Bạch Dương dần mở mắt ra, mùi thuốc sát trùng ập vào mũi khiến cô nhăn mặt khó chịu, lúc này cô mới để ý đến nền tường màu trắng, cô bật dậy ngó xung quanh. Cứ ngỡ rằng chính mình đã chết rồi, đây là thứ gì a ...
Hoảng trong lòng, mặt không hiện. Bất giác tròng mắt đảo về phía cô gái có dáng người ưu nhã, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm cô. Cảm giác áp lực này... Thực giống Thiên Bình đi.
"..." Bạch Dương ánh mắt dừng lại trên người kia, trong lòng thấp thỏm không ngừng.
" Lườm gì a? " Cô gái kia ánh mắt vàng tươi đẹp khẽ híp lại.
Bán tính bán nghi, do dự mở miệng hỏi thăm
" Nha? Thiên... Bình? " Bạch Dường môi mỏng khẽ nhấp
" Yes bae " Thiên Bình
" Rõ ràng là đã chết... " cô ngỡ ngàng lẩm bẩm, ánh mắt run run đưa về bốn con heo vẫn còn đang ngủ
" Tao nghĩ với kiến thức của Song Ngư, nó sẽ biết. " Thiên Bình căn bản cái gì đều không biết, dậy đã ở đây. Đành chèn ép sự hoang mang lại, chờ mọi người đều tỉnh.
" Oa... Ngủ thật thoải mái " nói đến đây Song Ngư ngay lập tức vươn vai ngồi dậy, ngáp một cách vô tư. Hành động bỗng bị chủ nhân cho ngừng trệ, cái môi co giật liên tục
" Đây!?? Là đâu? " Thiên Bình cùng Bạch Dương thở dài, liệu có trong mong được vào con này?
" Gì mà ồn ào đến như vậy? " Xử Nữ xoa xoa cái lưng đau nhức của mình, chợt tỉnh giấc. Sao lưng cô không có đau a? Rõ là mỗi sang nó đều phải hàng cô đau đến chết đi sống lại, bây giờ thì sao? Không đau nhức, đã vậy còn hết sức dẻo dai?
" Cái gì? Xuyên Thư á? " Cự Giải tròn mắt nhìn giả thuyết của Song Ngư, Nhân Mã lại tiếp tục cong môi cười đến chảy nước mắt
" Mày kể chuyện cười à? "
" Không có, không tin thì thôi. " Song Ngư chu chu cái mỏ, trông phi thường bán manh.
" Thôi được rồi, cứ vậy. Mày có xác định được là bọn mình xuyên vào nhân vật nào hay không? " Xử Nữ đưa ngón tay vân vê chuỗi hạt ở vòng tay.
" Chính... Chính là nữ phụ xinh đẹp ngực bự não tàn a~ " Song Ngư cười đến vô tội, nhưng người còn lại đều không tiêu nổi lời nói đó.
Tất cả đều đồng thời chạy vào nhà vệ sinh, không tin được mà thốt lên
" Đẹp như vậy... " Thế mà bà tác giả cho làm nữ phụ? Công bằng ở đâu, nữ phụ giá trị nhan sắc cao ngất, đều là con cưng của những nhà giàu có nhưng giá trị thông minh lại xuống âm điểm. Đúng là được gì thì mất thứ còn lại.
Loát lại ký ức của các nguyên chủ, các cô không khỏi cảm thấy thương hại. Rõ ràng chỗ đó là của các cô, bỗng dưng nữ chính đến và lấy hết tất cả.
XẠCH
Tiếng mở cửa, bước vào là người có nét đẹp khác nhau nam và nữ, không cần nói chắc mọi người cũng biết là ai rồi nhỉ, là nam chủ và nữ chủ của chúng ta đó. Khi bước vào, các nam nhân đều là một cảm xúc ngỡ ngàng, vì cái gì họ đẹp như vậy còn dẫu dưới lớp phấn dày đặc như vậy. Mộc Linh trong lòng tột cùng tức tối, bất quá vẫn là phải diễn tròn vai em họ "yêu thương" chị họ :
" Ơn trời, chị Bình cùng các chị đều không sao. Em thực sự lo sợ." cô ta chạy đến ôm lấy cánh tay của Thiên Bình. Thiên Bình cười thầm đáp trả :
"lo sợ chúng tôi chưa chết sao?" Các cô đều thực thất vọng, nữ chính bất quá cũng chỉ được vậy. Vẻ ngoài chỉ có thể coi là thanh tú, đặc biệt nhất có lẽ là đôi mắt luôn trực để rơi nước trọc người thương tiếc của cô ta:
" Sao... Sao chị có thể nói vậy... Hức, em thực lo cho chị mà. " Mộc Linh trong lòng cười thầm, đúng vậy, cứ tranh chua như vậy đi a, Thiên Yết sẽ chán ghét cô :
" Cô cũng vừa phải thôi, Linh nhi cứ năn nỉ chúng tôi mới đến đây, mà cô lại làm cô khóc thế hả " Song Tử nhìn thấy nước mắt của ả bắt đầu đau lòng.
" Bộ chúng tôi cần các người bố thí lòng thương hại hay sao, đừng làm tôi nực cười. Bất quá, bố cô ta chỉ được nhận nuôi, được ăn sang mặc đẹp như ngày hôm nay đã phúc nhờ con Bình a " Nhân Mã khó chịu bĩu môi ngồi chồm hỗm lên cái ghế
" Đã vậy còn không trung thành, chơi trò nhờ cạy nam nhân để phản bội lại chúng tôi... " Bạch Dương lạnh nhạt, trách cũng chỉ trách lũ nam nhân này thực ngu xuẩn.
" Nuôi con chó, nó còn trung thành hơn. " Cự Giải bình thản thả tiếp một câu.
Mộc Linh trong lòng căm tức, đây chẳng phải nói cô ta không bằng một con chó sao?
Các anh cùng Mộc Linh đều bất ngờ, các cô không phải mọi ngày đều hận không thể bám dính lấy họ cả cuộc đời hay sao? Bất quá, trong phút chốc liền khôi phục lại ánh mắt khinh bỉ. Hẳn là lạt mềm buột chặt, người ta thường nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Các cô căn bản chỉ đang cố che dấu bản tính của mình mà thôi.
" Hư định chơi lạt mềm buộc chặt ư, xem các cô chơi được bao lâu " Thiên Yết độc miệng trả lời. Thiên Bình cũng chẳng muốn nói cái gì nữa, đuổi đi cho xong:
" Nếu các người không còn việc gì thì đi đi, bổn cô nương còn muốn nghỉ ngơi" Thiên Bình không vôi vàng mà nói ra câu đó
Bọn họ tới cùng lại tức giận quay ngoắt trở về, rõ ràng các cô mới là người nên giận à nha, các cô lên giường đánh một giấc ngủ nữa.