Hai ngày trước án mạng tại lâu đài Manarad
[Địa điểm: Biệt thự nhà Michaelson - Lời kể của Xà Phu]
Đã hơn nửa tháng kể từ khi tôi trở về Lockwood, Ma Kết vẫn ra ngoài từ sớm như mọi ngày. Lịch trình làm việc của anh ta vô cùng nghiêm ngặt. Chưa bao giờ tôi thấy anh ta để tâm vào một việc gì như vậy. Tôi ngả lưng trên cái ghế dựa bọc da nơi cái bàn làm việc của Ma Kết. Hai chân tôi gác hẳn lên trên mặt bàn, tôi vừa đu đưa trên ghế vừa đưa mắt chiêm ngưỡng những bức tranh trị giá hàng ngàn đô-la mà Ma Kết cẩn thận bày trí quanh văn phòng của anh ta. Ma Kết đúng là Ma Kết, từ nhỏ anh ta đã không ngại bỏ công sức, tiền của vào những tiểu tiết như thế này. Tôi thì khác, khi tôi đi trên một con đường, tôi quan tâm đến thứ gì cản đường của tôi để loại trừ chúng, hoa cỏ hai bên đường không đáng để tôi liếc nhìn.
Tôi còn để ý thấy trên bàn làm việc trước mặt mình là những kỷ niệm chương mà Hội đồng Thành phố Lockwood đã liên tục tặng cho Ma Kết để cảm ơn anh ta vì những đóng góp dành cho thành phố. Tôi nhếch miệng khẩy cười, nghĩ thầm trong bụng, anh cả ơi là anh cả, cả thành phố này đều không nhìn ra tâm địa của anh, nhưng Xà Phu tôi thì biết rõ anh là loại người như thế nào. Để rồi xem cái vương quốc này cho đến cuối cùng, ai sẽ làm vua.
Đang suy nghĩ lưng chừng, đột nhiên có một đôi bàn tay trắng nõn nà dịu dàng đặt lên vai tôi, chúng nhẹ nhàng di chuyển lên cổ rồi lên mặt tôi, đùa giỡn với lớp râu tơ của tôi. Tôi nhắm mắt tận hưởng một lúc rồi nắm lấy bàn tay ấy, kéo lên môi và đặt lên đó một nụ hôn.
Người vừa đến bật cười khúc khích.
- Ngài Michaelson, làm ơn đứng đắn một chút. - Người đàn bà môi đỏ như son, ánh mắt đưa tình đua đưa cơ thể khiêu gợi trong lớp áo ngủ mỏng tanh.
Tôi kéo ả vào lòng mình, bàn tay tôi đặt lên cổ cô ta, khẽ bóp nhẹ. Cô ả khẽ kêu lên một tiếng.
- Genevieve ! Cô có biết rằng phần lớn những kẻ xuất hiện thình lình sau lưng Xà Phu Michaelson ta đều phải chết hay không ? - Tôi nói bằng giọng nửa nghiêm túc, nửa đùa cợt.
- Đó là vì những kẻ ấy không lên giường cùng với ngài. - Genevieve cắn môi đáp.
Người đàn bà đang ngồi trong lòng tôi, Genevieve, không phải là một kẻ tầm thường. Cô ta là người đứng đầu những bô lão của Hiệp hội Phù thủy Miền Đông nước Mỹ. Thực chất Genevieve đã một trăm lẻ hai tuổi. Bản thể của cô ta là một y tá làm việc tại Áo trong thế chiến thứ nhất. Cô ta đã chết và được phục sinh, linh hồn nhảy vào thân xác của kẻ khác để mà sống. Nói về khả năng ma thuật, Genevieve là một trong những phù thủy hùng mạnh nhất trong thời đại này.
