Cự Giải từ từ mở mắt. Cô sao vậy nhỉ? Để nhớ xem…a… cô lại lên cơn tụt huyết áp… và rồi không biết gì nữa.
- Cậu tỉnh rồi à? – Bảo Bình không biết đã ngồi cạnh cô từ lúc nào, hỏi bằng giọng nhẹ nhàng.
Cự Giải từ từ ngồi dậy. Ra là cô đang ở trong phòng y tế của trường. Bảo Bình thấy vậy, chạy đến đỡ cô. Nói sao nhỉ… cảm giác này đối với Cự Giải mà nói thì... thật dịu dàng và ấm áp!
- Cậu đưa tớ vào đây à?
Bảo Bình không nói, chỉ gật đầu.
Cự Giải cúi mặt, nói lí nhí nhưng đủ để Bảo Bình nghe thấy:
- Xin lỗi… làm cậu phải ở đây với tớ…
Bảo Bình nghe vậy thì bật cười, tay cầm cốc nước đưa cho Cự Giải, đáp:
- Nhờ cậu mà tớ được cúp tiết văn, tớ phải cảm ơn mới đúng.
Đưa tay đón cốc nước từ Bảo Bình, Cự Giải bất giác cười.
- Đã ai nói là cậu cười rất đẹp chưa? Nếu chưa thì giờ tớ nói nhé: cậu cười đẹp lắm!
Đôi mắt đen sáng rực lên khi nghe câu nói từ Bảo Bình. Không ngờ một người lạnh lùng như cậu cũng biết khen người khác cơ đấy! Cự Giải bất ngờ à nha! A…
- Mà này Bảo Bình, mối quan hệ mập mờ giữa cậu và Song Tử mà cô ta nói… là gì vậy?
Không phải Cự Giải nhiều chuyện đâu, chỉ là cô hơi tò mò một chút, một chút thôi. Mà cũng có thể tại cô muốn biết thêm về Bảo Bình hơn thôi.
- Tớ có thể không trả lời câu hỏi này được không? Có một số thứ không nên biết sẽ hay hơn…
Không khí bỗng trở nên nặng nề đến đáng sợ. Cự Giải không hiểu vì sao nhưng trông Bảo Bình có vẻ rất không vui. Có chuyện gì chăng? Cô muốn biết.
Để phá tan không khí nặng nề, Cự Giải chợt lên tiếng:
- À… Cậu không muốn nói cũng không sao đâu! Tại tớ hơi tò mò thôi…
Bảo Bình gật đầu, không nói gì. Tâm trạng cậu đang rất rối bời.
Ngay lúc đó, cô y tá bước vào cứu nguy cho không khí nặng nề đó.
- Cô có thể kiểm tra em một chút được không?
- Vâng!
- Vậy tớ ra ngoài nhé! Cậu nghỉ ngơi đi, nếu không lát nữa tụi kia đến… cậu không có thời gian yên tĩnh đâu.
Bảo Bình mỉm cười, bước ra ngoài. Đây là lần thứ mấy có người hỏi về mối quan hệ của cậu và Song Tử rồi nhỉ? Cậu cũng không nhớ hết nữa. Cũng chẳng biết là phải trả lời ra sao nữa, thật sự là… đây là một mối quan hệ khó gọi tên… Bất giác, cậu nhớ đến một bài hát:
Kìa xa xa có con thuyền nhỏ
Thoắt ẩn thoắt hiện trong màn sương mờ trôi
Theo chiều gió
Con thuyền theo trăng trong
Ánh trăng mờ chiếu
Thuyền ơi hãy trở về
Ở đây vẫn có người chờ thuyền trở về
Nhìn Cự Giải từ xa, có lẽ là… à, chắc là không đâu nhỉ?
Chuông reng.
“Rầm rập rầm rập!”
Không lẽ có động đất? Bảo Bình nhìn quanh, mặt đất rung rung. Quái lạ! Nguyên nhân của động đất là núi lửa mà nhỉ? Ở đây làm gì có núi lửa?
Thì ra, nguyên nhân làm mặt đất rung chuyển, chính là sinh vật lạ đang chạy rầm rầm tới kia kìa. Tội nghiệp Cự Giải, chưa nghỉ ngơi được bao lâu…
- Cự Giải! Cậu tỉnh rồi hả?
Miệng mồm to nhất, không ai khác ngoài hai con điên Song Tử và Sư Tử.
Cự Giải nhìn hai con điên kia, cười đáp:
- Ừ, tớ không sao rồi!
- Mà nãy cậu gan thật đấy! Cậu biết người cậu tát là ai không? Cô ta là con gái hiệu trưởng trường này đấy! – Bạch Dương lên tiếng, không quên cho hai con thần dân của mình hai cú cốc đầu vì tội quấy rối nơi công cộng.
- Đừng làm Cự Giải sợ chứ! Mà cậu làm đúng chứ đâu có sai! – Ma Kết xoa đầu để trấn an Cự Giải đang có vẻ hoang mang sau khi nghe Bạch Dương nói.
- Phải phải! Cô ta bị thế đáng lắm! – Sư Tử tươi tỉnh lại sau vài phút nhăn nhó vì bị lớp trưởng cốc đầu.
Điện thoại cô ta để đâu nhỉ? A, trong túi kìa! Nhưng làm sao lấy ra được? Phải thật lén lút…
Vâng, hai anh em nào đó vẫn chưa từ bỏ ý định xóa tấm ảnh đó đi. Cả hai đang rình rập, chờ cơ hội ra tay. Cơ mà cơ hội quái nào được khi Song Tử đang để điện thoại trong túi quần cơ chứ? Nói là đi thăm Cự Giải chứ thật ra mục tiêu chính của hai tên này là xóa ảnh.
- Ngưu, kiếm tao cái cây nào dài dài có móc ấy! – Nhân Mã nói nhỏ.
- Kiếm đâu ra! Đòi hỏi bất khả thi! – Ngưu đáp lại.
Nhân Mã nhìn quanh, kiếm được một vũ khí ưng ý, quay ra cốc đầu thằng em có mắt như mù của mình. Giao có tí chuyện cũng không xong.
- Đây chứ đâu? Ngốc xít quá!
Nói rồi, Nhân Mã cầm cái vũ khí đó, nhẹ nhàng, rón rén đưa tới gần túi quần của Song Tử. Bỗng, có giọng nói sặc mùi nguy hiểm vang lên:
- Hai cậu đang làm gì thế? Cái cây đó…
Vâng, chính là bé bốn mắt đã nhanh mắt thấy được khoảnh khắc ấy trong một phút huy hoàng rời mắt khỏi quyển sách. Mọi người bắt đầu quay ra nhìn.
- À… à không… tớ… tớ chỉ muốn… muốn lấy cái… cái sợi dây dưới đất thôi…
- Thế sao cái cây đó lại chỉ hướng lên trên nhỉ? Có vẻ nó không hướng xuống đất! – Thiên Yết khoanh tay, giọng đầy ẩn ý.
Nhân Mã vội thu cái cây lại sau lưng, cười đầy “vô tội”.
- Nhìn xem, cây chỉ dưới đất, dưới đất mà…
Kế hoạch bất thành! Ngựa và trâu lại thất vọng tràn trề.
_________________________________________________________