Lâu rồi không gặp, anh nhớ tôi chứ?
Diệp Cự Giải mỉm cười nhẹ nhàng, từng âm thanh du dương êm tai vang lên như khiến người ta chìm đắm trong đó.
Dực Song Tử không nói gì, chỉ đứng lẳng lặng ở đó.
Người phụ nữ này, vẫn không thay đổi nhỉ?
Dực Song Tử và Diệp Cự Giải quen nhau từ lúc cả hai ở Anh quốc.
Hơn nữa cô còn là bạn gái hắn.
Sau khi tỏ tình Quân Xử Nữ thất bại thì thầm tính sẽ bỏ cuộc.
Lúc đó, hắn gặp được một cô gái mang nét đẹp của Đế Đô, cũng xem như là đồng hương rồi, hắn dần bị thu hút và không lâu sau đó thì cả hai xác định mối quan hệ.
Nhưng quen nhau đúng hai năm thì Dực Song Tử cảm thấy chán, hay nói đúng hơn là hết hứng thú nên cả hai đã chia tay.
Kể từ đó cô biến mất khỏi Xứ sở sương mù.
Cả hai cũng chưa từng liên lạc với nhau nữa.
Không ngờ, sau khi hắn trở về lại gặp được Diệp Cự Giải, mà cô ta đã vào giới giải trí, lại là nghệ sĩ dưới trướng công ty nhà hắn.
Đúng là Trái Đất tròn thật.
" Người đẹp, tôi quen cô sao? "
Dực Song Tử cong khóe môi cười nhẹ, trên khuôn mặt điển trai không hiện lên biểu tình gì đặc biệt.
Nhìn hắn như là thật sự không biết người phụ nữ trước mặt này.
Diệp Cự Giải trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười nhưng trong lòng đã thầm phun tào.
Còn giả vờ không quen cô sao? Biểu hiện cũng giống lắm, đúng là giải Oscar nợ hắn ta một chiếc cúp rồi.
Mà Dực Song Tử đúng là giấu giỏi thật, khi còn ở Anh quốc, cô thật sự không biết hắn ta có xuất thân khủng như thế, vốn tưởng rằng chỉ là một du học sinh bình thường.
Khi đó, cô quen hắn chỉ vì hắn điển trai, gu cũng khá phù hợp với cô nên mới quyết định quen hắn.
Trong hai năm, nếu nói cô không có tình cảm với hắn là sai vì thật sự cô cũng đã thích hắn.
Nhưng khi chia tay, cô cũng không có gì là luyến tiếc, vì trên đời này không phải chỉ có một mình hắn là đàn ông.
Người ưu tú hơn hắn có rất nhiều nên không có gì phải buồn cả.
Còn hắn đã từng có tình cảm với cô không thì cô không biết và cũng chẳng để tâm.
" Không quen cũng không sao, chúng ta làm quen lại.
Tôi là Diệp Cự Giải, rất hân hạnh được quen biết anh.
"
" Những cô gái muốn trèo lên giường tôi rất nhiều, trò này tôi cũng thường thấy.
Không phải Diệp tiểu thư muốn làm tình nhân của tôi đấy chứ? " Dực Song Tử nở một nụ cười lưu manh nhưng lại rất chói mắt.
Hắn bước từng bước đến ép sát Diệp Cự Giải vào tường.
" Vậy Tam thiếu gia tối nay rảnh chứ? Tôi muốn mời anh một bữa, câu hỏi của anh sẽ được giải đáp vào lúc đó.
Ý của anh thế nào? "
Diệp Cự Giải không có vẻ gì là hoảng sợ khi Dực Song Tử từng bước ép sát mình, trên khuôn mặt vẫn là nụ cười xinh đẹp như hoa kia.
Cô chắc chắn hắn sẽ đồng ý và đương nhiên cô cũng sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.
Nếu đã biết được hắn có gia thế tốt như thế, lại còn có lợi cho sự nghiệp, cô không ngại khi túm lấy hắn đâu.
Dù có dùng cách nào cũng phải khiến người đàn ông này một lần nữa hướng về phía cô, ngoan ngoãn phục tùng cho cô.
Diệp Cự Giải cô từ lúc vào showbiz đến giờ chưa từng thất bại trong chuyện này.
Người đẹp đã ngỏ ý mời thì tôi cũng không nỡ từ chối rồi.
Dực Song Tử cười khẽ một tiếng, ánh mắt không rõ ý tứ nhìn khuôn mặt đang nở nụ cười của Diệp Cự Giải.