Tôi không hề có cảm tình với cô ta, ngược lại tôi cho rằng cô ta quá nham hiểm khó mà tin tưởng được. Và với khả năng nhảy sang thân xác mới mỗi khi chết, Genevieve là một kẻ khó đối phó. Chính vì vậy khi gặp cô ta tại New Orleans, tôi đã tìm cách dụ cô ta trở thành đồng minh của mình. Tất nhiên là cô ta không thể từ chối bởi Xà Phu tôi là một trong những sinh vật siêu nhiên mạnh mẽ nhất từng tồn tại trong lịch sử - một giống lai nguyên thủy.
Tôi tằng hắng ra hiệu cho Genevieve đã hết giờ đùa giỡn. Tôi nghiêm túc hỏi cô ta.
- Về việc mà tôi giao cho cô, cô đã làm tới đâu rồi ?
Genevieve khẽ kéo hai mép áo trên ngực lại cho kín đáo rồi nói.
- Hừ ! Hai anh em nhà ngài thật giỏi lợi dụng đàn bà. - Vừa nói cô ta vừa rời khỏi lòng tôi, quay lưng đi về phía sảnh bên ngoài. - Thôi được, chúng ta cùng bàn về chính sự.
Tôi nhếch miệng cười rồi rời khỏi ghế, ung dung bước theo.
Genevieve dừng lại cạnh cái bàn tiệc dài giữa sảnh, cô ả chúi người ngắt một quả nho trên đĩa trái cây được đặt sẵn giữa bàn, bỏ vào mồm vừa nhai vừa nói.
- Tôi đã sử dụng thần chú định vị linh hồn để dò la. Linh hồn của Tiên thị quả nhiên đã nhảy sang một cơ thể khác. Thậm chí tôi còn biết được người đó là ai.
Tôi tiến đến gần Genevieve, một tay ôm lấy eo cô ta và kéo đến gần mình.
- Thôi nào Genevieve, đừng tra tấn tôi bằng sự ỡm ờ nữa. Em cũng biết là khi tôi trở thành vua của thành phố này thì em sẽ là hoàng hậu của tôi.
Genevieve bật cười.
- Cái miệng của ngài đã gạt bao nhiêu đàn bà trên thế gian này rồi ? - Cô ta chỉ một ngón tay lên ngực tôi rồi tiếp. - Nhưng ngài nên nhớ, tôi không giống những con đàn bà khác trên thế gian. Nếu ngài dám nuốt lời, tôi sẽ khiến cho ngài hối hận.
Quả nhiên cô ta dám đe dọa cả tôi. Tôi cố rặn ra một nụ cười quyến rũ nhất mà mình có, rồi đặt lên cổ cô ta một nụ hôn say đắm.
- Tất nhiên rồi hoàng hậu của ta.
Trong lúc này, tốt nhất là tôi cứ chiều theo cô ta để đạt được những gì mà tôi cần. Với quyền năng của Genevieve, muốn trừ khử ả, tôi cần phải tìm một cách khác, một cách đặc biệt.
Genevieve lúc bấy giờ mới tỏ vẻ hài lòng, cô ả mỉm cười nói.
- Thôi được, người mà ngài phải tìm là một cô bé sinh viên tại trường đại học Lockwood tên là Xử Nữ. - Genevieve dừng lại để thưởng thức một trái nho khác rồi tiếp. - Chừng đó thông tin đã đủ cho ngài rồi nhỉ.
Tôi mỉm cười hài lòng, dùng tay nâng cằm cô ta lên nhìn mình.
- Ngoan lắm, đợi khi tôi có được Tiên thị trong tay, chúng ta sẽ cùng nhau làm chủ nhân của Lockwood.
Genevieve nhếch miệng cười đáp.
- Hãy nhớ lấy lời của ngài, Xà Phu Michaelson !
Dứt lời, Genevieve liền hóa thành một đám khói đỏ rồi tan biến vào không khí.
