Ờ thì hôm nay là ngày đầu tiên Nhân Mã đi học lại, cứ ngỡ là có người bạn sẽ ra hỏi thăm tận tình, ấy vậy mà chẳng thấy bóng dáng ai, thật thất vọng não nề. Mà, tận tình như Sư Tử thì lại có phần khiến cô không tự nhiên a.
- Bye anh, cảm ơn nhé.
Dừng xe lại trước cổng trường Thiên Minh, Sư Tử nuối tiếc nhìn Nhân Mã mà lái xe đi. Vẫy tay chào Sư Tử cho đến khi xe anh khuất dạng thì cô mới thở dài mà tiến vào cổng trường.
- Diệp Nhân Mã, bồ còn nhớ bổn cô nương này chứ?
Từ xa, một cô gái tóc nâu dài vừa chạy thật nhanh đến nơi cô đang đứng vừa hét thật to, trên miệng nở nụ cười đầy hạnh phúc, ôm chầm lấy Diệp Nhân Mã đang đơ ra như khúc gỗ.
- Ờ thì...
Cô quên rồi a, thật sự quên rồi, dẫu cảm giác rất quen nhưng vẫn không thể nhớ được cô gái này là ai, nhớ một số người nhưng những người quan trọng thì lại quên tất. Chỉ tại trí nhớ của cô khiến cô lâm vào tình cảnh này a~ Làm sao đây? Thực sự khó nói...
Nhìn biểu hiện của Nhân Mã, Đỗ Bảo Bình thừa biết là cô không nhớ rồi, hơi buồn thật... Mà, Nhân Mã cũng đâu phải cố ý, biết thế nên Bảo Bình cũng gượng cười cho qua.
- Quên rồi chứ gì! Không sao, đừng cố nhớ lại!
- Nhưng...
- Làm quen lại nhé! Bổn cô nương là Đỗ Bảo Bình, sinh viên ngành nhạc.
Nói đoạn Bảo Bình chìa tay ra trước mặt Nhân Mã, nụ cười tươi rói vẫn hiện hữu trên môi.
Nhân Mã thoáng ngạc nhiên nhưng rồi cũng thân thiện mà bắt lấy tay Nhân Mã, bất giác cũng nở nụ cười.
- Hân hạnh làm quen. Mình là Diệp Nhân Mã, sinh viên ngành kinh tế.
Cả hai nhìn nhau, bất giác lại cười lớn, chẳng thể hiểu được lí do họ cười bởi người trong cuộc cũng chẳng thể hiểu.
Thời gian trước khi vào học, Bảo Bình cứ lôi mấy câu chuyện ngày trước, lúc mà Nhân Mã còn kí ức kể cho cô nghe, nhưng lại có một số chuyện mà Đỗ Bảo Bình chẳng hề nhắc đến. Nhân Mã dường như cảm thấy thân thiết hơn với Bảo Bình sau khi nghe xong những chuyện mà cô bạn bên cạnh cứ oang oang, dĩ nhiên là cô rất thích thú dẫu có một số việc mà Nhân Mã cảm thấy rất mâu thuẫn.
- Mà nè, anh chàng đưa bồ vào trường là ai vậy hả? - Bảo Bình bất chợt lên tiếng sau một hồi im lặng, liếc mắt sang Diệp Nhân Mã.
- Hm... nói sao nhỉ? "Bạn trai một tháng" chăng? - Nhân Mã chẳng để ý Bảo Bình, chỉ nhìn xa xăm.
Bảo Bình nhìn người bên cạnh một lát rồi thở dài một hơi, Nhân Mã bắt gặp vẻ mặt tươi vui của cô bạn bị thay bằng nét u sầu ảm đạm thì cảm thấy tò mò.
- Có chuyện gì sao? - Cô đánh bạo hỏi.
- Oa, bất công quá đi! Sao bồ lại có người bạn trai chuẩn soái ca đến như thế! Không nói cho bổn cô nương biết nữa chứ! Bồ nhẫn tâm quá đi mà! Phải phạt, phải phạt!!
Bảo Bình giả vờ giận dỗi, cố tình nhấn mạnh hai chữ "phải phạt" rồi cô nàng cười hả hê. Nhân Mã nghe mà thấy lạnh cả sống lưng, nhìn Bảo Bình với ánh mắt "đang-bị-gì-thế", chân tự động lùi ra sau như phản xạ có điều kiện.
"Rengggggg"
Chuông vào giờ bất ngờ vang lên.
Bảo Bình thể hiện rõ vẻ chán chường trên khuôn mặt, nhìn cái chuông ở giữa sân trường mà ngấm ngầm nguyền rủa lại quay sang nhìn Nhân Mã với ánh mắt đầy hắc khí.
- Ê, bồ đừng hòng bỏ trốn nha! Lát nữa bổn cô nương sẽ dẫn bồ đi gặp vài người trong Thất mỹ nữ a~ Còn hình phạt dành riêng cho bồ nữa á!
...
- Dám trốn là bổn cô nương sẽ phạt nặng cho xem!!!
Nói rồi cô nàng tỏ ra điệu bộ đáng yêu, nháy mắt một cái rồi chạy biến. Nhân Mã ngây ra ngơ ngác một hồi lâu.
Ờ thì chất giọng vẫn như lúc nãy, chất giọng tinh nghịch và lém lỉnh nhưng sao Diệp Nhân Mã cô lại cảm thấy rùng mình thế này? Ai da~ Dẫu sao thì cũng phải vào lớp trước đã, còn việc của Bảo Bình nói thì lát nữa sẽ biết thôi. Nghĩ thế nên cô nhanh chóng vào lớp, sau đó thở phào vì suýt nữa trễ giờ nga~
END CHƯƠNG
Đỗ Bảo Bình
"Bổn cô nương đây ghét nhất loại người như ngươi!"
Tuổi:
Nghề nghiệp: Sinh viên.