Thanh xuân là những năm tháng khó quên nhất của tuổi mộng mơ
Năm tháng ấy chúng ta thỏa sức vui đùa, quậy phá
Năm tháng ấy chúng ta cháy hết mình vì đam mê, hoài bão
Năm tháng ấy chúng ta dám yêu, dám ghét
Năm tháng ấy chúng ta hối tiếc vì sự hèn nhát của bạn thân
Năm tháng ấy cũng rất ngắn ngủi.
Thanh xuân thật ra rất đơn giản, nó hiện hữu ngày hàng ngày, ngày giờ quanh các cô cậu học trò mới lớn. Lúc vui lúc buồn lúc giận dỗi vu vơ, những rung động đầu đời, đó đều là một phần của thanh xuân. Một lúc nào đó bạn sẽ tự hỏi bản thân:
Thanh xuân của mình là gì?
Có những người đã tìm được câu trả lời từ rất lâu, có những người cứ mãi băn khoăn, hoài nghi về bản thân. Đến khi nhận ra thanh xuân đã qua đi, mới nuối tiếc:
Năm ấy, thanh xuân còn lại gì? Là chia ly và từ biệt.
Ngày đầu tiên của mùa đông mang một màu sắc thật ảm đạm, nền trời mùa thu trong xanh dần được thay thế, sắc xám bao phủ lên vạn vật, gió thổi mạnh hơn đem cái lạnh từ phương xa trở về. Mưa lất phất thấm ướt bờ vai, vương trên mái tóc rồi được gió lạnh hong khô.
Tống Thiên Bình dắt xe qua cổng, cơn gió đầu mùa thổi qua mặt, len lỏi qua các kẽ tay cuốn đi chút hơi ấm ít ỏi trong người, cậu hơi rùng mình.
Nếu nhìn kỹ nhà của Thiên Bình và căn nhà bên cạnh có thiết kế hơi giống nhau, cánh cổng sắt màu trắng đơn giản phía trên là vòm hoa ti-gôn được uốn khéo léo. Màu lá xanh thích mắt với những chùm hoa hơi rủ xuống mang màu hồng ngọt ngào trong tiết trời chớm đông.
Thiên Bình lấy chìa khóa mở cổng nhà bên-ngôi nhà của Ngọc Song Ngư-cô bạn thanh mai của cậu.
Phòng của Song Ngư nằm trên tầng hai, được sơn màu vàng của nắng, giá sách cao chạm tới trần nhà, giường kê bên cạnh cửa sổ rèm cửa xanh lơ được kéo xuống che đi ánh sáng từ bên ngoài.
Người con gái nằm trên giường vẫn đang ngủ, cuộn mình trong chiếc chăn mỏng, suối tóc dài xõa lung tung, gương mặt trắng ngần đem đến cảm giác yên bình trong lòng.
Thiên Bình ngẩn ngơ mấy mất giây rồi lại gần lay lay bờ vai nhỏ nhắn:
"Cá ngốc, dậy mau."
Giọng của Thiên Bình rất ấm, đánh thức cô bạn mang theo sự dịu dàng chỉ thuộc về một người duy nhất. Song Ngư cựa mình, đưa đôi mắt mơ màng nhìn người con trai ngồi bên cạnh, theo thói quen hơi cười, cất giọng khàn khàn:
"Chào buổi sáng."
"Dậy đi."
Song Ngư kéo chăn che mặt để chừa đôi mắt trong veo nhạt màu cafe chớp chớp nhìn theo bóng dáng Thiên Bình khuất sau cánh cửa, duỗi người mấy cái rồi mới dậy, loạng choạng đi vào nhà tắm.
Mọi thứ diễn ra êm đềm như một lẽ tất nhiên, là một phần của tuổi thanh xuân.
Tống Thiên Bình và Ngọc Song Ngư làm bạn từ thuở còn nằm trong nôi. Mẹ Thiên Bình và ba Song Ngư là bạn thân từ hồi cấp ba, sau này khi lập gia đình họ về cùng một thành phố, mua nhà cạnh nhau.
Thiên Bình sinh ra vào một ngày xuân ấm áp, Song Ngư chào đời khi mùa đông dần thế chỗ cho trời thu mát mẻ. Khi Thiên Bình chập chững biết đi thì Song Ngư mới bắt đầu nhìn thấy thế giới.
Cứ thế, đôi thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, cùng nhau trải qua tuổi thơ nghịch ngợm, đi qua thời thiếu niên ngây ngô sóng gió, bước vào tuổi thanh xuân rực rỡ.
Sau này, ba mẹ Song Ngư thường xuyên phải đi công tác xa nhà, Song Ngư được gửi gắm cho gia đình Thiên Bình, mọi người trong nhà cậu đều yêu thương Song Ngư đặc biệt là Thiên Bình. Mười tám năm ở bên nhau, trải qua mọi niềm vui, nỗi buồn, đau khổ hạnh phúc, Song Ngư là người Thiên Bình quan tâm và lo lắng nhất.
