Xử Nữ vừa đi, đợt thi cuối kì I năm nay liền nhanh chóng ập đến.
Mọi người lại bị xoay vần trong đống bài tập cao chất đống, hết đề Toán lại đến phiếu Anh, rồi đủ các loại đề nghị luận văn học lẫn nghị luận xã hội.. Bận rộn đến quay cuồng đầu óc. Mắt đứa nào cũng thâm quầng, ai cũng thấy bảo thức đến , giờ sáng. Thậm chí là còn có đứa thức đến rưỡi - giờ sáng chỉ để học thuộc mấy thứ bla bla.. Nhiều đứa khác còn ngủ cả tối xong uống cafe để thức thau từ h đêm sang đến h trưa hôm sau.
Kì thi cuối kì này được ngầm coi như lần thi thử Đại học đầu tiên, dù thực sự không phải vậy, nhưng các thầy cô đều coi như thế và nhấn mạnh tầm quan trọng tổng điểm ba môn lần này, khiến cho gần như tất cả hốt hoảng và căng thẳng, học tập và ôn bài càng vì thế mà tích cực hơn.
Kiểu như là chỉ có những lúc hôm thi sát nút như vậy thì không khí nghiêm túc với bài vở mới được đẩy cao lên như thế..
Bận rộn vậy cũng là một cái hay.
Bạch Dương nhờ đống bài cao ngất mà vơi đi không ít tâm trạng là lạ sau khi Xử đi.
Thiếu cậu.
Nhưng cuộc sống của Bạch Dương nghĩ kĩ cũng chẳng có mấy xáo động, chỉ là vẫn có gì đó đã thay đổi - mờ ảo và kì lạ lắm nên Bạch Dương sau đó cũng không mấy quan tâm. Mà cũng muốn quan tâm cô cũng chẳng thể quan tâm nổi vì trong tiếng một ngày, cô đều bị xoay quanh chỗ giấy tờ lộn xộn chằng chịt chữ và số của đủ thứ trên đời. Nào vẽ nào viết nào tính toán nào kiểm tra..
Chưa kể, cô còn phải tập một thói quen mới: đi một mình, học một mình và khi về nhà cũng là về một mình. Bố mẹ vừa cho phép cô lấy chiếc cup màu kem sữa mới toanh của thằng em mua tháng trước. Cô đơn là thế, ngày ngày cứ đi đi về về một mình giữa ba điểm - Nhà - Trường - Lớp học thêm, nhưng cô cũng bận, chẳng nghĩ được gì nhiều.
Và cũng chỉ mấy ngày sau, cô đã có cảm giác mình đã một mình như vậy lâu lắm rồi.
Cũng không phải chỉ có mình Bạch Dương cảm thấy cô đơn khi phải đi đi về về một mình như thế.
Ma Kết có cảm giác cô đơn hơi hơi tương tự như cô.
Cậu vẫn đi học, đi chơi rồi đá bóng.. vẫn bình thường nhưng nếu ai đó tinh ý sẽ dễ dàng phát hiện ra, Ma Kết bây giờ so với ngày trước như có trầm tính hơn, ít nói hơn.
Và một người đã tinh ý nhìn ra được - Nhân Mã.
Giữa cô với Ma Kết, hai người kiểu như hình với bóng, đi đâu hay lúc nào cũng đều ở cạnh nhau, không chỉ mỗi là bạn cùng bàn mà thậm chí là ôn tập hay học thêm, tuy vài lần là tình cờ nhưng thực sự, số lần gặp mặt của hai người tăng lên rất nhiều so với hồi trước.
"Eh.. Tí nữa đi chơi không?" chọt.. chọt... - Nhân Mã ngồi chống cằm nhìn Ma Kết ngồi đối diện.
Chiều nay hai người hẹn nhau vào trong thư viện. Nhưng chỉ một chốc, cái không khí có học rất yên tĩnh ở đây khiến Nhân Mã không thể chịu được. Cô cứ cảm thấy bứt rứt thế nào ý, muốn bay nhảy, muốn nói chuyện, muốn hát.. bla blaa... nhưng vì trong đây không được làm ồn nên cô đành chịu, giờ chỉ biết thì thào rủ Ma Kết rời chỗ này đi..
