12 Chòm Sao: Độc Chiếm

chương 34

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

" Một vị giám đốc trẻ tuổi tài năng, không nên bỏ bê công ty của mình cho đám thuộc hạ ngu xuẩn biết chưa, coi chừng ' mất trắng ' đấy "

Câu nói ẩn ý mang đậm vẻ chế nhạo của Ares cứ thế mà vang vọng bên trong não bộ hắn, Cự Giải phẫn nộ tức giận ném văng điện thoại xuống nền nhà, hành động mất kiểm soát cùng thái độ bất ngờ này khiến cho Song Tử ở ngay bên cạnh hoảng sợ lùi lại vài bước chân, dùng cặp mắt ngây ngốc mà khó hiểu nhìn hắn, ngay cả Thiên Bình đằng xa cũng đã ý thức được có chuyện gì không hay xảy ra, một mặt nhìn Thiên Yết đang khiêng Ma Kết ra xe , một mặt lại nhìn Xử Nữ đang được Al giữ chặt... có gì đó không ổn thì phải, hơi nhíu mày, hắn bao quát toàn bộ khu nhà khách Hoàng Gia, vẫn bình thường như cũ đấy thôi, tại sao trong lòng lại có chút hoảng nhỉ?

" Cự Giải, chúng ta mau đi thôi " Khẽ gọi, Thiên Bình nghiêng đầu nhìn Cự Giải đang đứng trân trân ở đằng xa, bên dưới chân hắn hiển nhiên là chiếc điện thoại đã bị ném cho vỡ nát.

Thở ra một hơi, Cự Giải vươn tay vuốt lại mái tóc của mình, liếc mắt cười khẩy với Thiên Bình " E rằng không được rồi đại thiếu gia, có lẽ trò chơi này anh phải chơi một mình rồi "

Giãy ra khỏi cánh tay của Al, Xử Nữ lao thật nhanh về phía Song Tử ôm lấy cô tránh xa khỏi Cự Giải, tức giận mà hét lớn " Đủ rồi, tuy không biết các ngươi đang tính chuyện gì nhưng chúng tôi sẽ trở về Pháp, dính vào các người quả nhiên chẳng có gì hay ho. "

" Không " Lần này phản kháng lại chính là nàng tiểu bạch thỏ ngây thơ, Song Tử tách ra khỏi Xử Nữ hai bước liền chạy đến bên Cự Giải níu lấy góc áo hắn, bặm môi chắc nịch " Em sẽ không rời khỏi giám đốc "

" Cái gì hả? chuyện này chẳng vui vẻ tí nào đâu Song Tử " Xử Nữ khóe môi co giật, cô thật sự muốn cười nhạo bản thân mình quá, vì cái gì lại đến cái đất nước chết tiệt này chứ, sao ai cũng thay đổi nhiều đến vậy, đáng lẽ ra cô đã yên bình ngày ngày làm việc tại bệnh viện cao cấp với mức lương khá khẩm đủ để cô trang trải hàng ngày, có bạn bè, có mẹ sơ. Khốn kiếp, từ bao giờ mọi thứ lại khác lạ đến nhường này.

Mà lúc này, Cự Giải đứng một bên lại ngẩn ra, như không dám tin vào tai mình, hắn nhìn mái đầu nhỏ nhắn của Song Tử đang xấu hổ cúi gằm xuống, bàn tay níu lấy góc áo mình chặt chẽ tới mức nó nhăn nhúm hết cả lên, là không muốn rời khỏi hắn. Tiểu bạch thỏ đần độn cuối cùng cũng biết giữ người yêu cơ đấy, phì cười, hắn nhắm hờ khóe mắt cúi người một cái thành công bế bổng Song Tử lên người, mặc kệ những kẻ còn lại đang tỏ vẻ không vui thì hắn cũng chẳng muốn quan tâm, cứ thế mà bước ra ngoài.

" Vậy, về nhà thôi "

" Về nhà? " Song Tử ngơ ngác hỏi

Cự Giải cười cười gật đầu, tuy rằng lúc này ở nhà đang hỗn loạn, mà hắn có thể sẽ gặp nguy hiểm nhưng mà... có tiểu bạch thỏ ngốc nghếch này ở bên, có lẽ sẽ không sao.

