Từ giờ cho đến lúc cuộc thi giữa các trường trong thành phố diễn ra, những người nằm trong đội tuyển học sinh giỏi sẽ không phải lên lớp để học vào buổi chiều. Thay vào đó chúng nó sẽ xuống phòng riêng tập trung ôn một môn duy nhất. Thời gian học tập đương nhiên phụ thuộc vào các thầy cô dạy nhưng chắc chắn sẽ không được về sớm hơn các học sinh bình thường.
Chiều nay, bên đội văn được về sớm nhất.
Sư Tử tình cờ đi qua nhà để xe, học sinh phải để xe theo đúng lớp của mình, hiện tại còn hơn chục chiếc xe đạp bị dắt ra mỗi chỗ một cái. Cậu nhận ra xe của Kim Ngưu và Xử Nữ, hai chiếc xe đạp một xanh một đen hoàn toàn bình thường và rất phổ biến.
Từ lần gặp gỡ ở bữa tiệc thượng lưu đó, Sư Tử lờ mờ đoán rằng hai con người trong đội anh là những màu sắc vô cùng khó hiểu, những ẩn số vốn đặc biệt nhưng không ai nhận ra.
Vũ Kim Ngưu nếu không vì ngoại hình quá mức nổi bật thì cậu cũng sẽ không nổi tiếng như bây giờ. Nếu chỉ có lực học xuất sắc, Kim Ngưu sẽ chỉ là một con mọt sách được giáo viên yêu quý không hơn. Bởi vì cậu đẹp trai vậy nên sự ít nói của cậu nghiễm nhiên được mọi người cho là phong cách riêng không ai có được.
Dương Xử Nữ thành công khiến mình trở nên nhạt nhòa không ai chú ý. Đừng nói đến Song Tử chỉ cần đứng cạnh bất kỳ người con gái nào ưa nhìn một chút sự hiện diện của Xử Nữ sẽ nhảy về con số không. Dù cô cũng được coi là khá xinh xắn.
Điều khiến con người trở nên khác biệt với nhau không phải là vẻ bề ngoài mà là cốt cách bên trong của mỗi cá nhân. Khí chất vương giả của Kim Ngưu và Xử Nữ được che dấu một cách hoàn hảo không để lộ bất kỳ dấu vết nào.
Sư Tử không tài nào hiểu được tại sao hai con người này có thể làm được như vậy. Bọn họ vốn đều là thiên kim thiếu gia giàu có trên người lại không có chút khí chất quyền quý nào cả. Không, phải nói là bọn họ che giấu quá giỏi, nếu không có buổi tối hôm đó Sư Tử không thể nào nhận ra được bọn họ cũng nằm trong tầng lớp thượng lưu như cậu.
Khí chất vương giả ngấm vào cốt cách lại được che dấu quá mức dễ dàng, hòa mình vào đám đông mà không ai nhận ra.
Bọn họ tự do như thế sao?
Sư Tử từng rất muốn một lần được đi xe đạp đến trường, được làm mọi thứ mình thích, muốn sau giờ học được la cà ở một quán ăn vỉa hè nào đó, nô đùa như chúng bạn.
Chỉ là, cậu không được phép làm như thế và lại càng không có quyền đòi hỏi những thứ ấy.
Có những chuyện tưởng chừng như hết sức bình thường nhưng với Vương Sư Tử lại quá mức sa xỉ.
Đúng vậy, cậu ghen tỵ với họ, ghen tỵ với thứ tự do họ có được. Sâu thẳm trong tâm hồn, Sư Tử biết rằng cậu đã không còn muốn làm bạn với Kim Ngưu nữa. Ác cảm giành cho Kim Ngưu chính là sự đố kỵ đến mức nhỏ nhen đầy hèn mọn.
Cậu từng coi Kim Ngưu là đối thủ sao? Thật nực cười!
Thì ra, Vương Sư Tử không hề đủ tư cách.
Song Ngư lang thang nơi sân trường vắng người, đợi Thiên Bình học xong.
Đèn ở khắp các hành lang chợt sáng, Song Ngư nhìn lên bầu trời.
