[Lời kể của Bảo Bình]
Tôi rời khỏi quán bar, tâm trạng nặng trĩu. Tôi biết ý đồ của Thiên Yết. Ả ma cà rồng này từ hơn một ngàn năm trước đã có sự gắn bó vượt mức bình thường với anh trai của cô ta. Cô ta tưởng mình rất thông minh, lợi dụng tôi để loại trừ Song Ngư. Nhưng tôi vốn dĩ là thần linh, tôi có mặt trên thế giới này từ thuở loài người còn săn bắt, hái lượm. Một ngàn năm tuổi thọ của Thiên Yết chẳng qua chỉ là một giờ ngắn ngủi đối với tôi. Thế nhưng lần này tôi buộc phải chấp nhận thoả thuận của cô ta cũng bởi một lý do duy nhất: Tôi yêu Song Ngư. Có phải tôi đã đánh mất sự sáng suốt của mình rồi hay không ? Tình yêu đã khiến tôi không còn nhìn thấy tỏ tường những khả năng phía trước nữa. Nếu có Aphrodite ở đây, tôi nhất định sẽ hỏi nàng ta, phải chăng thần linh chúng tôi cũng không ngoại lệ trong tình yêu. Tại sao trước đây tôi chưa từng hỏi nàng ta điều này ? Bởi tôi chưa từng nghĩ mình sẽ yêu ư ? Nhưng liệu Aphrodite có trả lời được thắc mắc của tôi hay không ? Chẳng phải hai ngàn năm trước bản thân nàng ta và Hoàng hậu Âm phủ Persephone cũng đã từng bị tình yêu đối với Adonis giày vò ?
Tôi lấy chiếc điện thoại di động từ trong túi ra, tìm trong danh bạ cái tên Vệ Nữ, tên của Aphrodite khi sống trà trộn cùng con người. Tôi chợt nhớ ra lần cuối cùng gặp mặt cô ta, điện thoại di động vẫn còn chưa được phát minh. Tôi thất vọng khoá điện thoại bỏ lại vào túi. Còn nhớ năm xưa Vệ Nữ cùng với vài nữ thần trẻ tuổi cùng nhau tới Hollywood theo đuổi nghề người mẫu. Cô ta cũng đã có một khoảng thời gian khá nổi tiếng vào những thập niên . Đó là lý do vì sao Kim Ngưu cũng bắt chước tham gia vào loại công việc khoe thân với thiên hạ đó. Nhưng từ sau khi Vệ Nữ giải nghệ liền biến mất tăm mất tích. Một thần linh nếu đã muốn ẩn thân thì khó có thể tìm thấy. Lần này tôi muốn tìm thần Tình Yêu không chỉ vì mục đích giải đáp những thắc mắc trong lòng mà còn vì chỉ có thần Tình Yêu mới có thể khiến Song Ngư quên đi Ma Kết.
Đúng lúc tưởng chừng bế tắc, tôi chợt nhớ ra, trong thần phả chúng tôi, ngoài Vệ Nữ ra, vẫn còn một vị thần Tình Yêu khác có năng lực không kém đó chính là Eros. Khác với những gì mà loài người ghi chép và thêu dệt, Eros không phải là con trai của Vệ Nữ. Hắn thực chất già cỗi hơn hầu hết thần linh chúng tôi. Ngay cả Zeus cũng không biết Eros xuất hiện trên thế giới từ khi nào. Tôi từng nghe Atropos, một trong ba nữ thần số mệnh kể rằng, khi vũ trụ mới được định hình đã khai sinh ra bốn vị thần nguyên thuỷ, trong đó có Eros. Hắn đại diện cho Tình Yêu bất diệt, vĩnh cữu như chính bản thân vũ trụ chứ không phải thứ Tình Yêu dục vọng trần tục mà Vệ Nữ thao túng. Và thật may là trong lúc này tôi vừa nghĩ ra được một cách có thể tìm được hắn.