" NÀY TÊN KHỐN KIA "

Xử Nữ gào lên, một tay xắn váy chuẩn bị đuổi theo thì ngay lập tức bị Thiên Bình tóm lấy, đẩy qua cho Al " Điều tra xem Cự Giải có chuyện gì, còn nữa, nếu như gặp Sư Tử phải chắc chắn rằng nó không biết Kim Ngưu đứng sau vụ bắt cóc Bạch Dương, tống nó về Paris càng nhanh càng tốt "

Vậy là đúng, tên trâu thối kia quả thật bán đứng bạn bè? Xử Nữ ngừng giãy dụa, không hiểu mà tiếp tục suy nghĩ vì sao Kim Ngưu lại làm như vậy? Tại sao hắn lại sẵn sàng đẩy Sư Tử vào tử lộ, rất rất rất nhiều câu hỏi đặt ra, thế nhưng cô lại chẳng biết nên trả lời như thế nào.

Thời gian mỗi lúc một gấp gáp, vừa mới chớm sáng đấy thôi mà chẳng mấy chốc đã ngả màu chiều muộn, sau khi đẩy Ma Kết vào trong xe, Thiên Yết cũng đã an vị ngay bên cạnh, liếc mắt nhìn cô gái lặng lẽ đang nằm co ro một bên ghế, đầu vùi vào hai cánh tay mà trốn chạy y, Thiên Yết vừa vươn ra bàn tay lại do dự mà thu trở về, mặc kệ tất thảy, phó mặc cho tự nhiên vậy.

Ngay sau đó, Thiên Bình cũng chạy ra xe ngồi hẳn vào ghế lái , không nói không rằng cứ thế mà rồ ga phóng đi thật nhanh, gấp gáp tới mức khiến cho Thiên Yết ngồi ở đằng sau phải nhíu mày. Gió tuyết cùng bụi băng văng tứ tung mỗi lúc bánh xe sượt qua đường lớn, mười phút yên tĩnh cứ vậy mà trôi qua, hai người bọn họ vẫn tiếp tục thẳng tiến đến cung điện Buckingham cách đó không xa, có điều, để thành công đến được đó, bọn họ phải rẽ xe vào một con đường so với hẻm còn muốn tăm tối hơn, đúng lúc đầu xe thành công quẹo vào bên trong con đường thì điện thoại trên bộ đàm trong xe lại bất ngờ vang lên, ấn tách một cái, tiếng lè rè của sóng âm vang lên vài cái sau đó xử lí giọng nói, lúc này Thiên Bình mới cất tiếng

" Có thông tin gì chưa?"

" Thiếu gia, khu mua sắm thương mại đã bị thiêu rụi ngay đêm hôm qua, có lẽ bởi vì ban đêm cho nên những người thiệt mạng ngoài bảo vệ cùng quản lí thì chẳng có người dân nào cả, thế nhưng trong số đó có một công dân người Anh, bên phía cảnh sát đã xác định danh tính của hắn thuộc CIA London "

Đừng có đùa chứ, CIA nửa đêm còn mò vào khu mua sắm làm cái gì? đã thế còn để thiệt mạng? Muốn chơi trò gì đây? liếc mắt lên phía gương chiếu hậu, đối diện là ánh mắt sắc lạnh u ám của Thiên Yết, Thiên Bình chẳng biết nên tỏ vẻ gì, chỉ biết nheo lại hướng bên bộ đàm tiếp tục hỏi " Vậy còn Cự Giải? bên phía cảnh sát có đề cập gì đến cậu ta không?"

" Hiện tại thì chưa nhưng có thể cậu ấy sẽ phải đứng ra chịu trách nhiệm trước vụ việc xảy ra, còn một điều nữa, những chứng cứ làm ăn phi pháp cùng buôn lậu của cậu ta có thể cũng đã bị thiêu rụi, tuy thế là tốt cho chúng ta thế nhưng bên phía cảnh sát sẽ để ý đến khu nhà bí mật phía trên tầng cao nhất cho nên ngài sẽ không tránh khỏi việc bị liên quan, thưa thiếu gia "

" Và bây giờ ta không còn ở Paris, rất hợp tình hợp lẽ cái kiểu chạy trốn nhỉ?" Cười hai tiếng, Thiên Bình hứng khởi phóng thật nhanh, mà tại sao hôm nay cái con hẻm tăm tối này lại có vẻ xa hơn thường ngày nhỉ? chắc là mười năm rồi hắn chưa đi cho nên có chút thay đổi chăng?