[Lời kể của Thiên Bình]
Lớp Phân tích Thị trường hôm nay thật chán, tôi thở dài nhìn cái đồng hồ to đùng treo phía trên tấm bảng đen. Vẫn còn hơn hai mươi phút nữa mới tan học. Tôi nhìn sang bên cạnh, Xử Nữ vẫn chăm chú ghi chép. Tôi thật không hiểu nổi cô ta vì sao có thể tập trung được tới như vậy.
Hơn ba tháng trước, tôi được lệnh của Hiệp hội Thợ săn tiếp cận và trở thành bạn thân của Xử Nữ, nhiệm vụ của tôi là phải theo sát cô ta mọi lúc mọi nơi, bảo vệ cô ta khỏi mọi nguy hiểm. Ban đầu khi biết Xử Nữ là Tiên thị, tôi cứ tưởng nhiệm vụ lần này của mình sẽ vô cùng thú vị. Nhưng thực tế lại hoàn toàn trái ngược với những gì tôi tưởng tượng. Đã ba tháng rồi, không một sự kiện lớn nào xảy ra, tôi cảm thấy từng thớ cơ trên người mình đang nóng lòng muốn vận động, chỉ tiếc là không có cơ hội. Tôi vốn là một thợ săn, một chuyên gia võ thuật, một chiến binh. Còn bây giờ tôi chẳng khác nào một vệ sĩ quèn.
Dường như cảm thấy ánh mắt của tôi, Xử Nữ quay mặt sang nhìn. Tôi khẽ giật mình, cô ta mỉm cười với tôi. Tôi liền ép ra một nụ cười đáp lại, lòng thầm than thở không biết mình còn phải diễn vai diễn này đến lúc nào. Đột nhiên cái điện thoại trong túi tôi rung lên một cái. Tôi uể oải lôi ra xem tin nhắn. Thì ra là tin nhắn của Nhân Mã.
"Mệnh lệnh thay đổi. Cha muốn chúng ta đưa Xử Nữ về Philadelphia càng sớm càng tốt ! Bọn anh sẽ chờ em tại hầm đỗ xe tòa nhà McGrath trong trung tâm, hãy đưa Xử Nữ cũng đến."
Có một điều tôi quên nhắc đến đó là cha của tôi, một tỉ phú trong lĩnh vực hàng không, chủ tịch tập đoàn McGrath Corp. , cũng là một trong những người đứng đầu Hiệp hội Thợ săn tại Hoa Kỳ. Tập đoàn McGrath thực chất chỉ là vỏ bọc bên ngoài, bên trong chúng tôi là một tổ chức toàn cầu chuyên đối phó với những sinh vật siêu nhiên. Tôi và Nhân Mã từ nhỏ đã được đưa vào chương trình đào tạo hết sức nghiêm ngặt để trở thành những chiến binh hoàn hảo về mọi mặt. Chúng tôi được phái đi trà trộn vào mọi cơ quan hành chính, dân sự trong cả nước để điều tra, xử lý những vụ việc mà cảnh sát không thể giải quyết được.
Tôi đã chờ đợi suốt ba tháng, cuối cùng cũng nhận được mệnh lệnh mới. Tôi duỗi cả hai tay hai chân làm vài động tác khởi động. Xử Nữ nhìn sang với vẻ thắc mắc. Tôi chỉ mỉm cười đáp lại.
Tiếng chuông kết thúc buổi học vang lên, tất cả sinh viên liền lập tức thu dọn sách vở rời khỏi phòng học. Tôi đi song song bên cạnh Xử Nữ, lên tiếng đề nghị.
- Xử Nữ này, hôm nay là cuối tuần rồi. Cậu không có kế hoạch gì đó chứ ?
Xử Nữ nhìn tôi, ánh mắt hơi ngạc nhiên rồi đáp.
- Không.
- Thế thì hay quá, tớ định rủ cậu cùng vào trung tâm thành phố chơi. Chúng ta có thể mua hai phần Taco rồi đi xem vài cửa hàng quần áo. Cậu thấy sao ?