"Đi chơi đi mày.. một chiều thôi!! Xong mai lại tiếp tục học tiếp."
Nhân Mã không ngừng dùng đầu bút bi mình cầm trên tay chọt chọt vào người Ma Kết. Ban đầu chỉ định gõ gõ vào vở để cậu chú ý nhưng Ma Kết một chút phản ứng cũng không có. Cô đành làm tới, hết chọc lên mu bàn tay trái cậu gác lên mặt bàn, rồi lại chọc lên cánh tay, bắp tay.. Nhưng dù như nào, Ma Kết vẫn yên lặng tiếp tục cặm cụi làm bài.
Khiến Nhân Mã bực hết cả mình.
Thực ra cô rủ vậy cũng phần lớn vì lo cho cậu đấy chứ, ai chẳng biết giờ đã hết nửa năm rồi, ai chẳng biết lúc này cần cảnh giác, cần tập trung lo học, với không được sao nhãng..
Nhưng mỗi ngày, cô lại nhận ra Ma Kết thay đổi thêm một tí, nói ít hơn một chữ, trầm mặc hơn một chút..
Những hoạt động ngoại khóa kiểu chơi bóng và cắm net cậu dường như cũng ít đi hơn.. Ma Kết vốn trước cũng không tính là quá sôi nổi, nếu cứ để tình trạng này tiếp diễn, Nhân Mã e ngại rằng thằng này nó thành tự kỉ mất, xong nếu không cẩn thận, cộng thêm áp lực học tập và áp lực thi cử, lâu ngày dồn đọng sinh ra tâm trạng u uất, và biết đâu đấy, vào một ngày mưa to bão bùng nào đó mọi người lại đọc được cái tít "Nam sinh M.K tự tử trong nhà tắm vì trầm cảm lâu ngày, quên cách mở mồm nói chuyện.."...
Cái đấy cô thấy có khả năng lắm. Đ đùa được đâu..
Nhân Mã nhìn Ma Kết vẫn im thin thít mà thở dài.
Không ngờ, cứ mỗi lần có người rời đi lại có thêm mấy đứa quái dị.
Một Thiên Yết đâm đầu vào học, giờ giờ phút phút đều vùi đầu vào sách vở.
Một Bạch Dương cố làm mình bận rộn, hết học cái này lại đi học cái kia, hết làm toán, làm Văn.. lại quay sang vẽ vời..
Nếu lại thêm một Ma Kết trầm mặc như tượng ngồi ngay cạnh cô nữa thì biết làm saoo?? Cô không thể cả ngày không mở miệng được.
"Đi đi mày. Tí tị tì tii thôi mà~" - Nhân Mã cực không muốn Ma Kết trở nên tệ hại như trong tưởng tượng.
Hai đứa kia cô không cản được, tình cảm của bọn nó quá là nặng nề.. còn Ma Kết - cậu dám lấy cớ là tình huynh đệ sâu đậm với cô chắc!! Nói mà không biết ngượng.. làm như yêu nhau lắm không bằng. Hồi đóng kịch không phải hai thằng đòi sống đòi chết để tách nhau ra à?!
"Đừng ồn ào nữa. Không đi." - Ma Kết vẫn ngồi im, mắt không rời quyển sách trên tay, từng nhịp từng nhịp giở sách không hề ngắt quãng - "Thích thì tự một mình mày đi đi."
Nhân Mã khó chịu ra mặt. Hiếm có dịp nào cô nghiêm túc lo lắng cho ai đó như này. Nhưng cậu ta lại không để vào mắt. Suốt ngày chỉ biết bày ra bộ mặt thốii, lạnh lùng nói cô đi đi, đừng làm phiền các thứ.
Được!
Vậy cô đi cho cậu khuây khỏa.
Đúng là làm ơn mắc oán.
Người đâu thật khó chịu.
Đồ mặt thannn!!!!!
Cô kiên trì được cả tuần nay bám theo thằng cha có mặt như không này đúng là kì tích lắm rồi.