" Và cô cảnh sát thực tập Nhân Mã cũng đã được lệnh điều về trụ sở chính, thế nhưng lại vô tung, cái này có thể khiến cho sở cảnh sát Paris phải đau đầu đây "

Câu nói này chính là của Thiên Yết, ngay khi y vừa dứt lời thì Ma Kết nằm bên cạnh đã kinh hoàng trừng mắt mà nhìn y như thể rằng đó chẳng phải là sự thật. Thiên Bình siết chặt tay , hình như là có cái gì ở phía trước khiến cho hắn nhìn không rõ, hình như là một chiếc ô tô đen đang chặn ngang đường, ngay cuối con hẻm. Cái bố khỉ gì vậy?

" Nhanh thật "

" Cái gì?" Quay đầu ra sau, Thiên Bình khó hiểu nhìn Thiên Yết đang nhắm hờ đôi mắt hướng thẳng ánh nhìn chết chóc của mình xuyên qua kính xe mà rọi vào đám người phía trước, hình như có chuyện gì mà hắn chưa biết thì phải. Bộ đàm vẫn lè rè chưa dứt, lúc này Thiên Bình mới để ý Al còn chưa ngắt kết nối.

" Thiếu gia, còn một chuyện nữa... "

" Nói mau "

" Lão gia đã trở về, với lại ông đang sắp sửa tới London "

KÉT TTTTTTTTTTTTTTTTTTTTT

Tiếng phanh xe rít gào giữa chiều muộn ngả bóng, Thiên Bình căng mắt ngẩn ra một phút, lần đầu tiên trông thấy đại thiếu gia nổi tiếng sởi lởi bị hố một trận, khó tin mà quay ra nhìn Thiên Yết một lần nữa, hắn như muốn như không ậm ừ lên tiếng " Này nhóc, em... biết chuyện này từ trước rồi phải không?"

" Ừ "

Câu trả lời của Thiên Yết quá mức hiển nhiên, bình tĩnh đến nỗi Thiên Bình phát cáu

" Nếu như gặp bão thì em phải về nhà chứ, tại sao còn cố tình lao vào tâm bão làm gì hả?"

" Em không sợ bão"

Này này, có biết " bão " trong câu nói của hắn là gì không hả, chết tiệt thật, ông già mà đến thì gay go rồi đây. Bình tĩnh trấn định lại tâm tình một chút, Thiên Bình khôi phục vẻ mặt cũ, khóe miệng cố gắng kéo ra một nụ cười cứng ngắc, trấn định tâm tình nhìn đám người đứng chắn ngang phía trước mà không khỏi khẩn trương. Liếc nhìn đồng hồ, Thiên Bình nhăn mặt chau mày, bọn hắn không còn nhiều thời gian, chưa đầy một giờ đồng hồ nữa Dạ Vũ sẽ diễn ra, nếu như hắn còn quanh quẩn dây dưa với đám tay sai của cha mình như mèo vờn chuột thế này thì thật sự không ổn rồi.

Trời mỗi lúc một tối dần đi, cả London rơi vào trạng thái lạnh lẽo mờ ảo cùng bụi tuyết lả tả khắp nơi, thật không điêu khi người ta mệnh danh cái nơi phồn hoa này là Thành phố sương mù, ban đêm - dưới cái nhìn ma mị của bầu trời, nó ảo diệu mê hồn biết bao nhiêu, đúng là cám giỗ đến từ những thứ không có thật. Đối diện Thiên Bình, một đám người mặc vest đen dàn ra thành một hàng dài lớn, tất cả đều được bao phủ trong bóng tối, nơi con hẻm mập mờ ánh sáng, bọn chúng yên lặng là thế, nhưng chỉ cần Thiên Bình động đậy chiếc xe của mình một chút thôi, thì súng trên tay chúng sẵn sàng nã chết hắn.

Đó chính là mệnh lệnh của lão gia.

Thiên Bình bật cười một hơi thật lớn ngay khi chân hắn vừa cố tình dậm ga một cái thì phía xa, đám vệ sĩ đã đồng loạt chĩa thẳng súng vào xe của hắn, thật hài hước,

Ai bảo con là con của cha chứ, vốn dĩ cùng máu mủ cho nên bọn họ đều được di truyền tính cách ngang ngược bảo thủ, bất kì lúc nào, ở đâu cũng muốn dành phần thắng về phía mình, càng bạo lực thì lại càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ, càng căng não thì lại càng hưng phấn.

Bấy giờ mới thắt lại dây an toàn, quay ra sau nhìn thấy Thiên Yết đã kéo Ma Kết vào trong lòng ngực giữ chặt thì hắn liền nhún vai cười châm chọc " Em biết anh sẽ làm gì sao?"

" Câm miệng và nhanh lên đi "

Được thôi, lão cha..!!!

Để xem, là súng của cha nhanh hơn hay động cơ của con nhanh hơn đây.

