Ra chơi các cô lết mông ra sau trường bàn chuyện, ai biết đâu nữ chính lại tới gây sự, mà tất nhiên một khi nữ chính tới là sẽ có nam chính, tiếp sau đó là một màn máu chó diễn ra.
"Gì nữa, mấy người không biết mệt nhưng bọn tôi biết mệt đấy"__Bảo Bình khó chịu nhìn cái cảnh nữ chính ôm ấp với nam chính. Mẹ nó đi đéo đâu cũng không thoát được con chó này
"Cô mới là người không buông tha cho em ấy"__ Kim Ngưu
"Bộ cô là chó à? Đi đéo đâu cô cũng ngửi thấy được mà mò theo" __Xử Nữ đau đầu. Biết nói gì cho ngầu giờ?
"Các cô quá đáng vừa thôi" Bạch Dương nhìn các cô mang theo ý lạnh nhưng cái ý lạnh này không thể phát huy nổi với mấy người này vì họ là ai chứ, bị cái này ảnh hưởng thì họ không phải là sát thủ bậc nhất người người nể phục ở kiếp trước.
Bạch Dương đờ người, nhận thấy giống như đây không phải là mấy cô tiểu thư động tí là khóc lóc kia vậy.
"Vừa cái con mợ mày" Nhân Mã cởi giày đáp về phía Bạch Dương. Song Ngư bên cạnh bụp miệng cười. Nhân Mã hôm nay chửi người rất hăng nha.
"Tôi nói một lần và nghe cho kỹ, từ giờ tụi này cũng trả thèm dính dáng tới mấy người, hôn ước mấy người muốn hủy cứ hủy, bà đây thèm vào"__Song Ngư tuôn ra một lèo.
Nói xong thì các cô đi, ở đây làm gì cho nhiễu loạn thị phi thật là đau đầu hết sức.
Nhân Mã quay lại, đến chỗ Liên Hoa. Cô ta nghĩ có cơ hội phát huy
"Chị Mã!!" __Liên Hoa
ai ngờ Nhân Mã đi qua bọn họ lụm cái giày.
"Chị cái éo gì, tao lấy giày, giữa thanh thiên bạch nhật quấn nhau như thanh xà bạch xà thấy mà ớn " Nói xong Mã chạy đi theo đàn. Nhìn mặt bà nữ chính thôi cô đã thấy nhức trứng.
Khoé miệng Sư Tử giật giật, giờ anh mới biết cô tiểu thư Nhân Mã này lươn đến thế luôn ấy.
Thiên Yết liếc nhìn Thiên Bình: "cô ấy thay đổi rồi"
"Hả mày nói cái gì?"__Ma Kết
"Không có gì"__Thiên Yết
"Mấy cô ta bị trúng tà à?" Song Tử gãi đầu, dạo này thấy mấy người đó rất lạ, mặt lúc nào cũng như bị hình sự ấy. Không có bám theo các anh dai dẳng nữa.
"Đi, Liên Hoa đi thôi" Kim Ngưu đá chân Song Tử rồi cầm tay Liên Hoa dắt đi.
Sau ngày hôm đó họ đột nhiên không thấy sáu cô gái này đâu, Liên Hoa cũng không có chỗ thể hiện. Cô ta đành nhõng nhẽo với nam chính nhưng mà cô ta có cảm giác mấy anh dạo này cũng không có để ý cô ta lắm. Lúc trước các anh để ý là vì mấy chị kia khi dễ cô ta. Bây giờ phải tìm thời cơ.
Còn nhân vật chính của chúng ta thì đang đi chơi, tận hưởng những ngày cuối cùng của bình yên. Hưởng thụ tới không biết chán. Mặc các phụ huynh có gào nên cũng không về. Mạt thế sắp tới, các cô cũng không ngu, ngày ngày chăm chỉ luyện tập lấy lại nội lực kiếp trước. Đám nam nữ chính có đến nháo với các cô, các cô trực tiếp dùng cách thô bạo nhất tiễn ra khỏi cửa.
............
Trong quán rượu sang chảnh của giới quý tộc, trên cầu thang tiếng bước chân dần rõ ràng.
"Cô Diệp, mời ngồi" Tay người đàn ông ra dấu hiệu. Cô gái không khách sáo ngồi xuống.