Giờ cô mặc kệ.
Đm. Điên hết cả người!!!!!
Nhân Mã tức giận thu dọn đồ trên bàn của mình, tống hết chúng vào cặp. Những quyển sách cô mượn ban nãy để đọc, dẫu chưa mở trang nào, cô vơ hết chúng lại, ôm vào trong lòng rồi xách một quai cặp lên, bỏ đi thẳng.
Cô tức giận đến nỗi không muốn nhìn mặt Ma Kết thêm một lần nào nữa, nói một câu "tạm biệt" cô cũng không muốn nói. Cái loại người vô tâm, cái loại máu lạnh hơn máu chó thế này, phải để cho trắng mắt ra vì cô đơn cô mới thấy hả dạ.
Đồ không có lương tâm!!!
Nhân Mã bắt taxi về nhà.
Lúc bước xuống xe cô mới ngớ người. Không hiểu đầu óc lúc ấy tức giận bùng nổ thế nào mà cô lại nhầm lẫn đọc địa chỉ của nhà chung.
Trước mắt.. Vẫn khung cảnh ấy. Vẫn khoảnh sân ấy. Vẫn cái cây cao lớn, xum xuê lá ấy.. đến phút chia tay mà vẫn chẳng rõ nó thuộc giống cây nào. Rồi cái xích đu trong sân, lặng im trước mấy cơn gió hiu hiu lành lạnh thổi qua.
Cảnh còn người mất.
Thoáng cái đã gần nửa năm bọn nó rời nơi này đi. Lúc ấy cả bọn cùng xách đồ rời đi, cảm giác trong lòng không có mất nặng nề. Nhưng giờ chỉ có mình cô khi không lại tình cờ quay đầu gặp lại mới thấy thật não lòng. Cảm giác buồn bã chẳng thể nói nên lời, cứ da diết, mỗi giây lại quấn chật thêm vào lòng cô.
"Gâu gâuuu!!! Gâuu gâuuuuu!!!"
Nhân Mã quay đầu nhìn về phía nhà bên cạnh. Con bẹc giê Thiên Yết nuôi hình như nhìn thấy, mà cũng có thể là ngửi thấy mùi của cô.. nó cứ cong cớn hết cả người lên, sủa ầm ĩ. Cô còn có thể nhìn thấy phía sau hàng rào cỏ ngăn cách hai nhà, cái đuôi của nó quẫy quẫy như con cá mắc cạn, thực sự là nhiệt tình vô cùng làm cô hơi không quen.
Vậy là Nhân Mã quyết định qua ngó nó một cái.
"Helu Bẹc!"
Nhân Mã nhảy qua cái cửa sắt bên ngoài, chầm chậm tiến đến chỗ gốc cây con chó bị xích lại. Nó chưa đợi cô đến gần đã nhảy chồm lên, khiến Nhân Mã loạng choạng, ngã phịch xuống đất.. sau đó thì bị cái lưỡi to lớn của nó liếm láp khắp tay với mặt. Cô bật cười trước thái độ nhiệt tình của nó, cố gắng ghìm nó lại, thật mong nó biết kiềm chế, bớt bớt một chút.
"Bẹc!!! Im nào!!"
Vì chẳng nhớ cái tên chính cống mà Thiên Yết đặt cho nó nên cô với mấy đứa con gái hay gọi là Bẹc. Khi nào nhớ ra tên thì lại gọi bằng tên. Dẫu sao thì gọi gì đi nữa con chó béo này đều ưng hết, tưởng khôn thế nào chứ.. chỉ cần xoa xoa đầu một tí, sờ sờ lông một tí là con này nó lại hiền được ngay, một tí cảnh giác cũng chẳng có.
Thế mà hồi đầu nó gầm gừ làm bọn cô ghê gần chết.
Nhìn quanh không thấy con Bẹc còn lại đâu cả..
"Đứa nữa đâu rồi. Còn mình mày ở nhà thôi à.. Thương thế~~"
Bên này mọi người hình như cũng chưa ai về. Mọi thứ vắng lặng như tờ khiến cô hơi rờn rợn. Chưa kể khu này cũng được coi là khu đô thị cao cấp nên càng ít người qua lại.