" Là một người đàn ông, phải biết tàn nhẫn. Sẵn sàng dẫm nát những thứ cản đường mình, vùi dập chúng, bước lên xác chúng, chỉ cần con có thể gạt bỏ được yếu điểm của chính mình, con sẽ cường đại "

Là cha đã dạy con đấy.

Đoàng... Đoàng .... Đoàng!!!!

Tiếng súng gầm rú vang vọng khắp bầu trời, tiếng lốp xe ma sát mạnh mẽ với mặt đường bê tông gây ra hàng loạt âm thanh hỗn tạp, chúng quyện vào nhau, hòa thành một vũ điệu diệt vong đầy ghê rợn, đám tay sai của lão bá tước có lẽ sẽ không bao giờ nghĩ rằng Đại thiếu gia sẵn sàng đấu đầu xuyên thủng bọn chúng, một toán người nằm ngổn ngang ngay giữa con hẻm chật chội, máu tươi tràn xuống đống tuyết bầy nhầy lạnh như băng, những tiếng rên đau đớn khe khẽ vang lên, người chết, người gãy chân, chúng tuy rằng có nổ súng cũng chẳng dám nhắm thẳng vào thiếu gia, cho nên bị xe của ngài tông phải, âu cũng là số phận, hay nói chính xác hơn đó có lẽ là cái kết của những kẻ làm bề tôi, làm gì có ai được phép tổn thương chủ nhân của mình chứ.

Ma Kết tuy rằng được Thiên Yết ôm vào trong ngực che chắn, thế nhưng những va chạm bên ngoài lại quá mức chân thật, những âm thanh đó, những tiếng la hét hay cái cách mà chiếc xe này ngốn qua, đó chẳng phải là người sao...?

" Phóng nhanh hết mức có thể, đâm chết bất cứ ai ngáng đường ngươi "

Đó là cách mà Hoàng Gia gϊếŧ người sao? đối với bọn họ, mạng sống của những người khác không quan trọng bằng bọn chúng sao? giống hệt như mười năm về trước cả nhà cô bị tàn sát, cha mẹ bị thiêu cháy trong chính ngôi biệt thự của chính mình.

Xa hoa, quyền lực, tiền tài và danh vọng, tất cả chỉ đổi lại những thứ phù phiếm như vậy thôi đúng không? Sẵn sàng đặt chân lên đầu của người khác để bước vào tương lai, cái gọi nhân quyền lại bị chính những kẻ lắm tiền nhiều của vùi lấp đi. Ai mà nghĩ ra được, Thiên Bình vui tính thường ngày là thế, hắn hoàn toàn không phải như vậy, con người của hắn, quá giả tạo, quá hoàn mĩ, quá mức nguy hiểm. Thâm độc như vậy, thật đáng giận.

Siết lấy góc áo của Thiên Yết, Ma Kết yên tĩnh đến nỗi Thiên Yết cũng phải nhẹ nhàng cúi đầu xuống nhìn, thế nhưng bởi vì cô quay mặt đi chỗ khác mà y không hề phát hiện ra sát khí cùng thù hận đang ngập tràn đôi con ngươi màu nâu nhạt nhòa kia.

Chính vì không kịp nhận ra cho nên cứ để nó sinh sôi nảy nở, và kết cục lại chính là bi kịch cho mọi diễn biến sau này.

Thật... đáng buồn.!

~~

Trên khúc hành lang trải dài chiếc thảm lông cừu cao quý chỉ thuộc về Hoàng Gia Anh, Bảo Bình khoác lên mình bộ Tây trang màu trắng thuần chất mà nho nhã, mái tóc xoăn nhẹ màu đất bồng bềnh trôi nổi mỗi lần hắn nhẹ bước đi, khuôn mặt mang đậm vẻ đẹp lai giữa Phương Đông và Phương Tây lúc này bất ngờ mà nghiêm nghị, chỉ là có chút suy nghĩ không thông, hắn tốn công quay về nhà khách chỉ mong gặp được Thiên Bình hỏi cho ra lẽ mọi chuyện, lại không nghĩ rằng sẽ gặp phải nhiều tình huống không đâu vào đâu như thế, là ai đã gài bom Sư Tử?

Tại sao vừa mới đặt chân đến London lại bắt gặp phải những chuyện như vậy? Chẳng lẽ... có liên quan tới kẻ tên Bennadic kia?