Ở trường học, Thiên Bình là nam sinh được nhiều người yêu mến nhất, ngoại hình nổi bật, tính cách ôn hòa dịu dàng mang đến cho người đối diện một cảm giác rất dễ chịu và đáng tin cậy.
Còn Song Ngư hồn nhiên vô tư mang một tâm hồn mơ mộng tách biệt với thế giới ngoài kia. Rất nhiều người ghen ghét với cô vì có một Thiên Bình tựa như tia nắng đẹp đẽ ấm áp ở bên cạnh nhưng Song Ngư dường như còn chẳng biết đến những sự ghen tỵ đó.
Mỗi người một tính cách, không hòa hợp cũng chẳng đối lập ấy vậy mà hai người lại gắn kết như hình với bóng.
"Cân lớn, hôm nay ăn gì thế?"
Song Ngư thay quần áo xuống nhà, mùi thức ăn thơm phức kíƈɦ ŧɦíƈɦ vị giác.
"Cơm chiên, mày lấy bát đi sắp xong rồi."
Một buổi sáng thường nhật giống như bao ngày khác, cùng nhau ăn sáng, cùng nhau đến trường, bình dị giản đơn là một niềm vui nho nhỏ sưởi ấm cõi lòng mỗi người.
[...]
Ở một căn phòng khác, buổi sáng lại không được bình yên như thế. Nhân Mã ngửa mặt lên nhìn trần nhà, ngày nào cũng tự hỏi mình một câu sao cậu lại có một thằng bạn như thế này chứ?
Nếu có một cô bạn thanh mai xinh xắn như Thiên Bình thì cậu cũng chẳng phàn nàn gì đâu. Nhưng không, trước mặt Nhân Mã, công chúa ngủ trên giường thì chẳng thấy đâu chỉ thấy thằng bạn đực rựa ôm chăn ngủ ngon lành.
Nhân Mã mở toang cửa sổ để khí lạnh tràn vào phòng, bật quạt số mạnh nhất để gió quật thẳng vào người trên gường, giật phắt cái chăn mỏng cậu ta đang đắp.
"Oái, Nhân Mã mày điên à?"
Thiên Yết bật dậy, hét lên, đưa chân đạp mạnh lồng quạt khiến nó lệch sang hướng khác, cậu mặc quần áo cộc đi ngủ bị gió lạnh phả thẳng vào người tỉnh cả ngủ, vội vàng giằng lại chiếc chăn quấn quanh người, ngồi trên giường trợn mắt nhìn Nhân Mã.
"Sao bảo ngủ thêm năm phút nữa, ngủ tiếp đi mới được ba phút thôi."
"Bạn với chẳng bè, đồ mất nết."
"Ông đây gọi mày dậy là tốt lắm rồi nhá, đã thế sáng mai tao mang nước ra giúp mày rửa mặt luôn."
"Mày dám."
Ba mẹ Thiên Yết dưới nhà bình tĩnh ăn sáng, mặc kệ những âm thanh ồn ào đang phát ra từ phòng con trai mình. Khung cảnh quen thuộc mỗi buổi sáng, hai thằng nhóc cũng đã mười tám tuổi rồi nhưng vẫn cứ như trẻ con vậy, sáng nào cũng phải cãi nhau một trận thì mới chịu đi học.
Sau mười phút, Thiên Yết và Nhân Mã lao ra khỏi nhà đạp xe như bay đến trường, đơn giản thôi, cà khịa nhau một hồi y như rằng sẽ muộn học.
Từ nhà Nhân Mã muốn đi đến trường thì sẽ đi qua cả nhà Thiên Yết nữa, Nhân Mã có thói quen dậy sớm còn Thiên Yết lại chuyên ngủ nướng. Nếu cậu nhớ không nhầm thêm hôm nay nữa sẽ là ngày thứ ba trong tuần cậu và Thiên Yết đi học muộn.
Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như việc đi học muộn không bị hội phó hội học sinh bắt được. Diệp Ma Kết là người của A trước giờ lại nổi tiếng lạnh lùng nghiêm khắc, đã thế Thiên Yết còn bị Ma Kết ghim hơi nhiều vì tội suốt ngày mắc lỗi.
Giờ truy bài đã bắt đầu được ba phút, hội học sinh đã cử người đứng canh cổng quan trọng hơn Diệp Ma Kết cũng đã có mặt.
Thiên Yết và Nhân Mã hấp tấp dừng xe, hôm nay mà bị bắt nữa thì toi đời, cả hai gửi xe vào một quán net cạnh trường lén lút vòng ra phía sau, cửa chính không đi được thì sẽ đi cửa sau.
Bờ tường của D.S còn cao hơn Nhân Mã nhưng cũng không làm khó được Thiên Yết, cậu là dân thể thao tay chân linh hoạt cộng thêm với việc trèo tường đã quá quen thuộc Thiên Yết dễ dàng bật tường vào được bên trong.