Nhân Mã ngồi tựa vào gốc cây sờ sờ, tâm sự với Bẹc một lúc lâu. Đến khi thấy mặt trời gần tàn, chỉ còn vương lại chút cam hồng phía cuối chân trời thì liền đứng lên, xoa xoa đầu Bẹc thêm cái rồi bỏ đi luôn. Cô thong dong bước sâu về phía trước, cuối con đường là một con phố rất tấp nập, dễ dàng bắt taxi hơn là đi về hướng ngược lại - hướng đi về phía trường học.
Nhờ chuyến đi nhầm lẫn này, cái bực bội khó chịu đối với Ma Kết lúc chiều giờ bay biến mất, nhưng thứ lỗi là Nhân Mã cô là người có thù tất báo. Làm gì có chuyện bỏ qua cho thằng mặt lạnh khó tiêu này dễ dàng như thế.
Hừ..
Lúc giờ, thư viện đến giờ đóng cửa nên Ma Kết cùng với một vài người khác rời đi.
Từ bậc thang trước cửa, cậu thấy mặt trời phía xa đã lui dần vào mây. Chẳng mấy chốc nữa thì mấy tia nắng cuối ngày cũng biến mất.
Tự dưng không có con nhỏ kia léo nhéo, Ma Kết có chút mất tự nhiên. Thói quen thật là đáng sợ. Mới đi chung chưa được bao lâu nhưng cậu đã quen với việc có cái loa phát thanh bên cạnh, nay không có khiến cậu càng thêm trầm mặc. Cậu cũng biết bản thân có hơi quá đáng, nói chuyện nhỏ nhẹ chút là được nhưng lại không nhịn mà đối xử với Nhân Mã có chút bất công.
Xì... Ngày mai nó lại hớn hở lại ngay thôi.
Ma Kết đã nghĩ thế. Và sau đó cậu cũng chẳng cảm thấy có gì đáng để bận tâm nữa.
Nhưng Ma Kết sai rồi.
Ngày hôm sau.. rồi hôm sau nữa.. hôm sau nữa nữa..
Thậm chí là sau cả thi học kì..
Tuần nữa.. tuần nữa nữa lại qua...
Nhân Mã vẫn không thèm bắt chuyện với cậu. Đến liếc cậu một cái cũng không liếc. Những lần làm việc nhóm hay gì đó, Nhân Mã đều gọi Thiên Bình từ bàn trên quay xuống cùng nhau làm. Bộ dạng đúng kiểu "tao ngồi một mình, tao dell có deskmate".
Việc chen ngang kiểu này khiến Song Ngư rất khó chịu. Mãi Thiên Bình mới chia tay, cậu còn chưa kịp làm được mấy thứ.. thì đã bị con nhỏ này làm kì đà cản mũi cả nửa tháng trời. Nhiều lúc, chỉ muốn chửi một câu, nhẹ nhàng thôi, kiểu như: "Đ!t con mịe mày!! Cútt!!!.. Cúttt ngay cho bố. Cút ngayyy!!! Bố mày cần bắt chuyện với người thươnggg... Đmm!!! Bố mày đang ế!!!!" - đấy, nhẹ nhàng tình cảm thế thôi.
Nhưng hình như lần này chiến tranh có vẻ căng thẳng. Con Mã nó kiên quyết phải chiến tranh lạnh với thằng Kết đến cùng thì phải..
Đau hết cả đầu. Con gái rắc rối quá đi mất. Mịe..
"Bọn mày đang cãi nhau à?" - Bạch Dương không hiểu từ đâu nhảy xồ ra, đập cái bốp lên lưng của Nhân Mã rồi nó thản nhiên ngồi xuống bên cạnh. Nó cười hớn hở, chìa ra trước mặt Nhân Mã gói bim bim đang ăn dở - dạo này nó hơi bị thích cái vị mới của Oishi, "Bimbim Ngô phô mai", ăn cả tuần nay rồi mà vẫn chưa hết nghiền.