Mảnh trăng mờ nhạt hiện lên trên nền trời nhuốm màu u ám. Thật kỳ lạ, nơi thành phố xa hoa ngập tràn ánh điện này hôm nay lại thấy được vầng trăng lưỡi liềm.
Trăng không sáng, tựa như lòng người luôn mờ mịt.
Không gian im ắng, tiếng xào xạc của tán lá, xa xa là tiếng xe cộ qua lại trên đường. Những âm thanh đó vốn không quan trọng, Song Ngư nghe thấy tiếng mèo ở đâu đó. Tiếng kêu mãi không dừng lại mang theo cả sự đau đớn không thôi.
Song Ngư lần theo âm thanh được gió đưa tới, đi đến nhà để xe của trường.
Trong một góc tường, chú mèo mướp đang nằm co người trên nền đất ho khạc liên tục và đang nôn khan. Song Ngư sốt ruột chạy lại. Khi cô đến gần thì Sư Tử ở hướng ngược lại đã tới trước ngồi xuống chăm chú quan sát con mèo.
"Sư Tử, con mèo bị làm sao thế?"
Giọng nói chứa đầy sự căng thẳng, Song Ngư ngồi xuống bên cạnh làm Sư Tử hơi ngạc nhiên.
Nhìn tình hình này cộng với bộ lông khá dài của con mèo khả năng cao là nó: "Có lẽ nó nuốt phải búi lông."
Ánh mắt lo lắng hết nhìn Sư Tử rồi lại nhìn xuống con mèo: "Nuốt phải búi lông?"
Tâm trạng lo lắng khiến Song Ngư mãi mới nhớ ra, cô "a" lên một tiếng nhanh chóng mở cặp lục tìm mang ra một chiếc lọ thủy tinh bằng hai ngón tay.
Sư Tử ở bên cạnh cũng rất lo lắng, con mèo dường như ngày càng đau đớn, tiếng kêu ngày càng bi thảm, chỉ hi vọng búi lông không làm nó tắc ruột nếu không sẽ rất nguy hiểm. Hiện tại cậu không có cách nào giúp nó, chắc phải mang nó đến bệnh viện thôi.
"Đây rồi."
Sư Tử nhìn sang cô bạn trên tay cầm chiếc lọ nhỏ, đang được mở nắp: "Bạc hà mèo?"
"Đúng thế, cậu cũng biết à?"
Sư Tử yên tâm được phần nào, bạc hà mèo sẽ giúp mèo nôn ra được búi lông trong bụng. Song Ngư đưa chiếc lọ lại gần, con mèo không hề nằm im để cô cho nó uống, thậm chí dù đau đớn nó vẫn giơ móng vuốt ra.
"Để tôi giữ nó rồi cậu cho nó uống."
"Được."
Sư Tử khó khăn lắm mới giữ được bốn chân của con mèo, ôm nó trên tay. Song Ngư cúi đầu lại gần cố gắng nhét chỗ bạc hà mèo trong lọ vào miệng nó. Khoảng cách giữa cả hai rất gần, mùi hương con gái riêng biệt mang theo hương hoa thơm mát chờn vờn bên cánh mũi rất dễ chịu.
Sau vài phút tiếng kêu đau đớn chuyển sang tiếng gừ gừ hưng phấn, liên tục hắt hơi rồi khạc ra một túm lông rất to.
Song Ngư thở phào nhẹ nhõm khi thấy con mèo đã ổn, lăn qua lăn lại trên sàn, nó nằm ườn ra kéo dài phần thân phía trước "ngao, ngao" vài tiếng, dùng hai chân trước cào xuống nền đất. Song Ngư không kiềm chế được đi tới vuốt ve, gãi gãi cằm con mèo, cười rất rạng rỡ.
Mèo mướp đang trong tình trạng "say cỏ" thế nên cũng không đáp lại cũng không phản kháng, tự chơi một mình. Song Ngư mải mê với con mèo quên mất Sư Tử ở phía sau vẫn đang nhìn cả mèo lẫn Cá. Bạc hà mèo có tác dụng khoảng đến phút, vì thế trong phút tiếp theo một mèo lớn cùng một cá nhỏ chỉ ngồi chăm chú im lặng ngắm nhìn mèo nhỏ dễ thương nghịch ngợm.
