Nhân Mã hơi rùng mình.
Cái lạnh tê tái của mùa đông luôn thật đáng sợ, co người trong chiếc áo măng tô đen chịu đựng từng đợt gió lạnh thổi qua. Cậu ngước nhìn tòa nhà trước mặt, trong lòng thầm cảm thán.
Này, này, đây mà là nhà à? Nó rõ ràng là biệt thự mà. Nhân Mã tặc lưỡi, thời buổi tấc đất tấc vàng như hiện nay mà biệt thự này lại được xây theo phong cách biệt thự vườn trên cả một mảnh đất rộng lớn. "Ngôi nhà" được sơn một màu trắng tinh, trắng đến đáng căm phẫn, vô cùng nổi bật trong cái không khí mùa đông u ám.
Biệt thự này tốn không ít tiền của đâu.
Máy bộ đàm gắn bên cửa lúc này phát ra tiếng nói của một người đàn ông: "Xin hỏi ai vậy?"
"Cháu là bạn của Song Tử, Nhân Mã."
"Cậu một chờ chút."
Nhân Mã là người khá yêu thích các công trình kiến trúc, thời gian rảnh cậu thường đi khắp nơi thăm thú. Thành phố này cậu cũng đã đi được gần hết rồi, chỉ còn Royal Town chưa có dịp đến mà thôi. Đó dù sao cũng là khu thượng lưu, hơi bất tiện với "dân thường" như cậu. Các loại kiến trúc độc đáo về nhà cửa, thành phố này không hề thiếu nhưng khoa trương thế này thì không nhiều.
Nhà của Kim Ngưu theo kiểu biệt thự mini tầng diện tích không quá lớn chú trọng vào đường nét và tỷ lệ hình khối nhiều hơn, sự sang trọng trong cách xây dựng phải để ý kỹ mới thấy được. Còn trước mặt cậu đây, căn nhà này chỉ thiếu điều xây thành hình lâu đài mà thôi, liếc mắt một cái cũng biết chủ nhân của nó giàu cỡ nào rồi.
Không biết bao nhiêu cơn gió lạnh đã thổi vào mặt, cuối cùng cũng có người ra mở cửa.
Nhân Mã quyết tâm sẽ không để ý đến nội thất của ngôi nhà này nữa. Ừ thì sự chú ý của cậu đã dồn hết vào cô gái đang đi lại phía cậu rồi còn đâu. Dạo gần đây Nhân Mã chợt nhận ra vốn từ ngữ của bản thân cực kỳ có vấn đề.
Sao mà cậu cứ như một thằng ngốc chưa bao giờ nói chuyện với con gái vậy, hoàn toàn không nghĩ ra được nên bắt đầu thế nào.
"À, chào buổi sáng Song Tử."
Dù không đáng tự hào lắm nhưng kinh nghiệm nói chuyện với con trai của Hạ Song Tử không đùa được đâu. Cô đã nhận được bao nhiêu lời tỏ tình, chính Song Tử còn chẳng nhớ rõ. Tên này rõ là playboy cơ mà, sao lại có thể nói ra một câu chẳng có tý ý nghĩa nào vậy?
"Bây giờ là giờ rồi đấy."
Nhân Mã "..." Haha, giờ vẫn tính là sáng mà.
Song Tử dẫn Nhân Mã vào phòng luyện đàn của mình.
"Nhà cậu rộng thật đấy."
Căn phòng không quá lớn nhưng cách âm cực kỳ tốt, cách trang trí cũng rất đơn giản không có nhiều đồ đạc, cây dương cầm trắng muốt nằm bên cạnh cửa sổ, vài ống sáo đặt trên giá, một cây đàn hạc và một vài loại ghi-ta treo trên tường.
"Cậu thực sự không biết gì về âm nhạc sao?"
"Tôi chưa bao giờ đến gần piano."
"Vậy mà tự nhiên lại muốn học?"
Nhân Mã nhún vai: "Vì lý do cá nhân thôi. À tôi có cần gọi cậu là cô giáo không nhỉ?"
"Thôi khỏi, không cần đâu."