Hắn thật muốn xem xem, người phụ nữ này định làm gì đây.
Một tiếng người đẹp hai tiếng cũng người đẹp , chắc hẳn đã gọi các cô gái khác như vậy đến quen miệng luôn rồi nhỉ? Nhưng dù sao cô cũng không để tâm, chỉ cần thành công, hắn muốn gọi thế nào thì gọi.
...!
Tại tòa nhà của tập đoàn Quân thị lúc này, người ra kẻ vào vô cùng nhiều, vì bây giờ đang là giờ hành chính nên cảnh tượng này cũng không có gì lạ.
Quân Bạch Dương một thân áo sơ mi trắng cùng quần tây giản dị chậm rãi di chuyển trong sảnh lớn của tập đoàn.
Ánh mắt không ngừng dò xét thái độ cũng như cách làm việc của nhân viên.
Hắn muốn tự mình quan sát và kiểm tra nhân viên của mình một chút nên mới cố ý ăn mặc đơn giản để không thu hút sự chú ý.
Nhưng khiến hắn phải thất vọng rồi, mặc dù đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang đen nhưng thân hình cao lớn cùng khí chất khác biệt của hắn đã thu hút sự chú ý của nhân viên ở đây.
Đó là ai thế? Là nhân viên mới của tập đoàn hay là một vị nào đó đến hợp tác với tập đoàn chúng ta?
Không rõ nhưng theo tôi suy đoán, anh ta khá đẹp trai đấy chứ.
Dựa vào đâu mà cô cho là như thế? Anh ta đang đeo khẩu trang, còn chẳng thấy được mặt mũi trông thế nào.
Với hình dáng như thế, chắc chắn là một đại soái ca.
Tiếng bàn tán và thảo luận không ngừng vang lên trong công ty, chủ đề tất nhiên là Quân Bạch Dương đang giả trang và đi loanh quanh đại sảnh lớn rồi.
Đột nhiên một thứ âm thanh vang lên càng thu hút sự chú ý của những người khác.
Tiếp theo đó, những xấp giấy tờ rơi xuống đất.
Chết tiệt, đụng người khác mà không biết xin lỗi sao?
Chất giọng đó là của một người đàn ông béo ú, không những thế ông ta còn động tay động chân muốn xô đẩy Quân Bạch Dương_đối tượng mà ông ta cho là đã đụng ông ta.
Quân Bạch Dương đã sớm thấy động tác của ông ta nên nhanh nhẹn tránh khỏi.
Cũng không biết khuôn mặt đằng sau lớp khẩu trang kia có gì thay đổi không mà đã nghe được một giọng nam trầm tính vang lên.
Vị tiên sinh này, là ngài va vào tôi trước.
Cậu có biết tôi là khách quý của Quân tổng các cậu không? Làm trễ thời gian kí hợp đồng, kẻ nghèo hèn như cậu có làm cả đời cũng không đền nổi.
Người đàn ông béo bụng bia kia hiển nhiên cho rằng nam nhân đứng trước mặt ông ta chỉ là một nhân viên quèn của công ty nên vô cùng khinh thường mà hất mặt lên trời.
Quân Bạch Dương cũng lười chẳng muốn nói chuyện với người đàn ông này, định quay người rời đi thì thấy được một thân ảnh xinh đẹp chậm rãi từ thang máy bước ra.
Nhân viên khi thấy cô đều một mặt thể hiện sự ngưỡng mộ, trong đó cũng có sự ghen tị.
Năng lực làm việc của cô đương nhiên bọn họ cũng đã thấy được, dù chỉ là nữ nhân nhưng lại giỏi giang chẳng kém nam nhân.
Người phụ nữ này ngoài Khuynh Bảo Bình ra thì còn ai vào đây nữa chứ?
Người đàn ông béo khi nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp kia cũng nhanh chóng nhận lấy tệp hồ sơ đã được cấp dưới nhặt gọn gàng, bước nhanh đến chỗ của Khuynh Bảo Bình.
Vẻ mặt còn cười một cách lấy lòng.
Đây chắc chắn là thư ký Khuynh của Quân tổng, nghe danh đã lâu.
Hân hạnh được gặp mặt.
Khuynh Bảo Bình chỉ liếc nhìn ông ta một cái, sau đó di chuyển ánh mắt sang nơi khác, một đường đi thẳng qua ông ta.
Quân tổng.