"Ông Phong, ông biết tôi đến đây để làm gì rồi đấy"__Thiên Bình
Ông đương nhiên biết. Nhưng mà nhìn một tiểu thư chân yếu tay mềm cần những thứ đó làm gì? Tuy nhìn như vậy nhưng một thân khí chất kinh diễm kia cũng khiến người ta e ngại
"Diệp tiểu thư, cô cần những thứ nguy hiểm vậy làm gì?"__Ông Phong
"Điều này tôi cũng phải trả lời sao?" Thiên Bình rất điềm tĩnh, không lấy một tia vội vàng, quẫn bách.
"Ách... không phải, chỉ tò mò thôi" __Ông Phong không nghĩ tới cô sẽ hỏi lại mình như thế.
"Vậy có bán không?" Thiên Bình nghiêng đầu nhìn ông. Ông Phong thấy cô thật sự không phải đùa thì cũng nghiêm túc.
"Điều này...với số lượng nhiều thì tôi không thể quản được, cô có thể thương lượng với ông chủ chúng tôi" Ông Phong thật sự không thể bán vũ khí với số lượng lớn như vậy cho một cô gái được, như vậy sếp sẽ đập chết ông ta nha~
"Vậy gọi ông chủ của ông tới đi"__Thiên Bình rất bình tĩnh thưởng thức rượu ngon
"Đợi chút, có lẽ ngài ấy cũng sắp tới rồi" __Ông Phong nhìn đồng hồ
Dứt lời cánh cửa mở ra, bước vào là người con trai lịch lãm, oai phong ngạo nghễ. Ông Phong ra cúi chào rồi dẫn người vào, hắn ta ngồi trước mặt cô. Khi nhìn lên cô gái thì hắn giật mình
"Thiên Bình?"
Cô nghe giọng quen thuộc, ngước mắt lên nhìn
"???" Sao lại là con hàng này??
"Sao cô lại ở đây?"
Cái đó tôi là người phải hỏi anh mới đúng.
"Song Tử?" __Thiên Bình đặt dấu chấm hỏi.
Thiên Bình nhìn Ông Phong, ông ta vội vàng giới thiệu "Đây là ông chủ chúng tôi"
"Ồ, không ngờ người mua vũ khí với số lượng lớn như vậy là cô đấy Thiên Bình" Song Tử chống tay lên bên ghế, nhe răng cười.
Thiên Bình gật gù, không nói. Đánh chết cô cũng không biết tên này lại là ông chủ của lũ kia.
"Hết muốn yểu điệu rồi giờ hứng thú với gϊếŧ người à?" Song Tử châm chọc cô
"Anh nghĩ thế thì là thế" Thiên Bình không phản ứng
"...." Một tiểu thư chân yếu tay mềm như cô nói vậy là có ý gì.
"Có bán không?" Thiên Bình cũng không muốn dây dưa với tên này quá lâu. Cô không muốn bí mật sẽ bị bọn họ phát hiện.
"Bán thì cũng được, nhưng có thể cho tôi hỏi cô mua chúng với số lượng như vậy làm gì?" __Song Tử. Ông Phong sớm đã lui ra ngoài để hai đại ma đầu này nói chuyện với nhau
"Tôi cần trả lời sao?"__Thiên Bình.
"Đúng vậy Diệp Tiểu Thư"__Song Tử
"Gϊếŧ người chơi"__Thiên Bình rất bình tĩnh, không một gợn sóng
"...." Xác nhận đây không phải cô gái Thiên Bình lúc trước.
"Cô..."
"Vậy có bán không?"
"Bán"
"Được, tôi cần gấp trong vòng ngày mai" __Thiên Bình đưa Song Tử thẻ.
"Đủ tiền rồi chứ?"__Thiên Bình
"Được rồi"__Song Tử.
Nhìn bóng lưng cô gái rời đi, anh rơi vào trầm tư. Cầm điện thoại gọi cho người bên kia
"Thiên Yết, người kia là Thiên Bình"
Đầu dây bên kia cũng bất ngờ không nhẹ nhưng vẫn bình tĩnh nói với Song Tử: "Mày có hỏi tại sao cô ấy lại mua nhiều vậy không?"
"Gϊếŧ chơi"__Song Tử
"??"__Thiên Yết
"Dạo này hành tung của mấy cô ta kỳ lạ lắm, có khi nào lại nhắm vào Liên Hoa không?" __Song Tử lo lắng.
Thiên Yết bên kia im lặng, nghĩ lại ánh mắt sắc bén của Thiên Bình thì nói
"Cứ để xem hãng, cô ta dám đụng đến Liên Hoa tôi sẽ không tha"
"Được, là cậu nói đó"__Song Tử cúp máy.
..........
Thiên Yết đứng bên ngoài ban công nhìn bầu trời đêm.
Rốt cuộc cô ta đang mưu tính cái gì?.