Vừa ăn vừa chống mắt lên đợi Nhân Mã nói gì đó.. Nhưng nó đ nói..
"Eh. Im thế!! Nói đi chứ!!!" - Bạch Dương huých vai Nhân Mã một cái, khiến cái tay nó đang viết nghuệch một đường dài - "Rốt cuộc là lại làm sao~~ Mặt chúng mày hằm hằm cả buổi, xong lại còn đ nói câu nào với nhau.. "
"Đ có cái gì hết."
"Thật?"
"...." - Nhân Mã nó lại không nói nữa. Nhỏ này lại tiếp tục tỏ vẻ chăm chỉ. Nhưng nó cứ nhìn vào vở toán mãi như thế nhưng hết cả cái giờ ra chơi phút cũng không làm xong được nổi câu a Bài , giả bộ thế để ai coi chứ! - Bạch Dương cười, biết chắc là có vấn đề nhưng cũng không tiếp tục nói vấn đề này nữa, chỉ tiếp tục "rột.. rột...", ăn cho xong gói bim bim đang cầm thôi.
Đến khi trống vào tiết vang lên. Bạch Dương tự động đứng lên về chỗ, trước khi đi không quên lau lau mấy ngón tay bốc bim bim vào quần đồng phục của Nhân Mã, xong lại lấy bàn tay đó, xoa xoa đầu bạn để an ủi chút nào đó, dù không chắc là nên an ủi điều gì bây giờ.
"Mọi người!! Ổn định chỗ ngồi. Bây giờ tiết cuối là sinh hoạt nên mình muốn thông báo với mọi người một số chuyện!" - Lớp trưởng đứng lên trước lớp, nói rất to, rất rõ ràng. Phía sau còn có cô Như ngồi trên bàn giáo viên, cô khoanh tay trước ngực, mắt nhìn xuống bên xuống bên dưới không mang một tí tia cảm xúc nào, thực sự là rất lạnh lùng - làm cả lớp cảm nhận ít nhiều mức độ quan trọng của vấn đề lần này.
"Được rồi.. Như mọi người đã biết, giờ mình cũng thi xong học kì I, điểm cũng đã làm gần xong và cuối tuần sau sẽ họp phụ huynh. Trong dịp họp phụ huynh lần này, mình muốn đề cập đến cho tất cả các bác về kế hoạch chụp Kỷ yếu của lớp mình."
Mới đến đó, một tràng xôn xao nổi lên..
Bọn nó tuy đã nhắc nhau không ít lần về vấn đề kỷ yếu nhưng bấy lâu toàn kiểu đùa đùa, cợt cợt. Chưa kể bài tập, thi cử bắt đầu bước vào giai đoạn gấp rút nên bận rộn đến choáng hết cả người, cả tháng rồi hình như chưa ai nhắc lại vấn đề này.. Tự dưng giờ lại được lôi lên như này làm cả lớp ai cũng bất ngờ.
"Nào nào.. trật tự!!! Để có thể nhất trí về vấn đề này chắc cần khá nhiều thời gian nên mong mọi người tôn trọng nhau một tí, trong một tiết sinh hoạt này hãy cố gắng thống nhất được nhiều cái nhất có thể.." - Đoạn, lớp trưởng giở giở quyển sổ ghi chép của nó ra, rồi bắt đầu cầm phấn gạch một đường trên bảng, chia bảng làm hai phần, một bên nhỏ thôi, bên còn lại thì rộng gấp đôi.
"Bên này.. là về phía trường mình tổ chức." - Nó viết vào bên nhỏ hơn một chữ "TRƯỜNG" to đùng, phía dưới là một chút gạch đầu dòng - "Cái này chưa bàn vội.. giờ sang bên này đã.."
Rồi nó quay sang bên bảng to kia, viết một chữ "LỚP" to đùng..