Khuynh Bảo Bình dừng lại trước mặt nam nhân mặc áo trắng giản dị, rất có quy củ một mà chào một tiếng.
Mà ngay sau câu đó của Khuynh Bảo Bình, tất cả đều kinh ngạc, đây chính là Quân tổng sao? Thảo nào lại cảm thấy khí chất của người này khác lạ như thế, thì ra chính là Boss của bọn họ.
Vậy mà người đàn ông kia lại dám mắng Boss của bọn họ là kẻ nghèo hèn, mắt bị mù rồi sao?
Người đàn ông béo kia nghe như thế thì đứng hình mất một lúc, tiếp theo đó thì mặt cắt không còn giọt máu.
Toi rồi, ông ta vừa tính động tay động chân với Quân Bạch Dương, còn mắng hắn ta là kẻ nghèo.
Phải biết, với tiền tài của hắn ta đủ để mua đứt công ty của ông ta luôn ấy chứ.
Quân tổng, tôi đúng là có mắt không thấy Thái Sơn, đã mạo phạm tới ngài.
Mong ngài đại nhân đại lượng đừng chấp kẻ tiểu nhân.
Ông ta nhanh chân bước lại chỗ Quân Bạch Dương, một bộ dáng hèn kém mà cúi người xin lỗi vị tổng tài của Quân thị.
Làm sao tôi dám nhận lời xin lỗi này chứ.
Kẻ nghèo như tôi chắc là không kí hợp đồng này được rồi, không tiễn.
Quân Bạch Dương chỉ nhã ra hai câu như thế đã khiến cho người đàn ông kia ngồi bệt xuống đất.
Toi rồi! Lần này ông ta về công ty chắc chắn sẽ thảm rồi.
Ông ta chỉ là mới lên chức Phó giám đốc, từ trước đến giờ vẫn chưa có cơ hội nói chuyện hay gặp mặt những vị chủ tịch lớn khác.
Hôm nay Giám đốc của công ty cho ông ta một cơ hội lần này, gặp mặt và kí hợp đồng với Quân Bạch Dương.
Ông ta nhất thời cao hứng, cảm thấy mình giỏi hơn người nên khi gặp người thanh niên kì lạ kia, ông ta va trúng người đó nhưng ông ta mà phải đi xin lỗi một nhân viên quèn sao? Nên hành động nhất thời đó của ông ta khiến hợp đồng cả trăm tỷ mất trắng.
Quân Bạch Dương đi vào thang máy chuyên dụng dành cho tổng tài, hắn rất ghét bị người khác chỉ vào mặt như thế.
Mà người đàn ông béo kia không biết vô tình hay cố ý nhưng đã phạm phải tối kỵ của hắn.
Vậy thì đừng lăn lộn ở thương trường này nữa, hắn sẽ tốt bụng cho ông ta nghỉ hưu sớm một chút.
Khuynh Bảo Bình ở bên cạnh cũng không lên tiếng, cô âm thầm liếc mắt nhìn sếp của mình.
Cô đương nhiên biết tối kỵ của hắn là gì nên trong lòng thầm lắc đầu, tên kia đúng là xui xẻo.
Sếp, sắp tới giờ kí hợp đồng với bên CAI.
Khuynh Bảo Bình lên tiếng nhắc nhở thời gian phá tan không gian yên tĩnh giữa hai người.
Giọng nói vẫn nghiêm túc như cũ, không nghe ra chút khác biệt gì.
Tôi biết rồi.
Hắn chỉ nói như thế rồi sải bước nhanh đi về phòng, đóng cửa lại.
Để Khuynh Bảo Bình ở ngoài, cô vẫn nhìn chăm chăm vào cánh cửa lớn của phòng chủ tịch, không biết là đang suy nghĩ gì.
Sau đó cô thu hồi ánh mắt của mình lại, bước về bàn làm việc của mình, chăm chú xem và sắp xếp lại đống văn kiện để đưa Quân Bạch Dương duyệt.
Không lâu sau, một nhân viên dẫn một người đàn ông đến trước bàn làm việc của Khuynh Bảo Bình, cẩn thận thông báo cô một câu.
Nhận được cái gật đầu của cô mới lui xuống làm việc của mình.
Khuynh tiểu thư, nghe danh đã lâu, nay mới có dịp gặp mặt.
Đúng là danh bất hư truyền.
Người đàn ông mỉm cười, còn đưa tay rất muốn bắt tay với Khuynh Bảo Bình.