Xử Nữ có hơi chần chừ một chút rồi cũng đồng ý.
- Cũng được. Từ hồi nhập học đến giờ tớ cứ luẩn quẩn trong khuôn viên trường hoài cũng chán.
- Tuyệt, vậy chúng ta đi thôi !
[Lời kể của Xử Nữ]
Thiên Bình đưa tôi đến chỗ cái ô tô con màu vàng mật ong của cô ấy. Nếu Thiên Bình không rủ tôi cùng đi thì quả thực tôi cũng không biết cuối tuần này mình sẽ làm gì. Từ khi nhập học tại Lockwood, tôi chỉ biết đi lại loanh quanh giữa thư viện trường và ký túc xá nữ. Từ nhỏ tôi đã ít khi đi chơi xa, không phải vì tôi không thích, chỉ là vì tôi dành quá nhiều thì giờ để sắp xếp tất cả những công việc xung quanh mình.
Thiên Bình thì khác, tôi luôn cảm thấy xung quanh cô ấy tỏa ra một nguồn năng lượng đầy sinh lực. Cô ấy thích vận động, thích đi lại đó đây, thích những điều mạo hiểm. Tôi nghĩ đôi khi tôi buông lỏng bản thân mình một chút, để Thiên Bình lôi kéo đi tìm những thú vui giải trí cũng là một điều tốt.
Ngồi trên xe, tôi đưa mắt nhìn ra cửa sổ, những hàng thông thẳng tắp vùn vụt lướt qua mắt. Trời đã vào cuối thu, nhưng cây cối tại Lockwood vẫn xanh mươn mướt. Chợt tôi mang máng nhớ đến gương mặt của một người đàn ông xuất hiện trong những giấc mơ gần đây của tôi. Một người đàn ông tóc nâu, nét mặt có vẻ phóng đãng, nhưng phải công nhận rằng anh ta rất dễ nhìn, nói đúng hơn là rất đẹp trai. Trước đây những giấc mơ của tôi phần nhiều là những dự báo về tương lai. Tuy tôi không thực sự kiểm soát được khả năng của mình, nhưng sống chung với nó từ bé tôi cũng có một chút kinh nghiệm. Những giấc mơ lần này chỉ có hình ảnh, những hình ảnh lắng đọng, một gương mặt, một ánh mắt, của người ấy.
- Cậu đang nghĩ gì thế ?
Giọng nói của Thiên Bình khiến tôi giật mình, tôi quay sang ấp úng trả lời.
- À đâu có gì, tớ chỉ đang ngắm cảnh bên ngoài thôi.
Thiên Bình mỉm cười rồi đưa tay chỉnh tần số radio, sau vài lần do đài, cuối cùng cô nàng cũng chọn được kênh mình muốn. Một bài hát Latin vui nhộn, tuy tôi không hiểu được lời, nhưng nó khiến tâm trạng tôi vui vẻ hẳn. Sở thích âm nhạc của Thiên Bình cũng không tệ.
Bốn mươi lăm phút sau, chúng tôi đã đến được trung tâm thành phố, Lockwood tuy không phải là một thành phố lớn, nhưng so với các thành phố vệ tinh như New Orleans hay New Jersey thì cũng không thua kém. Thiên Bình cho xe chạy qua một dãy cao ốc văn phòng rồi đánh một vòng chạy xuống tầng hầm để xe của một trong các tòa nhà này. Tôi có hơi ngạc nhiên vì Thiên Bình lẽ ra phải đỗ xe ở một trung tâm mua sắm chứ không phải là một cao ốc văn phòng. Tôi quay sang định hỏi cô ấy thì Thiên Bình đã lên tiếng như đọc được ý nghĩ của tôi.
- Đây là tòa nhà văn phòng của cha tớ. Tập đoàn McGrath. Có một người mà tớ rất muốn cậu gặp.