" Ngài bộ trưởng bộ ngoại giao, hình như ngài quan tâm đến con gái của ta hơi quá rồi đấy "

Giật mình quay đầu ra sau, Bảo Bình ngay lập tức trông thấy Nữ Hoàng cao quý đã hơn một tháng rồi không gặp, lại quay đầu trở về hắn cũng khá bất ngờ khi chẳng biết mình đã đứng trước phòng của Song Ngư từ bao giờ rồi. Phải nhỉ, đêm nay là đêm Dạ Vũ, hắn đang tính đến rước công nương, chỉ mong không gặp phải Lucass, nhưng tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa, Nữ Hoàng đột ngột xuất hiện khiến hắn có chút hoài nghi.

" Chẳng lẽ luật pháp ở Anh Quốc nghiêm cấm công dân thể hiện sự quan tâm đối với Hoàng Gia sao?"

Nữ Hoàng hôm nay thật khác lạ, từ cách ăn mặc cho đến dung nhan, tiều tụy vô lý do, cho dù đêm nay có là Dạ Vũ do chính bà tổ chức đi nữa thì như vậy đồng nghĩa với việc một tháng biến mất, là có liên quan?

Cười nhạt, Nữ Hoàng ấy thế mà tiến đến nắm lấy tay hắn, vỗ vỗ " Rất nhiều người giống cậu, thế nhưng đều tự biết thân biết phận, con gái ta - công nương Anh Quốc đâu phải như những cô gái bình thường, nếu cậu là thái tử của một vương quốc nhỏ nào đó, có lẽ ta sẽ nghĩ lại "

Thái tử của một vương quốc nhỏ?

" Bà nói như thể rằng bà sắp bán con gái của mình vậy?"

Hừ cười, Bảo Bình từ tốn rút tay của mình ra, chất giọng ấm áp chậm rãi vang lên, câu nói vu vơ phản pháo ấy thế mà lại khiến cho ánh mắt sắc lạnh của Nữ Hoàng toát ra vài tia run rẩy. Đấy mới chính là điểm mấu chốt, bà ta đang dấu diếm cái gì? hắn thật sự rất muốn hỏi...

Bennadic là ai?

Có quan hệ gì với Song Ngư?

Tại sao khi nhắc đến kẻ đó, cô ấy lại sợ hãi đến vậy?

Tại sao?

Giữa hắn và gia tộc Louis có liên hệ gì? câu chuyện của mười năm trước ra sao? sự trở lại của Bennadic là gì?

Hàng loạt thắc mắc, thế nhưng cứ mắc kẹt mãi chẳng có lời giải đáp, điều này giống như là việc ngươi bị mắc kẹt vào một quả cầu bằng sắt chẳng có lối thoát, lăn tròn đến chóng mặt. cho dù ngươi có gào thét thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng có ai đến phá nó giúp ngươi, thế cho nên, nếu như đã không ai muốn cho hắn biết, thì hắn sẽ tự có cách bắt bọn họ phải mở miệng.

" Đừng quá tự cao, ngươi tốt hơn hết tránh xa Song Ngư ra một chút nếu ngươi còn muốn sống sót quay trở về quê nhà. Đây không phải là lời đe dọa, ta đơn giản chỉ là cho ngươi một lời khuyên. "

Nữ Hoàng của một nước đây sao? dung nhan già nua này thật sự khác xa với bộ dáng lần đầu tiên hắn trông thấy bà, đã có chuyện gì xảy ra trong một tháng vừa qua. Trông thấy thái độ khó hiểu của Bảo Bình phía đối diện, Nữ Hoàng Anne liền ho nhẹ một tiếng, lạnh mặt quay đi, không hề để lại cho cậu trai anh tuấn này một câu giải thích rõ ràng nào cả. Bảo hắn tránh xa công nương ư? thật nực cười.

Hắn đã tốn bao nhiêu công sức để đến được đây chứ, đợi chờ hết lần này đến lần khác, chịu đựng đủ thứ lạnh nhạt để rồi đến lúc này lại bị người ta dội cho một gáo nước lạnh, không được đến gần cô ấy? nghĩa là cái quái gì chứ, câu nói này ngay cả đánh vần lên thôi hắn cũng lười. Mục đích của hắn, chưa bao giờ Bảo Bình nghiêm túc với việc gì như vậy.

Song Ngư... Song Ngư.

" Em nhất định sẽ thuộc về tôi "

.

.

" Tại sao ngươi còn chưa rời khỏi đây?"

