"Hãy yêu thiếp như cách chàng yêu một phần cơ thể của mình, tựa như biển cả yêu bầu trời nhưng mãi mãi không thể chạm vào nhau... Men say không ngừng quấn lấy tâm trí người uống, mỹ nữ vây quanh, một chốn hồng nhan, một nhuyễn tháp ái nồng. Liễu rũ, màn che, tiếng đàn cầm hòa lẫn vào nụ cười thiên hạ..."
Gió thổi tung bay những chiếc lá khô ngoài hiên, màn che theo chiều gió như mái tóc thiếu nữ e thẹn.
Bàn rượu tan hoang, bình sứ ngã ngang, ly lăn vòng, trút xuống nền gỗ từng giọt men đào.
Tuyệt sắc mỹ nhân so với khuynh quốc khuynh thành cũng phải vài phần cúi đầu, nàng đưa tay chạm vào từng dây đàn, ánh mắt phong tình đoạt chủng, bờ vai trần để lộ xương quai xanh quyến rũ thoắt ẩn thoắt hiện sau mà che. Cùng giọng ca ma mị, nàng nghiêng đầu để từng lọn tóc mượt mà tùy hứng theo gió lướt qua nhụy hoa hồng nhuận: "Dù vạn năm hay vạn kiếp, chỉ cần chàng gọi tên, thiếp liền ở nơi đó... nơi chúng ta kết tóc phu thê, thề non hẹn biển... Hoa rơi vì người... Mây khóc vì ta..."
Tấm màn che được hất lên, bóng dáng nam tử bước vào, hắn mang theo nụ cười dâm đãng cùng chiếc quạt giấy phe phẩy trước ngực. Mỹ nhân dừng lại, đưa mắt về phía kẻ ngang nhiên xâm phạm địa phận. Hắn nhìn nàng đắm đuối, nàng trao hắn ánh nhìn mê hoặc nửa vờ. Cơ thể nàng được bao phủ bằng một tấm vải mỏng, phóng đãng buông thả, nàng uyển chuyển đứng dậy đi đến cạnh hắn: "Tướng công!"
"Nương tử của ta đây sao?" Nam nhân ôm lấy eo nàng, kéo sát vào cơ thể hắn, hương thơm trên người nàng đúng là cực phẩm. Chỉ một chút nhỏ cũng đủ lạc vào chốn bồng lai: "Sao nàng lại có mặt ở đây?"
Mỹ nhân nũng nịu, bĩu môi dỗi: "Thiếp là thiếu phu nhân Kim Vương gia, sao lại không được ở đây chứ?"
"À thì... ta..." Nam nhân đó chính là Kim Ngưu, hắn chưa nói dứt câu đã cảm thấy chóng mặt, cơn buồn ngủ nhanh chóng đánh ập đến khiến hắn ngã nhào về trước.
Từ phía sau góc khuất rèm che xuất hiện chiếc bóng đen đang từ từ bước vào, Hoa Mộc Di xuất hiện trước mặt Song Tử: "Nương tử yêu nghiệt!"
Song Tử cảm thấy gió lạnh dồn lên từ mọi phía, vội chộp lấy áo choàng Kim Ngưu khoác vào: "Tiếp theo là làm gì?"
Hoa Mộc Di đá đá vào mông Kim Ngưu vài cái: "Mang hắn lên giường trúc, giả vờ như đã hoan ái với hắn. Một chút máu gà và..."
"Chụt Chụt Chụt."
Mộc Di cúi đầu, mút mạnh lên ngực và cổ Song Tử: "Như vậy đáng tin hơn rồi."
...
Lúc Kim Ngưu tỉnh lại, y phục trên người nằm vung vãi dưới sàn trúc, mỹ nhân e ấp kề sát cơ thể hắn, nàng dường như đang lạc trong cõi mộng đẹp, khóe môi cong nhẹ. Lướt đôi đồng tử xuống một chút, những vết xanh tím trên người càng khiến hắn phần nào tin chuyện gì đã xảy ra. Chỉ là sao hắn không nhớ một chút gì vậy? Cả nữ nhân mỹ miều đến vậy cũng không có chút ấn tượng. Kim Ngưu nhẹ nhàng ngồi dậy, nhặt lại y phục, trước mặt hiện ra vệt máu đỏ sẫm đã khô. Hai tay day trán, mẫu thân hắn có dặn không được bén mảng đến gần nàng, càng không được cùng nàng trải qua chuyện phu thê... khi nàng chết đi hắn có thể thu nạp bất cứ nữ tử nào hắn vừa mắt...
Nếu nữ tử này đã là người của hắn thì...