- Là ai thế ? - Tôi nghi ngờ hỏi.
- Anh trai của tớ, Nhân Mã. - Thiên Bình mỉm cười đáp rồi tấp xe vào một khoảng trống bên trong hầm.
Chúng tôi bước ra khỏi xe, Thiên Bình dóng mắt nhìn khắp xung quanh để tìm kiếm cái gì đó nhưng có vẻ không tìm được nên cô liền móc chiếc điện thoại trong túi ra, bấm số và đặt lên tai.
Đúng lúc đó thì từ cửa hầm, một loạt tiếng động cơ vọng tới. Tôi và Thiên Bình cùng đưa mắt nhìn lại thì thấy ba chiếc ô tô đen bóng xuất hiện, chúng cùng lúc lao tới và đỗ lại ngay trước mặt chúng tôi. Ánh đèn pha chói chang rọi vào chỗ tôi và Thiên Bình đang đứng. Cửa xe bật mở, một toán người mặc âu phục màu đen bước ra khỏi xe. Tôi sợ hãi lui lại phía sau vài bước, nhưng Thiên Bình vẫn vô cùng bình tĩnh đứng yên một chỗ. Trong toán người đó, có một người đàn ông đeo huy hiệu của Sở cảnh sát Lockwood ở thắt lưng, nét mặt lạnh nhạt tiến lên phía trước.
- Nhân Mã ? - Thiên Bình lên tiếng. - Chuyện gì mà lại mang nhiều người đến thế này ?
- Thiên Bình ! Nhiệm vụ của em đến đây là kết thúc, em làm tốt lắm. Phần tiếp theo sẽ do bọn anh đảm trách. Cha yêu cầu chúng ta phải lập tức đưa Xử Nữ về tổng hành dinh tại Philadelphia. - Nhân Mã vừa nói vừa nhìn về phía tôi.
Tôi sợ hãi hỏi Thiên Bình.
- Thiên Bình, chuyện này là thế nào ?
Thiên Bình ấp úng nhìn tôi.
- Chuyện này...tớ...tớ xin lỗi đã giấu cậu.
Nhân Mã cau mày ngắt ngang lời của Thiên Bình.
- Không có thời gian để em giải thích đâu. Chúng ta phải xuất phát ngay lập tức. Nếu không Xử Nữ sẽ gặp nguy hiểm.
Vừa dứt lời, Nhân Mã liền gật đầu ra hiệu cho những người mặc áo đen tiến tới chỗ tôi. Thiên Bình liền đưa một tay ra ngăn họ lại, nhưng cùng lúc đó, hai người áo đen đứng hai bên Nhân Mã liền rút súng chĩa về phía cô nói.
- Thiên Bình, đây là mệnh lệnh của ngài McGrath, xin cô hãy thông cảm. Nếu cô ngăn cản, chúng tôi buộc phải dùng vũ lực.
Tôi cực kỳ hoảng sợ không hiểu chuyện gì xảy ra, ánh mắt nhìn về phía Thiên Bình hy vọng nhận được lời giải thích. Chỉ thấy cô ấy nhìn tôi, ánh mắt nửa lo lắng, nửa bối rối. Thì ra cô ta đã che giấu thân phận của mình bấy lâu nay. Tôi còn tưởng cô ta thực sự là bạn thân của tôi.
Trong lúc tôi chưa kịp phản ứng thì hai người đàn ông áo đen đã giữ lấy cánh tay tôi. Một trong hai người họ nói.
- Xử Nữ, cô đừng lo lắng, chúng tôi sẽ đưa cô về tổng hành dinh, tại đó cô sẽ an toàn.
- Các người nói gì vậy ? Buông tôi ra. - Tôi ra sức vùng vẫy nhưng vô ích, hai tay tôi bị giữ chặt.
Những người áo đen dùng sức lôi tôi đến một trong những chiếc xe rồi đẩy tôi vào đó. Tôi ra sức ghèo thét.
