Ngày hôm đó, cảnh sát đã tới và cách ly nhà trọ Lockwood. Căn biệt thự chính thức trở thành hiện trường vụ án trong ít nhất là ba ngày. Đó là tuyên bố của cảnh sát trưởng Mitchell. Tôi, Cự Giải, Bảo Bình, Bạch Dương cùng các sinh viên thường trú của nhà trọ đành phải cuốn gói đi tìm một nơi ở tạm. Vì cô Whitmore là một ủy viên trong hội đồng thành phố nên tòa thị chính lập tức cho người đưa chúng tôi đến một nơi ở khác, nghe đồn là khá tiện nghi.
Nơi trú tạm này hóa ra là một lâu đài cổ Manarad nằm ở rìa phía Tây Bắc của Lockwood. Cô Whitmore cho chúng tôi mượn chiếc xe hơi gia đình sáu chỗ để làm phương tiện đi lại. Quãng đường từ trung tâm tính ra tầm hai mươi phút, chủ yếu là phải băng qua một khoảnh rừng mới đến được nơi đó. Trên đường đi, Cự Giải không ngừng kêu ca vì mớ mỹ phẩm của cô nàng vẫn còn mắc kẹt tại nhà trọ. Kim Ngưu ngồi ở ghế sau, nheo mắt nhìn anh trai mình.
- Sao hả ! Gần hai ngàn năm rồi không gặp mặt, anh không có gì để nói với em gái mình à ? - Cô nàng khiêu khích.
Bảo Bình khó chịu đáp.
- Tại sao em lúc nào cũng phải xen vào cuộc sống của anh vậy ? Em không có việc gì tốt hơn để làm hay sao ? Đây là thành phố của anh, nơi ở mới của anh. Em tìm chỗ khác để giương oai giễu võ đi có được hay không ?
- Anh còn giận em về việc của Maleficent hay sao ?
Bảo Bình quay mặt ra ngoài cửa sổ xe không trả lời. Ánh mắt của anh ta đột nhiên xuất hiện nhiều mâu thuẫn. Tôi thực sự chưa từng thấy qua nét mặt này của hắn. Maleficent rốt cuộc là người nào, vì sao lại khiến cho cái tên điên điên khùng khùng kia có biểu tình kỳ quặc như vậy.
- Chà ! Tình cảm anh em thật là sâu nặng. - Cự Giải ở ghế trước lên tiếng giễu cợt.
Kim ngưu không hề có vẻ bị xúc phạm, cô nàng nhếch miệng đáp.
- Cô gái trẻ, chúng tôi đã là anh em hơn một vạn năm, cô làm sao biết được tình cảm anh em của chúng tôi là như thế nào ?
- Xem như tôi chưa nói gì ! - Cự Giải nhún vai.
- Em tới đây làm gì ? - Bảo Bình sau một lúc im lặng rốt cục cũng lên tiếng.
Kim Ngưu có hơi ngạc nhiên, nhưng cô nàng cũng rất bình thản trả lời.
- Em không biết nữa Hermes. Em đoán đó là vì anh là người thân duy nhất mà em có thể liên lạc được. Những người khác, họ dường như đã quên mất em rồi.
Bảo Bình quay sang nhìn em gái mình, sự lạnh nhạt trong đôi mắt anh có phần lay động.
Kim Ngưu quay sang nhìn Bảo Bình rồi lại nhìn về hướng khác, khóe mắt cô dường như có ánh nước long lanh.
- Và anh biết đó...sau khi Apollo...
- Anh biết Artemis. Anh có nghe nói...Apollo và em từ nhỏ đã lớn lên với nhau. Em hẳn rất đau lòng. - Bảo Bình nói, giọng anh đã thay đổi, ấm áp hơn trước. - Thôi được rồi, đừng nhắc chuyện đó nữa. Em cứ ở với bọn anh một thời gian, chỉ cần đừng xen quá nhiều vào chuyện của con người và các sinh vật siêu nhiên ở đây là được. Anh không muốn thân phận của mình bị quá nhiều người để ý.