Sau khi cỏ mèo (bạc hà mèo) hết tác dụng, mèo mướp liếm chân rồi cọ cọ vào mặt, chạy lại quấn quanh chân của Sư Tử vài vòng rồi chạy sang chỗ Song Ngư. Cô bế nó lên rồi ôm vào lòng dịu dàng vuốt ve, tiếng cười khe khẽ tựa tiếng chuông gió êm tai nhẹ nhàng lan tỏa trong tâm hồn.
Loài mèo rất nhạy cảm, chúng có thể cảm nhận được tình cảm của con người, nếu Song Ngư không yêu mèo thật lòng một con mèo hoang sẽ không bao giờ gần gũi với người lạ chứ đừng nói là để cho bế.
Sư Tử nãy giờ chỉ nhìn chằm chằm vào con mèo trên tay Song Ngư, cậu... cũng muốn bế nó. Rõ ràng cậu cũng cứu nó thế mà nó lại chỉ chạy đến Song Ngư.
Song Ngư khi ngẩng lên nhìn thấy ánh mắt của Sư Tử đặt trên tay mình, mỉm cười: "Cậu có muốn bế nó không?"
"...Có."
Mèo mướp được chuyển sang tay Sư Tử, cậu gãi gãi cằm nó, con mèo "meo, meo" hai tiếng thỏa mãn. Giống như cây kẹo bông ngọt ngào một cái chạm nhẹ nơi đầu lưỡi đã khiến vị ngọt lan tỏa khắp khoang miệng. Cảm giác ngọt ngào dâng lên trong lòng cả hai.
Song Ngư khó tin nhìn lớp trưởng lạnh lùng cười vui vẻ với con mèo nhỏ, ba năm học cùng Sư Tử cô chưa từng nhìn thấy cậu cười lần nào (cơ bản ít để ý). Trước giờ Song Ngư có giác quan thứ sáu vô cùng nhạy bén.
Tinh tế và rất nhạy cảm.
Sư Tử không hề lạnh lùng như vẻ bề ngoài, thậm chí suy nghĩ đầu tiên của Song Ngư chính là những ai yêu mèo người đó đều rất dễ thương. Nhìn thấy đôi mắt lạnh giá không chút cảm xúc như muốn rời xa cả thế giới, Song Ngư chợt đau lòng mà chẳng hiểu tại sao. Hàng loạt cảm xúc xa lạ ào tới.
Là đồng cảm, là thấu hiểu, là xúc cảm muốn phá vỡ bức tường băng ấy, tâm hồn thiếu nữ đa cảm chỉ qua một ánh nhìn có thể cảm nhận được nhiều thứ. Song Ngư dường như đã quên mất cảm giác đau đớn như có một mũi kim nhọn đâm qua trái tim, vậy mà ngày hôm nay nó trở lại với một người con trai không hề thân thiết.
Sư Tử cô đơn, tự cô lập bản thân với thế giới ngoài kia, đóng băng mọi thứ muốn đến gần.
Cả hai đều không biết, bọn họ, trong vô thức đều đã lưu giữ những hình ảnh đẹp nhất của thanh xuân vào tâm trí.
Là thiếu niên với nụ cười nhẹ bẫng buông bỏ mọi tâm tư suy nghĩ trong đầu, cười chân thật biết chừng nào. Nụ cười ấy đã lâu không xuất hiện cũng chưa ai từng thấy được.
Là thiếu nữ với hai bím tóc đung đưa trước ngực, ánh nhìn thuần lương cùng nụ cười an nhiên khiến tâm hồn con người buông bỏ mọi phòng bị.
Mèo mướp dời khỏi tay Sư Tử luồn qua chân của cả hai một vòng rồi nhảy lên bờ tường đi mất. Song Ngư ánh mắt đầy sự nuối tiếc nhìn theo hình ảnh còn mèo phóng vụt lên tường rồi biến mất. Nhà xe chỉ còn lại hai người, bỗng nhiên trở nên im lặng hai đôi mắt giao nhau có phần ngượng ngạo.