- Thiên Bình ! Thiên Bình, cứu tớ với !
Tôi thoáng nhìn thấy Thiên Bình định bước tới gần, nhưng khẩu súng chĩa vào mặt cô liền giương cao hơn. Thiên Bình đành phải đứng yên tại chỗ.
Sau khi tôi bị nhét vào hàng ghế sau của chiếc ô tô màu đen, hai gã áo đen liền chui vào ngồi ở ngay bên cạnh tôi. Nhân Mã thì ngồi vào ghế trước bên cạnh tài xế. Xe nổ máy rồi cùng hai chiếc ô tô khác nhanh chóng rời khỏi căn hầm tòa nhà McGrath. Tôi cố hết sức quay đầu nhìn lại phía sau, Thiên Bình chạy theo xe của tôi một đoạn, nhưng rồi cô ấy dừng lại, ánh mắt nhìn tôi đầy mâu thuẫn. Nước mắt tôi chợt trào ra từ khóe mi.
- Xử Nữ, tôi biết hiện giờ cô rất bối rối và sợ hãi. Nhưng cô đừng lo lắng. - Nhân Mã nói vọng lại từ ghế trước. - Chúng tôi là người tốt, hiện giờ ở Lockwood có một thế lực đen tối đang muốn làm hại cô. Chúng tôi sẽ đưa cô rời khỏi đây. Khi đến Philadelphia, chúng tôi sẽ giải thích toàn bộ cho cô biết.
Chiếc xe hơi chạy với tốc độ khủng khiếp xuyên qua những con đại lộ ở trung tâm thành phố. Ở hai bên, hai chiếc xe còn lại cũng theo sát nút. Tôi cố lấy lại sự bình tĩnh, lên tiếng hỏi Nhân Mã.
- Anh là người của Sở cảnh sát sao ? Tại sao cảnh sát lại hành động bí ẩn như vậy ?
- Đúng vậy. - Nhân Mã quay đầu lại nhìn tôi trả lời. - Tôi làm việc cho Sở cảnh sát Lockwood, nhưng công việc thực sự của chúng tôi là...
Đúng lúc Nhân Mã chuẩn bị nói ra thân phận thật sự của mình thì một cái bóng đen xuất hiện cực nhanh phía trước chiếc ô tô. Tôi cảm thấy gã lái xe đạp thắng đột ngột, cả người tôi bị xô về phía trước, rồi một cảm giác nhẹ bẫng. Trong vài giây tôi dường như lơ lửng trong không trung. Tiếp theo đó tôi nghe thấy những tiếng động cực lớn như tiếng nổ cùng với ánh lửa sáng lòa. Có cái gì đó đập vào cửa sổ, kính vỡ tung tóe, rồi một bàn tay khỏe mạnh ôm lấy người tôi kéo ra ngoài. Tôi loáng thoáng nhìn thấy chiếc ô tô chở mình bị bị lật ngửa và đâm vào một cột điện bên đường, hai chiếc còn lại thì vỡ tan thành từng mảnh, khói lửa nghi ngút. Nhưng cơ thể tôi lại đang nằm trên một đôi tay vạm vỡ. Tôi mơ màng ngửi thấy một mùi hương dễ chịu, và rồi gương mặt đó, gương mặt người đàn ông tóc nâu mà tôi nhìn thấy trong giấc mơ. Anh ta đang nhìn thẳng vào mắt tôi, có cái gì đó ở con người này thật phong trần và quyến rũ. Tôi đang mơ chăng ? Tại sao người đàn ông trong mơ của tôi lại xuất hiện lúc này ? Chợt tôi mơ hồ nhìn thấy anh ta tự cắn vào cổ tay mình rồi kê vào miệng tôi. Tôi nhận thấy một thứ chất lỏng âm ấm chảy vào miệng mình, nhưng tôi không thể kháng cự. Và mọi thứ liền tối sầm.