Song Tử muốn cảm ơn Nhân Mã vì lần trước đã giúp cô, còn Nhân Mã chính là người đã nghĩ ra ý tưởng muốn Song Tử dạy đàn cho mình.
"Vậy chúng ta bắt đầu từ cơ bản trước."
"Được."
Nhân Mã lại gần Song Tử, tập trung quan sát đến thất thần. Ngồi trước những phím đàn vẫn là một Hạ Song Tử với nét dịu dàng từ cốt tủy lại mang thêm sự tự tin của một người chiến thắng và cả nét buồn man mác chẳng thể nào che dấu.
"Này, này, Nhân Mã?"
"...Hả, gì thế?"
"Nãy giờ cậu có nghe tôi nói gì không vậy?"
Nhân Mã đáp không chút do dự: "Tất nhiên là có rồi."
"Vậy được cậu làm lại những gì tôi vừa nói xem."
Song Tử bắt đầu học dương cầm từ tuổi, cảm giác đầu tiên khi chạm vào cây đàn không phải là vui mừng hay hạnh phúc gì cả. Cô vẫn còn nhớ từng lời nói của mẹ khi dạy cô bài học đầu tiên. Lưng phải luôn ở tư thế thẳng, đầu hơi cúi về phía trước, không được chùn hoặc cong lưng, một cô nhóc chỉ mới tuổi hoàn toàn không hiểu học mấy thứ này để làm gì.
Song Tử đã phải ngồi tiếng đồng hồ ở tư thế cơ bản như vậy, ngày nào cũng như thế cho đến khi cô nhóc đó nhận ra khóc lóc thế nào cũng vô ích, nếu không ngoan ngoãn học đàn cô sẽ chẳng thể đi chơi được.
Đến tận bây giờ, Song Tử đã trở thành thiếu nữ tuổi xinh đẹp, mọi người luôn nhìn thấy tấm lưng mảnh mai dù ngồi ở tư thế nào cũng luôn thẳng tắp tựa như đã phải chịu đựng rất nhiều khổ sở.
Song Tử quan sát Nhân Mã điều chỉnh tư thế, cậu ta đúng là có nghe cô nói. Khi đứng dậy cô cố ý dịch chuyển ghế ngồi một chút, cậu ta cũng đã chỉnh lại cho song song với cây đàn.
Cậu ta tập trung như vậy, dáng vẻ của một playboy chẳng hiểu vì sao đã chuyển thành một nghệ sĩ lãng tử khiến người đối diện phải ngẩn ngơ. Trong một tích tắc nào đó, Song Tử có ảo giác tấm lưng vững chắc kia dường như rất đáng tin tưởng.
Cô giật mình vì chính suy nghĩ của bản thân, phải chăng chơi với Sư Tử nhiều quá nên nhiễm tính nghệ sĩ của cậu ta? Một khoảnh khắc ngắn ngủi như thế cũng có thể tự biên tự diễn ra biết bao nhiêu thứ.
Thực ra, Song Tử đã tiếp xúc với Nhân Mã được một tháng rồi, ngày nào đến lớp cũng nhìn thấy cậu ta muốn phớt lờ cũng khó. Công bằng mà nói, Trịnh Nhân Mã là một người bạn không tệ.
Trước đây cô chỉ biết cậu ta qua những lời đồn trên Confession và lời Thiên Cầm kể, tự nhiên đã mặc định cậu ta hoàn toàn không có bất kỳ điểm tốt nào.
Thực tế thì, lực học của Nhân Mã rất tốt, chơi thể thao cũng thuộc hàng nổi bật trong trường, cậu ta hoạt bát, sôi nổi với một đôi mắt rất đặc biệt mà Song Tử chưa từng nhìn thấy ở bất kỳ một người con trai nào khác.
Sư Tử có một đôi mắt rất lạnh để che đi biểu cảm thực sự bên trong.
Đôi mắt của Thiên Bình ấm áp như chính con người của cậu ấy, khiến người ta điêu đứng mà quên mất phải nhìn sâu vào đáy mắt.