Trong lớp cả hai hiếm khi nói chuyện, học cùng nhau trong đội văn được vài ngày nhưng chủ yếu là nghe cô giảng và làm bài, tóm lại cả hai chưa bao giờ ở trong tình trạng thế này. Ngoại trừ Thiên Bình, đây là lần đầu tiên Song Ngư ở riêng cùng một người con trai khác trong một không gian chỉ có hai người thế này.
"Cậu vẫn chưa về sao?"
Nếu Sư Tử không để tâm tới cô gái trước mặt, với tính cách của mình, cậu sẽ bỏ đi chứ không đứng lại nói chuyện với Song Ngư. Nhưng Sư Tử không hề nhận ra sự khác biệt đó.
"Hả? À, chưa, tôi còn chờ bạn mình nữa. Cậu cũng chưa về à?"
Song Ngư có một thói quen rất dễ thương (theo như bạn trúc mã) mỗi khi cô ngạc nhiên đều hơi nghiêng đầu sang bên phải chớp chớp đôi mắt to trong veo của mình. Để ý kỹ thì mắt của Song Ngư không phải màu đen tuyền như bầu trời đêm mà là một màu nâu nhạt rất đẹp. Không giống như đôi mắt lúc nào cũng mang nét buồn như Song Tử, đôi mắt mang màu cà phê nhạt ấy là thứ thuần khiết nhất Sư Tử từng nhìn thấy cũng là thứ sau này ám ảnh cậu nhất.
Không hiểu sao Sư Tử cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm xúc trước đây chưa từng xuất hiện, là ngọt ngào, là rung động hay là nhất thời mất kiểm soát, cậu không biết. Cậu chỉ biết bây giờ cậu muốn ở gần cô gái này thêm chút nữa.
"Ừ tôi chờ người đến đón."
Song Ngư gật gù, đúng rồi nghe nói cậu ta là thiếu gia nhà giàu đi học có xe riêng đưa đón.
Chuông điện thoại reo, hơn mười giây vẫn không thấy Song Ngư phản ứng gì Sư Tử nhắc nhở:
"Điện thoại của cậu đấy."
"Ơ, thế hả?"
Trong lúc Song Ngư tìm điện thoại Sư Tử vẫn đứng đó và chỉ quay người sang hướng khác.
"Cân lớn!"
"..."
"Ừ, tao biết rồi."
Thiên Bình nói phút nữa cậu mới học xong, bảo Song Ngư không được đi linh tinh ngồi ở canteen chờ cậu ấy.
"Sư Tử cậu về chưa, có muốn xuống canteen chờ với tôi không?"
"Được thôi."
Sư Tử đi sau mang điện thoại ra soạn vài kí tự rồi gửi đi.
Thiên Bình bước vội vã, tâm trạng bồn chồn không biết cá ngốc làm gì khi chờ cậu. Đứng ngoài cửa canteen không mất nhiều thời gian để cậu tìm ra người nào đó. Rất lâu rồi, Thiên Bình tự hình thành nên khả năng tìm thấy Song Ngư dù ở bất cứ không gian nào. Khi đi lại gần cậu mới nhận ra một người con trai khác đang ngồi quay lưng về phía cậu.
Vương Sư Tử, sao cậu ta lại ngồi cùng cá ngốc?
"A, Cân lớn học xong rồi à?"
Giọng nói ngập tràn sự chờ mong và vui vẻ, Sư Tử có thể nhìn thấy đôi mắt sáng lấp lánh chứa đầy tình cảm của Song Ngư.
Cậu quay lại, ánh mắt hai người con trai chạm nhau
Một lạnh giá
Một ôn hòa
Hoàn toàn đối lập!
Sư Tử không hề biết ánh mắt hiền hòa như nước kia sau này lại có thể biến thành con sóng dữ dội nhấn chìm mọi thứ. Còn Thiên Bình càng không thể ngờ đôi mắt vốn không mang một tia tình cảm nào lại là thứ mang đến đau khổ cho người con gái cậu hết mực trân trọng.
Thiên Bình gật đầu rồi nhìn sang Song Ngư: "Về thôi!"
"Nè, đừng đi nhanh thế chứ! Sư Tử tôi về trước đây, tạm biệt!"
"Ừ tạm biệt."
Song Ngư lon ton chạy theo Thiên Bình, vui vẻ cười nói cho đến khi khuất sau bức tường.