Các vị thần nguyên thuỷ vốn dĩ có một khả năng đặc biệt đó chính là tồn tại ở mọi nơi hoặc bất kỳ nơi nào bởi lẽ bản thân họ là đại biểu định hình của những bản chất vô hình trong vũ trụ. Khả năng đó vừa là lợi thế nhưng cũng vừa là nhược điểm. Bởi nguyên thân của họ tồn tại khắp vũ trụ, bất kỳ vị thần nguyên thuỷ nào cũng có thể bị trói buộc bởi một câu thần chú riêng nếu có thể tập hợp đủ những nguyên liệu để thực hiện nghi thức trói buộc. Thần chú trói buộc Eros thực ra đã được khá nhiều phù thuỷ sử dụng như một loại bùa chú mê hoặc người khác, giúp con người đoạt được trái tim của kẻ khác. Thế nhưng cái giá cho sự trói buộc Eros không hề rẻ. Để có được Tình Yêu, con người ta phải lấy một thứ có giá trị tương đương để đánh đổi. Có người dùng tuổi thọ để đổi, có kẻ dùng mạng sống của một người khác để đổi. Riêng tôi, một thần linh, tôi chỉ có một thứ duy nhất có thể khiến Eros bằng lòng: Sự bất tử.
Trưa hôm sau, Tôi chọn một địa điểm vắng vẻ ở ngọn đồi trong khuôn viên trường đại học, đặt lên mặt đất một quả tim lợn đầy máu. Một mũi tên gỗ với đầu nhọn phủ vàng ròng được đặt ngay bên cạnh. Tôi dùng dao găm cứa qua lòng bàn tay để máu nhỏ lên trên mũi tên bên dưới rồi rưới lên những lễ vật một chút rượu. Sau đó, tôi mồi một que diêm rồi thả xuống để các món lễ vật bùng cháy. Khi ngọn lửa vừa bốc lên cao, tôi đã trông thấy một đôi cánh lớn xuất hiện sau ánh lửa. Một gã đàn ông vận trang phục công sở thắt cà vạt chỉnh chu, trên tay là chiếc cặp tài liệu đen bóng xuất hiện lơ lửng trên không trung. Trên lưng hắn, một cặp cánh phủ ánh vàng lấp lánh đang nhẹ nhàng đập. Eros nhướn mày, miệng nở nụ cười nham hiểm.
- Hermes ? Cha chả ! Ta còn tưởng phàm nhân nào lại to gan dám triệu hồi thần Tình Ái. Nào ngờ kẻ gọi ta đến lại là thần Đưa Tin Hermes. Đúng là hân hạnh !
Tôi lạnh nhạt nhìn hắn nói.
- Ta có chuyện cần ngươi giúp !
Eros nhẹ nhàng đáp xuống mặt cỏ, đôi cánh trên lưng vẫy mấy cái rồi biến mất. Hắn khẽ nhìn đồng hồ rồi nói.
- Cho ngươi năm phút, ta còn phải quay về công ty làm việc. Ngươi có biết ta phải đến đây từ tận Chicago hay không ?
- Có một cô gái bị trói buộc bởi lời nguyền của ma cà rồng nguyên thuỷ. Ta cần một liều thuốc có thể giúp cô ta quên đi con ma cà rồng đó, nhưng vẫn giữ tất cả những ký ức khác. - Tôi nói.
Eros cau mày suy nghĩ một lúc trước đề nghị của tôi rồi mới mở miệng đáp.
- Liều thuốc mà ngươi muốn, ta có thể làm cho ngươi. Nhưng một pháp thuật mạnh đến mức đó cần phải có thứ để đánh đổi. Lời nguyền của ma cà rồng nguyên thuỷ chính là do tự nhiên tạo ra để chống lại sự bất tử của ma cà rông nguyên thuỷ. Để phá vỡ những gì của tự nhiên là việc vô cùng khó khăn.
Tôi gật gù.
- Ta biết trước ngươi sẽ nói như vậy. - Tôi khẽ hít sâu lấy dũng khí rồi quyết tâm nói. - Ta sẽ đổi cho ngươi sự bất tử của ta.
Ánh mắt của Eros chợt có sự biến đổi. Hắn nhìn tôi chằm chằm rồi thấp giọng nói.
- Ta hy vọng ngươi biết được hậu quả của điều ngươi vừa nói. Mất đi sự bất tử, ngươi chỉ là một sinh vật siêu nhiên với tuổi thọ rất dài, nhưng ngươi không còn bất khả xâm phạm nữa. Nếu có kẻ khiến ngươi bị thương chí mạng, ngươi sẽ chết.
- Ta biết. - Tôi đáp, giọng nói hơi run.