"Giờ thi học kì xong rồi nên từ giữa tháng bây giờ tới vì tận cuối tháng bọn mình khá rảnh nên mình muốn lớp mình chụp kỷ yếu vào trong thời gian này luôn. Tốt nhất là trong tháng này ok xong về concept sẽ chụp, trang phục, địa điểm rồi cả studio.. Tất tần tật linh tinh gì đó, ok hết là ổn nhất, đừng dây sang tháng vì lớp mình là ban D, số lượng nữ nhiều hơn mà nữ thì trang phục có chút cầu kì hơn nên thời gian chọn đồ cũng cần dư dả một chút."
Thấy không ai phản đối hay có ý kiến, Lớp trưởng im lặng một lúc rồi bắt đầu nói tiếp.
"Như mấy lần trước đề cập qua, rồi vài lần nói trong group lớp. Mọi người khá là ưng về việc chụp ở XXXXX. Có ai có ý kiến gì khác về studio không?"
"Năm X đắt lắm mày. Hôm trước tìm giá rồi, mấy gói rẻ thì không được đẹp còn nếu chọn gói đủ nhất thì đắt. Tao nghĩ là chụp ở YYY, giá thấp hơn, nhưng chất lượng không kém. Với cả tao có anh làm thợ chụp ở đó, nên lớp mình sẽ được ưu tiên hơn ở nhiều mặt." - Con Linh nó giơ tay, hùng hùng hổ hổ đề xuất.
"Mày có ảnh của chỗ đó chụp không?? Có thì gửi vào group lớp, xong gửi cả bảng giá nữa để mọi người tham khảo.. Studio chưa thể chốt luôn hôm nay được nên mọi người chịu khó về xem xét rồi tìm thêm nhé, có ai có ý kiến nữa không?"
"Tao!!!" - Thằng Bảo Bình giơ tay - "Ý kiến của tao là mình không cần phải chọn studio nào hết. Tự mình mình chụp nhau thôi. Lớp mình có tận mấy thằng có máy, bọn nó chụp cũng ổn, mà bọn con gái đứa nào thích chụp cũng có thể cầm máy chụp tự nhiên hơn. Mà thiếu máy thì mình thuê máy cũng được, tiền thuê chắc chắn ít hơn một cục mấy chục củ mình chụp theo studio. Cùng lắm thì nhờ anh con Linh nó đi theo mình một hôm, nhờ chụp mấy bức tập thể là được. Chụp theo studio kia cho thợ đi theo cũng chỉ ba, bốn người là max, kiểu gì cũng tranh nhau chụp, mệt lắm."
Vừa dứt lời, bọn nó ở hai dãy cuối vỗ tay đôm đốp, "Đúng đúng. Nói hay lắm!!"/ "Có lí có lí! Nên thế!!" - Bạch Dương với Sư Tử liếng thoắng cổ vũ khiến nhiều đứa cười khanh khách hùa theo.
Không ít người thấy thế cũng có lý, theo ý kiến Bảo Bình thì bọn nó sẽ tự do hơn, lại còn đỡ hẳn một khoản tiền lớn.
"OK. Vậy để viết cái ý kiến lên đây... Còn ai có ý kiến phần này nữa không?"
"Thôi hết rồi. Next thôi ii.. Next nextt." - Bọn con trai có phần không thể kiên nhẫn được nữa, nhiều đứa hối thúc hối thúc.
"Về concept với trang phục, địa điểm, ba cái nên thống nhất với nhau, mọi người muốn thế nào đây. Đi chụp hay chụp loanh quanh ở Hà Nội thôi."
"HÀ NỘIIIIIII~~"
"BA VÌ Ì Ì!!!!!!"
Vừa bắt đầu đã có hai bên đấu đá nhau quyết liệt.
"Có cái LÌN nhé!!!! Bố mày đi ĐÀ NẴNG!! Chụp biển mới đẹp. ĐÀ NẴNG NUMBER ONEEE!!."
"ĐM CON ĐIÊNN. RA BIỂN MÙA NÀY ĐỂ BỐ SUN MẸ HẾT VÒI À!!!! NGỒI XUỐNG CÂM MỒM!!!"
" ĐIIIII NÚI NÚI!! LÊN SAPA CHỤP FANXIPANG ĐÊ Ê Ê Ê Ê."