Ao ước thật nhiều, hy vọng thật nhiều để rồi nhận lại những gì sau bao nhiêu cố gắng, tất thảy chỉ có sự ghẻ lạnh đến cùng cực. Trên đoạn hành lang dài đằng đẵng, vị công nương xinh đẹp chẳng hề có lấy một cô hầu gái riêng cho mình, sống trong nhung gấm lụa là tưởng chừng như hạnh phúc lắm, hóa ra chỉ là một con bù nhìn đơn độc đáng thương. Em xinh đẹp như đóa hồng trắng nở rộ giữa bùn lầy tội lỗi, còn tôi? tôi là gì... trong em?

Cúi người nhìn thẳng vào đôi con ngươi xanh thẫm kia, Bảo Bình lần này chẳng buồn hành lễ như mọi khi nữa mà trực tiếp nắm lấy cánh tay Song Ngư lôi đi, giật mình hoảng sợ nhưng lại do dự chẳng muốn phản kháng, một phần nào đó trong trái tim băng lạnh kia, có lẽ đã dọn sẵn một chỗ chờ hắn tới. Giữa khúc hành lang heo hắt ánh sáng của đèn let, một bàn tay to lớn vững chãi nắm gọn một bàn tay gầy nhỏ đơn bạc. Bất lực, mệt mỏi với những gì đã diễn ra, lúc này đây Song Ngư thật sự muốn tìm cho mình một chỗ dựa thật ấm áp, chẳng muốn dãy dụa tránh khỏi, tại sao cô không cho bản thân mình một cơ hội nhỉ? đã thật lâu rồi, cô không được quan tâm như vậy, có lẽ đã mười năm từ cái ngày định mệnh kia. Thật lâu rồi... lúc đó ... cô...

" Ôi trời, hạnh phúc ghê chưa? Song Ngư công nương cô đang cười đấy à ?"

Giọng nói cay nghiệt thoát ra từ khúc quày phía trước, nhíu mày nhìn người đàn bà đã có tuổi ăn bận diêm dúa đứng cách đó không xa, Bảo Bình bất chợt cảm nhận được sự run rẩy của Song Ngư thông qua cái nắm tay, điều này lại khiến cho hắn càng thêm khó hiểu, tại sao em lại sợ hãi? tại sao?

Cố gắng tút tay mình ra khỏi Bảo Bình càng nhanh càng tốt, Song Ngư khuôn mặt vốn dĩ lạnh lẽo nay lại đột ngột tái xanh, lật đật bước lên vài bước, cô vừa đi vừa cố gắng cười gượng gạo hướng người đàn bà phía trước nhè nhẹ nói.

" Dì... dì Vanes, hắn ta...chỉ là một vị khách của mẹ.."

CHÁT.!!!

Chẳng kịp nói được gì nhiều, cũng chẳng thể ngờ nổi rằng bản thân ấy vậy mà bị ăn ngay một cái tát nảy lửa, giữa cái thời tiết lạnh đến tê tái này, da thịt bị đánh đau, khuôn mặt đẹp đẽ cứ thế mà lệch hẳn qua một bên, những sợi tóc vàng kim ánh lên trong bóng tối, xõa tung ngay giữa khuôn mặt. Song Ngư lặng yên chẳng biết nói gì, mặc dù một bên bờ má đã hằn rõ năm dấu ngón tay.

Hừ cười, người đàn bà híp mắt lấy một tay che miệng , lời nói len lỏi qua kẽ răng mà rít khẽ " Đúng là hỗn xược, ngươi thậm chí còn chưa chào ta một cách đàng hoàng "

Chính lúc này, Vanes lại bất ngờ cảm nhận được một tia sát khí lạnh lẽo còn hơn cả rắn độc bắn thẳng về phía mình, không phải của Song Ngư cũng chẳng phải ma quỷ, cái cảm giác như bị ánh nhìn thiêu cháy cấu xé này, rõ hơn ai hết, bà run lên khi trông thấy một con mắt lạnh tanh của chàng trai lạ nào đó mà chỉ mới vừa ban nãy bà còn nghĩ hắn chỉ là vệ sĩ của công nương mà thôi, tại sao hắn lại nhìn bà như vậy? con mắt đó giống như có linh hồn ngậm trong miệng lưỡi dao đang cố tình cảnh báo bà rằng tốt hơn hết đừng nên chạm vào Song Ngư.

" Ha.. aaa " Ai.. ai thèm sợ chứ, thằng nhóc ranh lại có khí chất như vậy sao?