Kim Ngưu mỉm cười nói.
- Chuyện đó anh chớ lo, hai ngàn năm qua em đã đi lại vô số nơi. Em hoàn toàn biết cách sống như một con người bình thường. Anh thấy chiếc Porsche của em không ? Em đã mua nó bằng tiền do em kiếm được từ nghề người mẫu đó nhé. Em khá là đắt show ở Vegas.
Ngồi ở băng ghế trước nghe loáng thoáng câu chuyện của họ tôi cũng có thể suy đoán được phần nào. Có vẻ như chủng tộc thần linh được phú cho sức mạnh siêu nhiên vô cùng to lớn và tuổi thọ vô hạn nhưng không có nghĩa là họ không chết. Người anh trai song sinh của Artemis theo thần thoại Hy Lạp chính là Apollo. Theo cách nói lấp lửng của hai anh em bọn họ tôi ngầm đoán rằng Apollo đã không còn trên đời nữa. Tôi vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi bởi lẽ trên thế gian này liệu có tồn tại một thế lực nào đó có thể kết liễu mạng sống của một vị thần ư ? Câu hỏi đó quả thực rất đáng sợ. Tuy nhiên tôi lựa chọn sự im lặng, bởi lẽ đây là một chuyện khó mà đề cập trước mặt Kim Ngưu và Bảo Bình.
Chúng tôi đến lâu đài Manarad thì nhìn thấy Sư Tử đã đến trước đó vài phút, anh chàng này được cha nuôi Xà Phu mua cho một chiếc Audi nên vẫn thích tự mình lái đi khắp nơi. Trong số bốn sinh viên còn lại của nhà trọ, hai người vẫn chưa trở về từ chuyến du lịch của họ, còn hai người là Mary Woodland - phù thủy và Colby Walker - yêu tinh thì đã dọn đến từ sáng sớm, thế nên cả bọn chúng tôi tổng cộng chỉ có tám người. Sáng sớm nay Thiên Yết nhắn tin cho tôi bảo là sẽ bận tổ chức cuộc họp thường kỳ tại hội sinh viên do cô ta làm chủ tịch, buổi chiều sẽ đến Manarad chơi với chúng tôi. Cự Giải vẫn như trước, chẳng lấy làm thích thú, nhưng tôi vẫn cảm thấy Thiên Yết dù sao cũng không tệ đã nhắn tin lại bảo cô ấy cứ đến.
Lâu đài Manarad tuy cũ kỹ nhưng không hề dơ bẩn hay đóng bụi, có lẽ cô Withmore vẫn thường cho người đến dọn dẹp. Cả tòa lâu đài có đến hơn năm mươi phòng và bốn đại sảnh, xung quanh khuôn viên còn có vườn hoa bách thảo hết sức xinh đẹp. Chúng tôi được chào đón bởi ông Raymond là quản gia lâu năm của gia đình Witmore, ông được cử đến lâu đài Manarad để chăm lo việc ăn ngủ cho chúng tôi trong ba ngày tới. Ngoài ông ra thì còn một cô giúp việc trẻ tuổi ít nói tên là Debbie. Debbie chỉ lủi thủi trong bếp và dọn dẹp sau vườn chứ ít khi tiếp xúc với chúng tôi, nếu có bất cứ việc gì luôn là ông Raymond lên tiếng.
Tôi và Cự Giải thay bộ quần áo mát mẻ rồi quyết định đi quanh khuôn viên lâu đài tham quan một chút. Khi đi đến gần đài phun nước thì chúng tôi nhìn thấy một cô gái tóc nâu ngắn ngang vai đang ngồi bên thành bể đài phun đọc sách. Thấy chúng tôi đi đến, cô ấy ngẩng đầu nhìn cười gật đầu.
- Xin chào ! - Cự Giải lên tiếng.
- Chào. - Cô gái đáp.
- Hình như bạn là Mary Woodland ?