"ĐM LẠI CON THẦN KINH NỨA!!! CHÚNG MÀY MẶC VÁY XINH RỒI LÊN ĐÓ ĐỂ GIÓ NÓ THỔI BAY LỜ À!!!!!!! NGU Đ CHỊU ĐƯỢC."
"Lớp trưởng, mày phải bảo mấy con đ mang não theo người này câm mẹ mồm vào, chiến tranh thế giới lần đấy, không đùa được đâu!!"
Cả bọn nhao nhao hết cả lên. Đứa nào nói được câu nào thì nói, chửi được câu nào thì chửi. Kiểu đúng không coi ai ra gì. May mà cô Như ra ngoài có việc từ ban nãy không thì tụi này vào sổ hết, văng bậy văng tục tùm lum, còn lôi cả bố mẹ nhau vào nữa..
"Nào... trật tự!! bình tĩnh!!!!!"
"Tĩnh tĩnh cái lờ.. Chiến tranh đến đít rồi còn tĩnh!!!!!"
"IM ĐII. THẰNG CON BỐ HẢI KIAAAA!! MÀY TUỔI LỜ ĐƯỢC NÓI THẾ VỚI LỚP TRƯỞNG NHÉ!!!" - Một thằng nào đó sửng gồ lên.
Ngay lúc ấy, cái viên đạn giấy đầu tiên bắt đầu được bắn ra - thực sự, đó chính là viên đạn đầu tiên mở màn cho đại chiến giữa các phe. Ai cũng kiên quyết với ý kiến của mình.
Vở nháp gì đó, rồi cả trang cuối - tụi nó đem ra xé hết để làm đạn ném. Đến khi vở không thể xé được nữa, tụi nó bắt đầu ném cả quyển vở, mang bao nhiêu sách giáo khoa cũng mang hết ra ném tuốt. Có đứa phấn khích, kiểu vui thôi nhưng lỡ vui quá, lôi luôn cả cặp thằng nào đó bên cạnh ra ném.
Cái cặp to như thế nhưng bên trong đã bị rút hết ruột rồi, chẳng có cái gì sất, được mỗi cái vỏ ngoài nhìn to con. Chiếc cặp bay theo đúng một đường Parabol úp xuống, định là rơi xuống đất nhưng lại chẳng may ai đó quờ tay phải, cái cặp nó bị đập bay ngược về phía chỗ của tụi Nhân Mã, Song Ngư.
Con nhỏ còn đang điên khùng cãi nhau với Song Ngư chuyện lên Fansipang nên có để ý đ đâu, đầu nhô về phía trước, vừa khít luôn với chỗ đáp của cái cặp..
"Cẩn thận!!" - Ma Kết một tay kéo giật khuỷu tay của Nhân Mã lại, tay còn lại thì chìa ra, đỡ lấy cái đầu của Nhân Mã rồi kéo ôm vào trong lòng mình.
Cứ thế, cái cặp bay đến nhưng lại đập vào lưng Ma Kết một nửa, một nửa thì đập vào đầu Song Ngư..
"Đm chúng mày!! Đứa nào chơi ném cặp đấy hả??!!!!" - Song Ngư tức tối đứng bật dậy, cầm cái cắp ném bừa lên trên cao. Rơi đâu thì rơi. Coi như sống chết tại số.
Mà. Ở phía bên này..
Bạch Dương dù đang đánh nhau với một lũ khác, cô một lòng muốn đi Đà Nẵng cho bằng được. Nhưng trước cảnh tượng "rồ men tịc" như này, không nhịn được mà trong lòng thấy xao xuyến dữ dội.
Hành động ngầu dữ. Trăm phần trăm thằng này đêm qua xem phim Hàn hoặc là đọc ngôn tình, chứ nếu không, làm gì có chuyện căn chuẩn thế mà ôm..
WOAAAHHAAAAHAAAAAA~~~
Đm.. Phấn khích.. Phấn khíchhhh~~
Nhưng ngay lúc ấy..