Kim Ngưu đưa tay thăm dò nơi thảo nguyên xinh đẹp, tựa như mật ngọt, dm thủy ấm áp chảy theo từng cái vuốt ve từ hắn. Song Tử giả vờ cựa quậy, hai tay dụi mắt giống như vừa mới bị kinh động tỉnh giấc. Đôi mắt to tròn, long lanh cùng màn sương mỏng, Kim Ngưu cúi đầu hôn lên mí mắt nàng, thì thầm bên tai: "Có phải ta đã làm nàng đau không?"
Song Tử sợ sệt gật đầu.
"Ta đã cường bạo nàng sao?" Hắn đưa tay chỉ lên những chỗ xanh tím: "Như này này..."
Bạn đang đọc truyện Nhục Dục của tác giả Kim Tuyến Kun được đăng tải tại wattpad và
Song Tử nâng tay choàng qua cổ hắn, giọng có chút ngái ngủ như người chưa tỉnh hẳn: "Chàng là tướng công của ta!"
Khóe môi Kim Ngưu hơi nâng lên: "Vậy thì ta muốn được làm tướng công đúng nghĩa nhiều lần nữa."
Môi chạm môi, lưỡi quấn quýt lấy lưỡi, ngón tay yêu nghiệt không ngừng ra vào nơi u nguyệt nàng. Ngông cuồng chiếm đoạt, hắn rời khỏi môi Song Tử, đưa hạ bộ đến bên môi nàng, bắt nàng phải ngậm lấy. Song Tử có chút hoảng loạn, nàng không nghĩ mọi chuyện sẽ tiếp diễn kiểu này, đương lúc nàng còn sửng sốt hắn đã dùng hai ngón tay tách miệng nàng ra rồi tiến thủ. Tự mình nhấp nhô bên trong miệng Song Tử, nàng dường như chết lặng bởi hành động mất hình tượng nho nhã hàng ngày của hắn.
Song Tử không thể thở được nếu hắn cứ nhấp như thế, nàng dùng sức đẩy hông hắn ra, sau khi lấy lại được bầu khí quyển nàng ho sặc sụa, khuôn mặt đỏ chót hơn cả cà chua chín. Kim Ngưu đang trong cơn hoan ái, nào để nàng yên, hắn lướt xuống dưới, nâng hai chân Song Tử lên cao, hạ bộ thăm dò vài vòng bên ngoài trước khi tiến vào u nguyệt.
Nàng khi ấy vẫn còn đang ho sặc sụa, vậy mà hắn đã rất nhanh tiến vào, ra sức vùi dập điên cuồng, vừa nhấp hắn vừa đưa tay xoa nắn hai bầu ngực sữa nõn nà: "Nương tử... nàng... nàng..."
Kim Ngưu định nói gì đó nhưng không nhớ nổi từ ngữ, khó trách được khi u nguyệt từ Song Tử đang co thắt mãnh liệt, chặt khít ôm trọn "tiểu tử" nhà hắn. Song Tử ưỡn ngực theo từng đợt xâm lăng, cảm giác khoái cảm này thật khác so với Hoa Mộc Di. Hắn cúi gập người, đầu lưỡi yêu chiều hoa tuyết nhỏ nhắn nhô cao. Trong thoáng chốc hắn lại rút ra, nâng nàng ngồi dậy, đưa tay hất hết bình rượu, ly rượu trên bàn xuống sàn. Đặt Song Tử nằm sấp lên bàn, rồi tiếp tục công cuộc xâm chiếm lãnh thổ. Song Tử thở từng hơi đứt quãng, miệng không ngừng rên lên từng câu dâm đãng, nàng chưa bao giờ lẳng lơ, không đứng đắn như lúc này: "Tuyệt... thật... á... sâu... sâu... quá!"
"Nàng... có thích... không...?" Kim Ngưu bật cười, khuôn mặt hắn cũng đã đỏ chót, trong cơn kích tình hắn đã cho luôn ngón giữa vào hoa cúc nàng khuấy đảo.
Cảm giác lạ vừa buốt buốt, vừa thôn thốn, nhưng kết hợp cùng sự khoái lạc nơi u nguyệt. Thì đây đúng là sự kết hợp mỹ mãn, đưa nàng bay mãi bay mãi... vượt qua chín tầng mây, phiêu diêu lơ đãng.
"Ân..."
Một hồi mây mưa, cuối cùng hắn cũng đến nơi. Chiến mã ngã xuống trên chiến thắng, ôm lấy mỹ nhân vào lòng không ngừng mân mê đồi núi xinh đẹp, tựa như tiểu hài tử vừa mới chào đời khát sữa, thèm ngậm nhụy hoa mãi không buông.
Truyện convert hay : Thủ Tịch Người Thừa Kế Trần Bình