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến cái chết. Bởi vì thần linh vốn không thể chết. Trừ phi họ từ bỏ sự bất tử của chính mình. Giờ đây khi tôi nghĩ đến cái chết, tôi không rõ bản thân có sợ hãi hay không. Eros ngập ngừng nhìn tôi rồi nói.
- Có điều này ta phải nói với ngươi Hermes.
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn lặng lẽ chờ đợi. Eros hiểu ý, tằng hắng nói.
- Hai mươi năm trước, Apollo cũng đã đổi sự bất tử cho ta để có được Tình Yêu.
Đôi mắt tôi khẽ mở to hơn. Tôi biết Apollo đã chết, nhưng tôi không ngờ lý do hắn từ bỏ sự bất tử lại chính là vì yêu. Eros nói tiếp.
- Thần linh chúng ta không như những sinh vật khác. Chúng ta được hưởng tuổi thọ vô hạn, nhưng bù lại nếu chúng ta chết, đó sẽ là sự chấm hết. Chúng ta sẽ biến mất vĩnh viễn khỏi vũ trụ, chứ không còn vảng vất ở thế giới linh hồn như con người. Mấy ngàn năm nay, những thành viên trong thần phả lần lượt ra đi. Trong vũ trụ chẳng con được bao nhiêu thần linh nữa. Hermes, ta mong ngươi hãy suy nghĩ thật chu đáo trước khi quyết định.
Tôi trầm ngâm một lúc rất lâu, cuối cùng khi mở liệng ra lại Ẻros một câu:
- Ngươi là thần Tình Ái, vậy ngươi thử nói xem, tình yêu đối với thần linh có khác biệt với những kẻ phàm tục hay không ?
Eros bật cười trước câu hỏi đó. Một lúc sau, hắn đáp.
- Vũ trụ này lớn hơn quyền năng của chúng ta Hermes. Số phận của con người được Atropos và các chị em của mụ định đoạt, nhưng số phận của thần linh chúng ta lại năm trong tay vũ trụ. Ngay cả bản thân ta, một vị thần thao túng Tình Yêu trên thế gian cũng không thể thoát khỏi Tình Yêu. Bởi Tình Yêu chính là một phần của vũ trụ.
Nói rồi hắn thở dài, ánh mắt nhìn ra phía xa, suy tư nói.
- Có lẽ...thần linh chúng ta đã tồn tại quá lâu, giờ đây vũ trụ muốn chúng ta phải ra đi ? Nếu đây thực sự là sự sắp xếp của vũ trụ, vậy thì chúng ta muốn trốn tránh cũng không trốn tránh được.
Tôi gật đầu, nhìn thẳng vào mắt Eros nói.
- Ta sẵn sàng rồi, ngươi làm đi.
Eros nhắm mắt như để lấy lại tinh thần, khí hắn mở mắt nhìn tôi một lần nữa, ánh mắt đó lại trở nên bí hiểm và lạnh nhạt. Hắn từ tốn đưa một tay ra trước, lòng bàn tay lật ngửa, một lọ thuốc màu xanh óng ánh xuất hiện từ lúc nào. Giọng nói của hắn lạnh tựa băng đá.
- Một khi ngươi chạm vào lọ thuốc này, sự bất tử sẽ rời khỏi cơ thể của ngươi.
Tôi gật đầu, khẽ nhắm mắt lấy lại can đảm rồi mím chặt môi đưa tay lên cầm lấy lo thuốc của Eros. Lòng bàn tay tôi vừa chạm vào lọ thuốc thì một cơn giá lạnh chợt lan toả trong lòng ngực. Tôi cảm thấy một luồng năng lượng khủng khiếp cuồn cuộn trôi tuột khỏi cơ thể mình, rất nhanh tràn vào lọ thuốc trên tay. Ánh mắt Eros nhìn tôi thoáng có sự buồn bã.
- Chắc ngươi cũng cảm thấy được. Bây giờ số mệnh của ngươi đã rơi vào trong guồng xoay của Atropos. Khi sợi chỉ số mệnh của ngươi đứt, ngươi sẽ mãi mãi biến mất khỏi vũ trụ.
Dứt lời, Eros bước lùi ra sau một bước, cả người bọc trong ánh sáng vàng chói như mặt trời, cảnh vật xung quanh như ngưng đọng. Đôi cánh của thần Tình Ái rợp bóng cả một vùng không gian, rồi chớp mắt một cái, hắn tan biến vào hư không.