Những người con trai đã từng tỏ tình với cô luôn có cùng một ánh mắt, sự say mê nhất thời vì vẻ ngoài, thậm chí có những người không thể che dấu nổi ánh mắt xấu xa đầy ghê tởm dành cho cô.
Còn Nhân Mã thì khác, đôi mắt lãng tử, phong lưu mang nét phóng túng, phiêu đãng nhưng đáy mắt lại trong veo không một chút tạp chất, đôi mắt ấy là thứ trong sạch nhất Song Tử từng nhìn thấy. Cách cậu ta nhìn cô đơn giản là giành cho một người bạn thực sự, không hề có mục đích riêng.
Có một lần duy nhất cậu ta dám giở trò với cô, đó cũng là lần đầu tiên cô nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, vẫn là dáng vẻ của một playboy nhưng đáy mắt lại đơn thuần đến khó tin, giống như một dòng nước tinh khiết nhất không một chút vẩn đục. Lúc ấy Song Tử chợt có suy nghĩ, người này thực ra cũng không xấu như cô tưởng tượng. Sau này Nhân Mã cũng không hề thả thính cô, đối xử với cô như một người bạn, giống như Sư Tử vậy.
Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn, là nơi mà tính cách con người hiện lên rõ nhất, Song Tử vẫn luôn nghĩ như thế.
Chính Nhân Mã cũng không hề biết được ánh mắt của mình như thế nào, rất lâu về sau, Nhân Mã không biết nên buồn hay nên vui vì ánh mắt của bản thân mình nữa.
Song Tử nhìn xuống phía dưới, chân của Nhân Mã đặt trên mặt sàn, chân phải hơi choãi ra phía trước, cảm thấy không đúng: "Khoan đã, lúc nãy tôi không hề nhắc qua việc để chân. Nhân Mã rõ ràng là cậu có biết về nó."
Nhân Mã nhìn sang Song Tử: "Làm gì có tôi tùy tiện để thôi. Ai biết là đúng hay sai chứ?"
Nhân Mã cảm thấy đối diện với Song Tử cậu chẳng thể nào nói dối nổi: "Được rồi, thì trước đó tôi cũng phải tìm hiểu qua mà. Hơn nữa tôi chỉ nói là tôi chưa bao giờ chơi piano chứ đâu có nói không biết gì về nói, đúng không?"
"Sao không nói ngay từ đầu hả?"
Nhân Mã cười vô cùng tự nhiên: "Thôi nào, có người dạy vẫn hơn chứ."
Không khí trong phòng rất ấm áp, những nốt đàn chậm rãi vang lên, ngắt quãng, xen vào đó là một giọng nữ dịu dàng và một giọng nam đầy từ tính. Một người nói, một người nghe chẳng biết vì sao tâm trạng lại dễ chịu như thế.
Thời gian cứ thế trôi đi không ai để ý cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Người quản gia mở cửa bước vào: "Tiểu thư, thiếu gia Sư Tử đến tìm cô."
Nhân Mã nghe đến tên Sư Tử ngón tay đặt trên những phím đàn lập tức cứng lại, hàng loạt các câu hỏi hiện lên trong đầu. Rốt cuộc thì hai người bọn họ là bạn bè đến mức nào mà có thể tự nhiên đến nhà nhau như thế. Cậu tìm hiểu được, ở D.S Song Tử và Sư Tử chính là cặp đôi đẹp và được nhiều người ủng hộ nhất.
Hai người bọn họ từ năm lớp đã là một đôi vô cùng được ngưỡng mộ, thái độ im lặng nhưng lúc nào cũng đi cùng nhau như hình với bóng làm đa số người ta nghĩ rằng là cả hai đang ngầm thừa nhận có tình cảm với đối phương.
Năm lớp , Song Tử từ chối một người con trai lại gặp ngay kẻ thần kinh, cậu ta nắm chặt tay Song Tử vừa lôi vừa kéo. Sư Tử đến vô cùng đúng lúc tặng cậu ta một cú đấm vào mặt. Cả ba người lập tức được đưa lên Hội học sinh, tên bị đấm phải xin lỗi Song Tử đúng một trăm lần rồi đi lao động công ích một tuần, còn Sư Tử phải viết bản kiểm điểm.