"CÁI GÌ ĐANG DIỄN RA THẾ NÀY HẢ Ả Ả Ả????" - Tiếng gào thét của Cô Như hoàn toàn khiến cho cuộc chiến ngu xuẩn và hỗn tạp trước mắt phải tạm dừng.
Đứa nào đứa nấy đều hốt hoảng, xô bàn xô ghế chạy về chỗ của mình. Xong, lại vội vàng cuối xuống dưới chân nhặt giấy, nhặt bút vở sách báo,.. rơi lả tả nhét vội vào ngăn bàn. Gì gì cũng không thèm nhìn kĩ, cứ thế tống vào ngăn bàn, tống vào cặp, tẹo xử lý tiếp.
"Ai đó giải thích cho tôi biết. CÁI GÌ ĐANG DIỄN RA THẾ NÀY!!!! HẢ!!!!!!" - Cô Như ném tập tài liệu xuống bàn, "ầmmm", âm thanh ấy dữ dội như tiếng sấm khiến cả bọn giật bắn cả mình, đầu đứa nào cũng cúi gằm nhìn xuống mặt bàn.
Cô giận thật rồi, bùng cháy thật rồi...
Hết. Đến đó là tiết sinh hoạt đó hết, chấm hết.
Không kỷ yếu kỷ iếc gì hết. Không bàn luận hay cho ý kiến gì nữa. Bàn như này thì giải tán!!!
Cô Như giữ nốt phút cuối giờ, nói không ngừng nghỉ. Chỉ có nói cô liên tục mới bình tĩnh được một chút.
Cả lũ bên dưới nghe đến nỗi thấy lỗ tai bọn nó bùng nhùng hết cả. Cái gì mà nam thanh nữ tú học sinh thanh lịch. Cái gì mà những điều bác Hồ dạy. Cái gì mà... gì gì đó.... nhớ không hết được. - Như kiểu tham gia một lớp Giáo dục công dân ngắn hạn lại còn cấp tốc ý. Vừa nhanh lại vừa quá nhiều thứ phải nhớ.
"NGHE RÕ CHƯA???"
"Dạ rồi ạ."
"TO LÊN. SÁNG NAY ANH CHỊ ĂN CƠM NGUỘI ĐI HỌC ĐẤY HẢ?? YẾU XÌU MÀ VỪA NÃY LÀM CÁI GÌ HẢ???"
"BỌN CON NGHE RÕ RỒI Ạ." - Tiếng trống vang lên, tùng tùng tùng, rộn rã trong cái chiều mùa đông, hòa cùng với cả tiếng chúng nó, dẫu nghe lọt tai chẳng được bao nhiêu nhưng cứ thế đã.
"Cả lớp. NGHIÊM!!"
Cái phẩy tay của cô làm tụi nó như được ân xá.
Cả lũ nháo nhào xếp lại đồ. Xung quanh không hiểu sao nhiều thứ linh tinh quá, vừa nãy hỗn loạn như nào mà sách vở mình không thấy, nhưng cái bìa vở nháp với cái bài kiểm tra văn ban sáng bị vo tròn của con nhỏ tít tắp đầu kia lại thấy..
Cái đìn .. Có vẻ hỗn loạn quá mức rồi...
"Về đây nhé. Yêu các anh em!!" - Bạch Dương với Sư Tử quàng vai nhau đi nghênh ngang ra khỏi lớp. Trên tay, hai con cầm cái lá cờ bằng tờ giấy đôi, hai chữ "ĐÀ NẴNG" vẽ to đùng, lại thêm sóng biển màu xanh xanh của bút bi Thiên Long nhìn ngứa hết cả mắt.
"Đà Đà con mẹ mày!!! Phắnn!!!" - Mấy đứa liền xúm lấy nhặt đống giấy vụn dưới chân, vo lại, ném tới tấp vào người hai đứa nó.
Nhưng cái đứa vẫn cứ ngoác miệng cười. Lúc đi qua cửa sổ còn "Eh" một tiếng, rồi lè lưỡi trêu ngươi lũ lộn sách vở chưa về được.
"Hahaaaa~~ Đà Nẵng muôn năm!! Đà Nẵng thẳng tiếnn~~!!"
[End - chương ]