"...
"Anh rất yêu em! Nhân Mã!"
Cô mơ hồ, tâm dâng lên một cảm giác đau đớn như bóp nghẹn trái tim. Cố gắng vươn tay, cố gắng nhìn thật kỹ vào người con trai ấy. Nhưng khoảng cách... ngày một xa...
"Bảo trọng nhé."
Bỗng dưng khung cảnh thay đổi. Hỗn loạn. Ồn ào. Lửa cháy ngày càng mạnh. Linh hồn anh đến bên cô, nhẹ nhàng hôn lên má nụ hôn từ biệt, mặc cho cô không thể biết được rằng anh đã đi mất...
"Tách tách."
..."
Nhân Mã chợt bừng tỉnh dậy, thở dốc, cô đưa tay sờ lên khuôn mặt mình.
- Mình... khóc sao?
Trong kí ức cô, hình dáng người con trai ấy mờ dần trong bóng tối, lúc này cô bỗng nhiên nhớ đến một người...
-------------
- Bác sĩ Lâm, có một cô gái tên là Diệp Nhân Mã muốn gặp anh.
- Được, cho cô ấy vào.
Lâm Song Tử tắt máy, tay phải xoay xoay chiếc bút máy đang cầm trên tay, anh trầm ngâm một hồi lâu.
"Cốc cốc"
- Mời vào.
- Xin lỗi. Tôi lại làm phiền anh.
Nhân Mã bước vào, vẻ mặt cô tuy đã tốt hơn trước nhưng vẫn chưa khỏe hẳn. Vào ba ngày trước cô đã chủ động xin xuất viện, anh đã cố khuyên nhưng cô ấy quá kiên quyết nên cũng phải chiều lòng, một phần vì cô đã sắp hồi phục hoàn toàn nên về trước vài ngày cũng chẳng sao, một phần vì anh chẳng muốn nhìn thấy cô nằm mãi ở đây, anh muốn cô mau chóng khỏe lại và có cuộc sống bình thường.
- Không sao. Mời ngồi.
Sư Tử đem những suy nghĩ ấy để sang một bên, vội vã đứng dậy kéo ghế mời Nhân Mã ngồi. Nhân Mã mỉm môi, thận trọng ngồi xuống.
- Cô Diệp, có phải cô nhớ ra chuyện gì rồi không?
Sư Tử cất lên chất giọng trầm ấm điềm tĩnh thường ngày.
- Cũng không hẳn... chỉ là tôi liên tiếp mơ về hình dáng của một người mà tôi nghĩ rất quan trọng...
Lúc đầu giọng cô có chút ngập ngừng nhưng sau đó lại trở nên đều đều.
- Cô có thấy mặt người đó không?
Sư Tử biết không nên cố ép cô, vậy mà anh chẳng thể hiểu nổi mình vì sao lại thốt ra câu nói ấy.
- Tôi cảm thấy chưa chắc lắm nhưng...
- Nhưng...?
Lúc này trái tim anh như thể ngừng đập.
- Người đó và anh có nét giống nhau... về một thứ gì đó...
Sư Tử nghe thấy thế trong thoáng chốc ngạc nhiên nhưng rồi anh lấy lại bình tĩnh, xoay xoay cây bút, đôi mắt mơ hồ nghĩ về cái "thứ gì đó" mà Nhân Mã nói.
...
Thôi rồi, chẳng thể nghĩ ra!
Quay lại với Nhân Mã, mục đích cô đến đây là muốn hỏi xem bác sĩ Lâm có quen người ấy hay không, thấy bác sĩ Lâm có gì đó mập mờ cũng khiến cô không khỏi tò mò.
- Bác sĩ Lâm! Bác sĩ Lâm!!!
- A. Thực sự xin lỗi.
- À, tôi cũng xin lỗi, tôi không nên hét lớn như vậy.
- Mà, tôi có thể giúp gì cho cô không?
Sư Tử cười hiền, nhạt giọng cất tiếng.
- Nói ra thì cũng khá kì lạ nhưng anh có thể làm bạn trai tôi một tháng được không?
Đối với người con gái khác không biết có thể thốt ra những lời này với thái độ bình tĩnh như thế không nữa. Sư Tử anh có phần ngạc nhiên, không biết ngày hôm nay Diệp Nhân Mã cô đã khiến anh mất bình tĩnh không biết bao nhiêu lần.
-... Tại sao?
Anh đang rất tò mò về cô gái mất trí nhớ này.
- Vì ở gần anh... cảm giác rất thân thuộc...
Diệp Nhân Mã dần hạ giọng.
- Được thôi!
Môi nở nụ cười tỏa nắng, lần này là anh khiến cô ngạc nhiên. Diệp Nhân Mã không thể ngờ rằng mọi chuyện lại diễn ra dễ dàng như vậy. Bị từ chối chính là kết quả mà cô đã mặc định sẵn trong đầu.
- Dù sao thì giúp đỡ bệnh nhân là trách nhiệm của bác sĩ mà.
Quả nhiên là bác sĩ Lâm học vấn uyên thâm, ngay cả việc viện cớ cũng không khiến người khác nghi ngờ khi nhìn vào biểu hiện như thật của anh. Diệp Nhân Mã tin như thật, không ngờ rằng những lời nói vừa nãy chỉ là cái cớ mà thôi.
- Thế khi nào chúng ta bắt đầu thế?
- Khi cô khỏi hẳn hoàn toàn.
- Được. Cảm ơn anh, bác sĩ Lâm.
Sư Tử hơi nhướng mày.
- Từ giờ cứ gọi tôi là Sư Tử! Không cần phải giữ khoảng cách như thế!
- V... Vâng...
Thái độ của anh có phần khiến cô gái trước mặt sợ sệt nga~
END CHƯƠNG