Tối hôm đó, Sư Tử lại trở thành tâm điểm trên confession, dĩ nhiên đều là những lời khen sặc mùi ngôn tình.
[Nếu không có tình cảm thì lạnh lùng như Sư Tử sao lại phản ứng quá kích như vậy?]
[Cứ thử động vào người của tao xem_Sư Tử said]
[Aaa, lãng mạn chết tôi rồi, anh hùng cứu mỹ nhân trong truyền thuyết.]
Vương Sư Tử rõ ràng là được vào nhà Song Tử mà không cần báo trước, người quản gia kia gọi cậu ta "thiếu gia", chẳng lẽ lại là quan hệ làm ăn rồi hai người sẽ kết hôn giống như trong mấy bộ phim Hàn Quốc.
Sư Tử đi vào nhìn thấy Nhân Mã khuôn mặt vạn năm vẫn không một biểu cảm như thế, gật đầu coi như lời chào.
"Sư Tử sao lại đến giờ này?"
Cậu ta thường xuyên đến nhà Song Tử sao?
"Cậu xong chưa, Song Tử?"
Câu hỏi của Sư Tử vô cùng rõ ràng, Nhân Mã dù chưa muốn về cũng không còn cách nào khác.
"Song Tử, vậy tôi về trước đây."
"Ừ để tôi tiễn cậu, Sư Tử chờ một lát nhé."
Nhân Mã rất muốn hỏi Song Tử về cậu lớp trưởng của A nhưng lại không biết nói thế nào? Hoặc là do cậu sợ nhận được câu trả lời mà bản thân không muốn nghe thấy nhất.
"Đến đây thôi, ra ngoài lạnh lắm."
Câu này của Nhân Mã thốt ra theo bản năng, là quan tâm thật lòng, không hề kịp suy nghĩ xem cô gái trước mặt sẽ có phản ứng ra sao.
Trong nhà lắp điều hòa nên cô không cần mặc quá nhiều, đến lúc Nhân Mã nói mới nhận ra: "Ừ, vậy cậu về cẩn thận, nhớ về ôn bài đấy."
"Rõ, thưa cô giáo."
Nhân Mã làm động tác nghiêm kiểu quân đội rồi cả hai cùng bật cười.
Một chút khúc mắc từ khi Sư Tử đến vì nụ cười rạng rỡ của Song Tử mà bốc hơi hoàn toàn. Ít ra thì hiện tại Song Tử không còn đề phòng Nhân Mã như lúc mới bắt đầu nữa, cô ấy nói chuyện thoải mái với cậu.
Còn nụ cười của Song Tử luôn khiến trái tim cậu run rẩy như thế.
Chỉ là cậu không biết cô ấy có nhận ra tình cảm của cậu không?
Sư Tử đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài, bóng lưng người con trai biến mất sau cánh cổng, thầm nghĩ Song Tử đúng là đồ ngốc.
Vốn dĩ, chuyện tình cảm giống như đi bộ trong màn sương dày đặc, mở to mắt mà nhìn cũng chẳng thấy gì, lý trí dù có sáng suốt thế nào cũng vô ích đành để trái tim quyết định. Dù phía trước có là vực sâu không đáy vẫn phải bước đi.
"Sư Tử có chuyện gì sao?"
Vương Sư Tử mà Song Tử biết cũng không rảnh rỗi đến mức giờ trưa đến nhà cô chỉ để hỏi thăm vài câu đâu.
Sư Tử quay lại lấy ra trong túi áo một chiếc thiệp màu xanh da trời với in vân mây nổi bật, Song Tử ngay lập tức nhận ra chủ nhân của tấm thiệp. Màu xanh da trời, màu của biển cả. Là Nhạc gia.
Mà tấm thiệp này là lời mời dự tiệc mừng đại thiếu gia nhà họ Nhạc từ nước ngoài trở về.
Sư Tử quan sát biểu cảm của Song Tử, đôi mắt hiếm khi thể hiện cảm xúc thoáng nét lo lắng, cậu thở dài hỏi: "Cậu có đi không?"