Gã đã từng nghe nói qua Quân Bạch Dương có một thư ký vô cùng tài giỏi, được xem là cánh tay đắc lực của hắn.
Cũng đã nghe được nhiều người nói người phụ nữ này làm việc vô cùng hiệu quả, đặc biệt lại rất xinh đẹp.
Phải biết trên thương trường vốn rất ít phụ nữ, nơi đây trước giờ chỉ dành cho đàn ông mà phụ nữ tài giỏi lại càng hiếm, hơn nữa còn đẹp như vậy.
Khuynh Bảo Bình quả nhiên là viên ngọc trân quý trên thương trường khiến đàn ông đều muốn chinh phục.
Khuynh Bảo Bình nhìn qua người đàn ông đang đứng trước mặt, nhìn cũng khá điển trai nhưng so với Sếp vẫn là thua kém xa.
Hơn nữa nhìn qua dáng vẻ này, cô có thể chắc chắn rằng người này chính là một gã đào hoa, xem phụ nữ chỉ là một món đồ chơi thôi.
Mà ánh mắt của gã khi nhìn cô khiến cô không thoải mái, thậm chí có phần buồn nôn.
Không phải là có mưu đồ gì với cô chứ? Thôi, tha cho cô đi mà.
Mặc dù trong lòng đang gào thét nhưng cô là người làm việc có nguyên tắc, không thể thất lễ trước khách hàng của công ty được.
Nên đưa bàn tay thon dài ra bắt tay với gã, trên miệng còn treo một nụ cười quy củ.
Thế nhưng gã cứ như thế mà nắm lấy tay cô như thế, dường như không có ý định buông tay.
Trên khuôn mặt nghiêm túc lộ ra biểu cảm khó chịu, nhưng chỉ trong nháy mắt mà chuyển về nụ cười quy củ lúc trước, vô cùng chuyên nghiệp.
Trần tổng, mong tự trọng.
Khuynh Bảo Bình chậm rãi lên tiếng, còn cố gắng lấy bàn tay ra khỏi gã.
Gã dường như không thèm nghe câu nói nhắc nhở của cô, vẫn cứ như thế mà nắm lấy tay cô.
Trên khuôn mặt treo lên nụ cười lưu manh, đáng khinh.
Trần tổng là xem tôi vô hình hay sao?
Một giọng nam ôn hòa vang lên, trầm ấm và dễ nghe như thế khiến Khuynh Bảo Bình nhất thời quên phản ứng.
Là Sếp!
Cô vốn đang dằn co, thật sự lúc đó là sức chịu đựng của cô quá đủ rồi.
Nếu Quân Bạch Dương không lên tiếng, cô chắc chắn sẽ không giữ dáng vẻ nghiêm túc này nữa mà một cước đá vào hạ bộ tên đáng ghét này.
Dù Sếp có phạt gì thì cô cũng chịu, còn đỡ hơn là nhịn để tên này cứ được nước lấn tới.
Xem cô là một tiểu bạch thỏ chỉ biết chịu đựng, không dám phản kháng hay sao? Nếu cô thật là như thế thì không cần tiếp tục trên thương trường nữa, vì sớm muộn gì cô cũng sẽ bị đào thải.
Quân Bạch Dương vẫn là dáng vẻ ôn hòa, dễ nói chuyện nhưng ánh mắt nhìn Trần tiên sinh lại không mang chút độ ấm nào.
Dám ở trước mắt hắn công khai muốn gạ gẫm thư ký của hắn? Hơn hết còn đánh chủ ý lên Khuynh Bảo Bình.
Từ khi nào mà hắn bị xem thường như thế? Hay xem hắn là tên mù?
Xem ra hắn gần đây hiền quá rồi nhỉ?
Ách, Quân tổng.
Tôi chỉ là chào hỏi Khuynh tiểu thư một chút.
Gã dùng dáng vẻ cười xuề xòa cho qua chuyện.
Gã tin rằng, không vì một thư ký nhỏ bé mà Quân Bạch Dương truy cứu hắn.
Sau đó cả hai bước vào phòng làm việc của Quân Bạch Dương.
Khuynh Bảo Bình nhìn cánh cửa lớn của phòng chủ tịch đã đóng lại mà vẫn đăm chiêu suy nghĩ.
Lúc nãy Quân Bạch Dương có chút lạ, nhìn vẻ ngoài vẫn như cũ nhưng cô có thể nhìn ra được hình như hắn đang giận nhỉ?
Hắn giận là vì cô hay có ý nào khác?
...!
[ TPHCM, // ].