Bảo Bình đã từng thề sẽ không bao giờ để bất kì kẻ nào tổn thương người con gái của hắn, thế mà chỉ trong một khoảnh khắc thôi, hắn đã không bảo vệ được cô. Nhắm lại đôi mắt sắc lạnh, Bảo Bình từ tốn bước từng bước về phía Song Ngư, thế nhưng Vanes lại ở sát cạnh đó thế cho nên việc bị áp lực là không thể tránh khỏi, Bảo Bình càng tiến gần đến Song Ngư thì bà lại càng lùi xa cô, phải như vậy, đó chính là điều Bảo Bình muốn, hắn không ngại đe dọa bất cứ ai trong cái chính phủ hoàng gia này, cho dù có đơn thân độc mã, cho dù có nguy hiểm cỡ nào hắn cũng không sợ, chỉ cần đụng tới người của hắn.

Tuyệt đối không tha.

.

.

" Bỏ ra "

Song Ngư cố gắng giãy ra khỏi bàn tay như bọc thép của Bảo Bình, cô chẳng thể ngờ hắn cứ thế mà bá đạo lôi cô đi trong khi dì Vanes vẫn còn đứng ở đấy, đúng là tên ngốc, hắn tự cao tự đại là thế, cũng đâu có biết tính mạng của mình se bị nguy hiểm đâu chứ, dì Vanes đâu phải là hạng dễ chọc vào. Khó chịu trước sự nóng nảy của Bảo Bình, Song Ngư thật sự giận đến phát điên.

" Ngươi đủ rồi đi "

Gào lên thật lớn, Song Ngư dứt khoát rút tay mình ra khỏi bàn tay của Bảo Bình, những tưởng hắn sẽ yên lặng như mọi khi, Song Ngư sau khi thét lên chưa kịp quay đầu bỏ đi thì Bảo Bình lại bất ngờ ấn mạnh cô vào tường, một tay đánh thật mạnh vào bờ tường sau lưng cô, khuôn mặt cúi sát hết mức có thể, gần gũi tới mức cô không biết mình nên quay bên nào để trốn, cuối cùng cũng chỉ có thể mắt đối mắt với hắn.

" Ngươi tốt nhất nên tránh ra " Một tay Song Ngư cố gắng đẩy Bảo Bình ra, tay kia lại siết lấy váy áo của chính mình, chẳng hiểu sao cô lại có cảm giác bất lực như bây giờ, thật chẳng giống cô chút nào cả.

" Tôi đang phát điên đấy, có biết bởi vì sao không?"

Vươn lên bàn tay còn lại vuốt ve vết lằn đỏ trên khuôn mặt Song Ngư, Bảo Bình rũ mắt dịu dàng nhìn cô, thật khó để nhìn ra sự giận dữ sau đôi đồng tử trong suốt kia, nhẹ nghiêng mặt đi, Song Ngư bặm môi cúi gục đầu xuống, khoảnh khắc đó Bảo Bình thật sự nhận ra được khoảng cách giữa hắn và cô, Song Ngư cho dù cô đơn hay đau khổ cũng sẽ không tìm đến người khác để sẻ chia, cô ấy chỉ luôn dấu diếm một mình, ngay cả khi lúc này đây, cho dù cô có tổn thương đến bao nhiêu thì biểu hiện duy nhất cũng chỉ có thể là gục đầu trốn tránh.

" Tôi đã từng thề rằng tôi sẽ bảo vệ em "

" Ta không cần, ta chẳng cần ai bảo vệ cả. Ta không có yếu đuối như ngươi nghĩ, nếu như ta nhu nhược như đám người kia thì bây giờ ta cũng đã chẳng còn sống sót nữa "

" Đám người kia?" Bảo Bình nhận thấy sự khác lạ trong câu nói của cô, nhận ra sự dằn vặt trong cảm xúc của cô, là gì vậy?

Cố gắng đẩy hắn ra, Song Ngư quay gót bỏ đi thật nhanh " Ai cần ngươi quan tâm "

Đó đâu phải việc em có thể quản, không để cô bước đi xa, Bảo Bình tức khắc vươn tay kéo cô trở về, lần này chính là nắm lấy hai vai cô mà gằn lên đầy phẫn nộ.

" Em luôn kéo lê nỗi sợ hãi từ quá khứ đến hiện tại. Đặt vào đó những chuẩn mực đến nực cười. Vốn dĩ em không đáng thương , nhưng giờ trong mắt tôi, em lại đáng thương vô cùng. Bởi vì em qúa để tâm đến suy nghĩ, lời nói, hành động của người khác , để rồi bất chấp tất cả, kể cả việc dối gạt để rồi tiếp tục tự làm đau chính mình "

Đôi mắt mở to dại ra nhìn trân trân vào Bảo Bình, Song Ngư cố gắng dùng hết sức lực đẩy hắn ra mà hét lớn " Thì sao chứ, ngươi không phải là ta, ngươi làm sao hiểu được những gì ta đã chịu đựng, ngươi nói thì hay lắm, ngoài việc đùa giỡn với người khác ra ngươi có thể làm nổi cái gì?"