Phủi phủi tay đứng dậy, chưa kịp vui mừng thì đã bị người phía trước làm cho hết hồn, Thiên Yết hét toáng lên:
"Hội phó."
Nhân Mã ở đầu bên kia chuẩn bị lấy đà bật lên thì dừng phắt lại, dán tai vào tường nghe ngóng tình hình. Thiên Yết là do mày đen thôi.
Trước khi nhảy vào bên trong đã quan sát rất kỹ rõ ràng là không có ai, thế mà có từ trên tường nhảy xuống Ma Kết không biết từ đâu xuất hiện, lần này Thiên Yết không xong rồi.
Ma Kết khoanh tay trước ngực, gương mặt hiện lên vẻ nghi ngờ:
"Sao cậu phải hét lên như thế, còn định báo cho ai biết à?"
Thiên Yết cười rất vô tội:
"Đâu làm gì có, tại cậu tự nhiên xuất hiện làm tôi bị giật mình thôi."
"Nhân Mã đâu?"
"Nó đang ở trên lớp ấy, sáng nay nó lại dám không rủ tôi đi học hại tôi chờ nó nên mới muộn học, lát phải lên cho nó một trận mới được. Mà cũng tại hôm nay lạnh ghê, rét đầu mùa tôi ngủ quên, à, tôi cũng chỉ muộn có ba phút thôi, cậu bỏ qua cho tôi ha."
"Thế để tôi giúp cậu xin nghỉ từ bây giờ luôn, đằng nào thì mấy hôm nữa còn rét hơn."
"Ấy hội phó tôi..."
Ma Kết không có đủ kiên nhẫn, lạnh lùng cắt lời Thiên Yết:
"Cậu mau đi viết bản kiểm điểm cho tôi."
Có thằng bạn làm playboy nổi tiếng, Thiên Yết cũng học được một ít mánh khóe nho nhỏ, cậu cười rất đẹp:
"Hôm nay trời lạnh nhỉ hay để tôi chạy vài vòng sân khởi động nhé, năm vòng à không mười vòng? ...Không mười lăm vòng?"
Hôm nay mà phải viết thêm một cái bản kiểm điểm nữa thầy Xà Phu sẽ không tha cho cậu mất. Thiên Yết thà chọn chạy phạt còn hơn.
Nếu một nữ sinh nào đó phải đối diện với khuôn mặt đang cười rất rạng rỡ này thì chắc chắn sẽ không chịu nổi. Nhưng trước mặt cậu lại là cô gái đã miễn nhiễm với mọi nụ cười của trai đẹp, Ma Kết khoanh hai tay trước ngực nói:
"Cậu nghĩ tôi rảnh thế sao?"
Ma Kết không thừa thời gian đến mức giành cả giờ truy bài để trông chừng Thiên Yết, nếu giao cho người khác cậu ta chắc chắn sẽ có cách lách luật. Hơn nữa Trương Thiên Yết nằm trong đội bóng đá của trường, dù là mười năm vòng sân đối với cậu ta cũng chẳng có vấn đề gì.
Để Thiên Yết cho thầy Xà Phu xử lý vừa đơn giản lại vừa hiệu quả.
Thiên Yết cười nịnh nọt:
"Không không, hội phó bận trăm công ngàn việc sao mà rảnh được chứ. Hay là tôi giúp cậu một tay nhé. Tôi có thể xách cặp cho cậu này, ơ, quyển sổ cậu cầm trông có vẻ nặng hay là tôi cầm giúp cậu nhé."
Nhân Mã ở đầu bên kia ôm cặp ngồi xổm xuống đất trong đầu đang cố hình dung ra biểu cảm của Ma Kết lúc này. Thiên Yết mặt mày đúng là ngày càng dày, như thế mà cũng nói ra được.
Bây giờ cậu cũng chỉ có thể ngồi chờ Ma Kết đi rồi trèo vào sau thôi, vươn tay ngắt cọng cỏ lau trước mặt, cảm thấy tư thế này hơi mất hình tượng Nhân Mã đứng dậy vươn vai.
Khi Nhân Mã vừa ngáp vừa xoay người về phía đường, một chiếc ô tô lướt qua cậu. Cửa kính phía sau được hạ xuống để lộ một đôi mắt xinh đẹp vừa nhìn đã ấn tượng không thôi, màu mắt đen tuyền tựa trời đêm, long lanh như một vì tinh tú lại có nét buồn man mác. Trong một tích tắc khi ánh mắt Nhân Mã và ánh mắt người ngồi trong xe kia chạm phải nhau cả người cậu cứng đờ, lần đầu tiên trong đời trái tim đập nhanh như thế.
Nhân Mã không hề chớp mắt cứ mãi nhìn về hướng chiếc xe vừa đi, đặt tay lên ngực nơi trái tim vẫn còn đập loạn nhịp.
Từ trước đến nay Nhân Mã chưa từng tin vào tiếng sét ái tình.