- Phải ! Mình mới vừa trở lại nhà trọ sau khi về thăm gia đình nên vẫn chưa có cơ hội gặp hai bạn.
- Ừ nhỉ. - Tôi nói. - Khoa của bạn hình như khai giảng sau tụi mình một tháng.
- Ừm, học về nghệ thuật mà, đâu cần gấp gáp như các ngành khác. - Cô gái nọ mỉm cười dịu dàng.
- Bọn mình định đi loanh quanh một chút, bạn đi cùng không ? - Cự Giải hỏi.
- Sáng nay khi vừa tới mình đã đi một vòng rồi. Các bạn cứ thoải mái, mình ngồi đây đọc sách một lát.
Tôi và Cự Giải nghe vậy cũng không muốn làm phiền thêm. Cô gái này quả thật khiến cho người ta vừa gặp đã thích, tính tình rất ôn hòa. Tuy là mới gặp, không tiện hỏi han nhiều, nhưng về sau có lẽ tôi cũng nên giao thiệp với cô ấy thường xuyên hơn. Có thêm một người bạn cũng tốt chứ sao.
Đàng sau khuôn viên lâu đài là một thung lũng bao la, đồng cỏ xanh bát ngát lồng lộng gió. Trời đã vào thu, gió cũng se lạnh, tôi hít một hơi dài, Cự Giải đang ngắm nghía vài pho tượng đá ở đàng xa, tôi quay bước định đi về phía đó thì bất ngờ trượt chân ngã dúi về phía trước. Tưởng chừng sắp được cạp đất nào ngờ một cánh tay ở đâu vươn ra nắm lấy tay tôi kéo ngược trở lại. Tôi lảo đảo định thần một lúc thì nhìn thấy một chàng trai da ngăm, tóc xoăn đang đứng trước mặt.
- Xin chào ! Cậu không sao chứ ? - Chàng trai nọ hỏi.
- À...không sao ! Suýt chút nữa thì không còn hàm răng cửa, cũng may có cậu. - Tôi cười hề hà. - Cám ơn nhé !
- Colby Walker. - Chàng trai nọ đưa tay ra, tự giới thiệu.
- Song Ngư. - Tôi bắt lấy tay anh ta đáp.
Nghe cô Witmore nói, Colby ở trọ tại Lockwood cũng đã hai năm, gia đình cậu ta là người Mỹ bản địa, hay còn gọi là người da đỏ. Colby là hậu duệ của một tộc yêu tinh có lịch sử hàng ngàn năm. Hiện nay số lượng yêu tinh trong tộc còn lại khá ít, Colby cũng vừa mới trở lại trường sau kỳ nghỉ hè. Nói về khả năng đặc biệt thì yêu tinh vốn dĩ có tiềm năng ma thuật, những phép thuật do họ sử dụng thường có nguồn gốc từ thảo mộc và đất. Truyền thuyết còn kể về tộc Hung Yêu (Dark Elves), là một nhánh họ hàng với chủng tộc của Colby nhưng về bản tính thì độc ác và nham hiểm hơn nhiều. Hung Yêu có khả năng sử dụng những loại cây cỏ thuộc họ ngải, ma thuật đặc biệt gần gũi với bóng tối, hết sức nguy hiểm. Nói chung, tôi cũng chỉ biết đại loại về yêu tinh qua những quyển sách trong thư viện của cô Witmore chứ thực ra cũng không có nhiều thời gian để nghiên cứu. Thời đại ngày nay, Yêu tinh càng lúc càng hiếm, nhà trọ Lockwood có một nhân vật như Colby cũng gọi là chuyện kỳ thú.
- Ông Raymond chuẩn bị xong bữa trưa rồi, ông ấy nhờ tôi ra gọi các bạn vào ăn.
- Thế à ? Cũng đúng lúc tôi và Cự Giải định quay về.
Tôi và Colby gọi Cự Giải lại rồi cùng nhau trở vào lâu đài.