" Tôi chưa từng nghĩ rằng sẽ đùa giỡn với em "

Xa xôi quá, cô ấy chỉ ở ngay đó thôi, thế mà cứ mỗi lần hắn tiến đến, cô lại muốn tránh xa, tại sao vẫn không chịu mở lòng với hắn, tại sao hả?

Nghiêng đầu mệt mỏi nhắm mắt lại, Song Ngư hít thở đều đều cố gắng ổn định lại cảm xúc của mình, xoay người chậm rãi bước đi. Lúc này cô chẳng muốn đôi co với hắn chút nào, dù gì đi nữa thì cô với hắn cũng chỉ là hai thái cực khác nhau mà thôi, nhìn mặt thôi cũng đủ khiến cô phát bực rồi, huống hồ gì là một bước tiến xa hơn, chung quy bọn họ cũng đâu có cơ hội đấy đâu.

Thế nhưng Song Ngư hình như đã lầm, Bảo Bình là loại người gì chứ, hắn thông minh giảo hoạt đã đành, đối với thứ mà mình muốn luôn luôn có một cảm xúc chiếm đoạt khôn cùng, nếu hắn đã nhận định cái gì thì nhất định phải có bằng được cái đấy.

" Yêu là phải điên cuồng chiếm đoạt "

Em đã nghe câu đấy chưa?

Cảm giác cánh tay bị người nào đó tóm lấy dùng lực xoay lại rồi đẩy mạnh cô xuống nền nhà được trải tấm thảm lông cừu, mọi thứ diễn ra nhanh tới mức Song Ngư bị đẩy ngã còn chưa kịp hét lên thì môi đã bị Bảo Bình hung hăng hôn cắn, một cái chạm môi đầy giận dữ, chưa bao giờ bị người ta đối xử thô bạo như vậy, Song Ngư kinh hoảng trợn trừng mắt , chân tay vùng vẫy bất lực vẫn bị Bảo Bình phong bế, cảm giác được nụ hôn mỗi lúc một sâu, ngay cả đầu lưỡi cũng bị cắn đến đau rát, hệt như là trừng phạt, Bảo Bình siết lấy tay cô mạnh mẽ tới mức khiến Song Ngư giãy đến bật khóc.

Yếu đuối là thế, chưa bao giờ em chịu thể hiện ra cho tôi thấy mặt tối trong em, lúc nào cũng chỉ trưng ra bộ mặt lạnh lẽo khiến người ta phải nổ não tới phát điên, trừ khi dùng biện pháp mạnh thì em mới chịu thẳng thắn với tôi. Em đúng là một con nhỏ bướng bỉnh chảnh chọe mà

" Tại... sao ngươi làm vậy .. Ngnn"

" Vì tôi thích thế "

Tách ra được một chút, Song Ngư hai mắt nhạt nhòa nước lại tiếp tục bị hắn khuấy trở điên cuồng, nếu ngươi còn như vậy, ngươi sẽ chết đấy, ngươi cái tên ngốc đần độn, sao cứ phải bám dính lấy ta, cái thứ dở người đáng ghét, cô nên làm gì đây? cô phải làm gì mới tốt đây. Mọi chuyện đâu có dễ tưởng tượng như vậy cho được.

Có đôi khi, ta nên bỏ quên những thứ khiến ta đau đớn, chỉ một chút thôi cứ ôm lấy cô, một chút thôi cứ hôn lấy cô, cho cô một chút yêu thương mỏng manh âu yếm, để rồi sau đó cô cũng sẽ đủ mạnh mẽ để đẩy cậu ra, không một ai có thể hiểu được những gì cô đã chịu đựng, còn người con trai này, năm lần bảy lượt tiến vào nơi trái tim mà cô đã cố tình đóng kín cửa, đảo lộn nó, làm nó lỏng lẻo để tới một ngày đầu đông lạnh lẽo, trên chiếc cầu thơ mộng của Paris nước Pháp.

Nụ hôn phớt nhẹ qua tờ giấy ngày hôm đó đã đánh đánh thức cô, làm cánh cửa trong tâm hồn cô lung lay.

Nó thật sự đã rung động thật nhiều.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio