Nhìn Kim Ngưu cầm đĩa macaron có vẻ là đi tìm ai đó cũng chẳng khiến Sư Tử thấy quá ngạc nhiên. Dù sao thì việc Kim Ngưu và Thiên Xứng hẹn hò cả trường đều biết, mang bánh đến cho bạn gái của mình chẳng có gì là quá mới mẻ cả.
Mà nói đến mới mẻ thì phải kể đến Bạch Dương và Xử Nữ, nói thật thì, Sư Tử cảm thấy hai con người này chẳng có vẻ gì là đang yêu nhau cả. Không làm ra những chuyện thân mật ở nơi công cộng đã là điều rất hiếm thấy nhưng ít nhất mấy người đang yêu rất hay dính lấy nhau. Đằng này tần suất Bạch Dương và Xử Nữ xuất hiện cùng nhau ít đến đáng thương. Nếu không phải chính miệng Bạch Dương thừa nhận thì khó ai có thể tin nổi sự thật này.
Nói Bạch Dương và Ma Kết yêu nhau còn thấy đáng tin hơn.
Đương nhiên, chuyện này chẳng có liên quan gì đến Sư Tử cả, nhưng mà tính hiếu kỳ ai chẳng có.
Giống như việc vào một buổi sáng đẹp trời, quyết tâm dạy thật sớm để đi học, đến trường rồi thì nhận được tin hôm nay nghỉ học. Ngoài trừ thầy cô giáo ra chẳng ai biết tin này, việc của học sinh chỉ là tiếp nhận thông tin trong các tâm trạng khác nhau và nghỉ thôi.
Bạch Dương và Xử Nữ chính là như thế, chẳng để lộ dấu hiệu gì, cũng chẳng ai đủ trí tưởng tượng để liên tưởng việc họ sẽ quen nhau. Ấy thế mà tự nhiên lại đùng một cái, Bạch Dương và Xử Nữ công khai quan hệ. Mặc kệ những người xung quanh có kịp chuẩn bị tinh thần hay không, cũng chẳng biết là tâm trạng sẽ ghen tỵ hay tức giận, nó vẫn cứ là sự thật, bọn họ cứ thế thành một đôi.
Những gì có thể làm chỉ là im lặng tiếp nhận thông tin rồi nghiến răng nghiến lợi thốt ra một câu "à thế à?"
Sư Tử còn chưa kịp nhìn sang chỗ khác thì đã thấy Kim Ngưu dừng trước mặt Xử Nữ. Sau đó cậu nhanh chóng nhìn thấy cách đó không xa Bạch Dương đang thổi hết bột mỳ vào mặt Ma Kết. Đôi mắt luôn được phủ một lớp băng lạnh đè nén cảm xúc thật sự đang hiện ra hai cảm xúc trái ngược nhau, vừa hoang mang vừa buồn cười.
Giây tiếp theo Sư Tử lập tức cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh quen thuộc đang nhìn cậu. Sư Tử không biết mẹ cậu đang suy tính điều gì nhưng cậu biết mẹ cậu đang rất tức giận. Sư Tử không hề xa lạ với đôi mắt ấy, đó là ánh mắt khi bà Lộ Thiên Tuyết nhìn thấy một món đồ vô dụng chẳng có bất kỳ lợi ích nào, không hề cảm thấy thất vọng chỉ đơn giản là sự nhẫn tâm, vô tình, sẵn sàng vứt bỏ hay nghiền nát món đồ ấy mà không một chút lưu luyến.
Đối diện với một ánh mắt như thế, việc duy nhất Sư Tử có thể làm là khóa chặt cảm xúc và nỗi đau đớn vào bên trong lớp vỏ bọc lạnh lùng.
Chỉ bảy giây sau, bà Lộ Thiên Tuyết quay đi, áp lực đặt trên người Sư Tử biến mất. Nhưng cậu không hề thấy nhẹ nhõm, đúng bảy giây, dù Sư Tử có xuất sắc thế nào hay cậu có phạm lỗi nghiêm trọng ra sao, mẹ cậu cũng chỉ nhìn cậu từng ấy thời gian, không hề hơn. Hay phải nói là, bà chưa từng vì Sư Tử mà nhìn cậu lâu hơn một chút.
"Sư Tử?"
Giọng con gái rất dễ nghe, giữa không gian ồn ào của đủ mọi loại tạp âm vẫn chạm đến nơi yếu ớt nhất của Sư Tử, toàn thân cậu cứng đờ, chậm chạm xoay người lại.
Sư Tử không biết Song Ngư đã đứng sau mình từ bao giờ, có thể vừa mới đến hoặc cũng có thể được vài phút rồi. Nhìn thấy cậu, Song Ngư nở một nụ cười rất nhẹ, rất nhạt nhưng cũng rất xinh đẹp.
"Ừ!"
Sư Tử nghe thấy giọng của mình không khác gì mọi khi, bỗng nhiên cậu cảm thấy khá may mắn vì đã quen với việc che dấu cảm xúc dưới lớp vẻ ngoài lạnh lùng. Sư Tử yên tâm rằng chẳng ai có thể nhìn ra tâm trạng phức tạp của cậu lúc này.
Song Ngư đưa món quà tới trước mặt Sư Tử, ngẩng đầu nhìn vào mắt cậu nhẹ giọng nói:
"Sư Tử, chúc mừng sinh nhật."
Song Ngư hành động quá dứt khoát, đôi mắt nhạt màu café đột ngột nhìn thẳng vào Sư Tử ép cho cậu không cách nào trốn tránh. Mà giây phút hai ánh mắt chạm nhau, cả hai đều thấy rõ ảnh ngược của mình trong mắt người còn lại. Hình như đã có một khoảng thời gian bọn họ không nhìn nhau ở khoảng cách gần như thế. Giống như có một niềm tin rằng từ đôi mắt ấy có thể đi sâu vào tâm trí của đối phương, hiểu được suy nghĩ ẩn sâu bên trong người trước mặt mình.
Thời gian ngỡ như dừng lại ở khoảng khắc cả hai nhìn vào mắt nhau, thẳng thắn, không lảng tránh, bình đạm mà tiếp nhận ánh mắt của người đối diện, chầm chậm cảm nhận những cảm xúc ẩn trong đối mắt ấy. Rõ ràng chỉ vài giây trôi qua mà giống như đã đủ để hiểu được rất nhiều việc.
Song Ngư chớp mắt, hàng mi khe khẽ rung lên khiến Sư Tử bừng tỉnh, cậu giơ tay nhận lấy món quà từ Song Ngư. Món quà rất nhẹ, dài hơn bàn tay cậu một chút, được bọc cẩn thận. Đây là loại giấy gói quà rất phổ biến ở các cửa hàng đồ lưu niệm, Sư Tử nhìn món đồ trong tay, chẳng rõ suy nghĩ gì chỉ bảo:
"Cảm ơn cậu."
Từ lúc đưa quà cho Sư Tử, Song Ngư chưa từng rời mắt khỏi khuôn mặt của cậu, cô hơi lắc đầu ý chỉ không có gì, nụ cười chưa từng thay đổi. Song Ngư không có ý định dời đi nhưng cũng chẳng nói chuyện, cô chỉ đơn giản là nhìn Sư Tử giống như đang chờ cậu nói trước.
Sư Tử có một ảo giác rằng, dường như màu mắt của Song Ngư nhạt hơn bình thường. Chẳng lẽ đã lâu rồi cậu không nhìn vào mắt Song Ngư nên mới cảm thấy đôi mắt ấy có gì đó hơi xa lạ.
Tâm trạng hiện giờ của Sư Tử rất phức tạp, một mặt cậu biết rõ lúc này cậu phải đi ngay lập tức, mặt khác nhìn thấy Song Ngư như thế cậu muốn nói chuyện với cô. Sư Tử im lặng giãy dụa trong đống suy nghĩ hỗn độn, cuối cùng hạ quyết tâm mấp máy muốn nói gì đó thì đôi môi đột nhiên mím lại.
Phía đuôi mắt nhìn thấy một dáng người quen thuộc, trong tích tắc giống như bị một tiếng chuông đập thẳng vào não bộ.
Cuối cùng Sư Tử nói bằng một giọng hơi khàn với Song Ngư:
"Cậu chơi vui vẻ nhé, tôi có chút việc."
Song Ngư nghe xong cũng hơi cười, nhẹ nhàng gật đầu với cậu. Nụ cười của cô vẫn thu hút như thế, và cũng đã rất lâu rồi Sư Tử không nhìn thấy nụ cười này nữa. Trong ký ức của Sư Tử, lần đầu tiên hai người nói chuyện riêng với nhau Song Ngư cũng cười như thế.
Ngọt ngào, dễ mến nhưng cũng chỉ như thế thôi. Đối với người khác, một nụ cười thân thiện như thế chẳng hề giống một nụ cười xã giao, nhưng Song Ngư thì khác, cô luôn cười như thế đối với những người không thân thiết.
Trước khi quay người bước đi, Sư Tử có một suy nghĩ, người con gái này, có lẽ cậu chẳng hiểu được bao nhiêu về Song Ngư cả.
Dù không nói được bao nhiêu với nhau, nhưng Sư Tử và Song Ngư đều đã nhận ra, có một cái gì đó khác lạ, dần thay đổi đang xảy ra ở chính bản thân mình và ở cả đối phương nữa.
[...]
Phía bên kia, Song Tử đang bị kẹt giữa hai người con trai nhìn thì mười tám tuổi nhưng thực chất chẳng khác tám tuổi là mấy.
Tình trạng của Song Tử hiện tại tương đối vi diệu, cô không phải kẻ ngốc cũng chẳng phải là không biết gì về chuyện yêu đương. Bạn trai cũ về nước rồi tìm cô? Song Tử không ngu ngốc cũng chẳng vô tâm đến mức không để chuyện này vào mắt. Làm sao cô có thể không suy nghĩ gì?
Không dưới một lần Song Tử từng nghiêm túc hỏi bản thân, hiện giờ cô đối với Hải Lâm là cảm xúc gì?
Trước khi gặp lại Hải Lâm, Song Tử không có câu trả lời hay nói đúng hơn cô không muốn đi tìm trả lời. Song Tử và Hải Lâm không hẳn là kết thúc trong êm đẹp nhưng thời điểm chấp nhận nói lời chia tay Song Tử không còn căm ghét Hải Lâm nhiều nữa.
Song Tử cũng không bị mất trí nhớ, nếu nói quên được Hải Lâm hoàn toàn là sẽ nói dối. Không có một giọt nước nào có thể đọng lại trên lá sen quá lâu nhưng con người không giống lá sen, chúng ta là động vật có tình cảm. Sao có thể nói quên là quên hoàn toàn được.
Hải Lâm từng ở bên cạnh cô thời điểm cô gặp khó khăn nhất, cũng giúp đỡ cô rất nhiều, những kỷ niệm xưa cũ ấy dù vui hay buồn đều là một phần hồi ức của cô, khó mà xóa đi toàn bộ được. Song Tử cũng là người làm nghệ thuật như Sư Tử nhưng cô không sống bằng toàn bộ cảm xúc như cậu, Song Tử tỉnh táo hơn Sư Tử nhiều lắm.
Có thể Song Tử không lý trí như Xử Nữ nhưng cô biết bản thân mình muốn gì và cần gì. Thực ra, lý trí giống Xử Nữ đã biến cô thành một con người mềm yếu, không dám đối diện với sự thật. Đã đoán trước được kết quả, Xử Nữ chọn cách trốn tránh thay vì là đối mặt với nó, giống như chuyện tình cảm của cô với Kim Ngưu vậy.
Song Tử không như thế, cô biết mình cần làm gì, có đủ lý trí nhưng vẫn kèm theo sự dũng cảm trong đó. Tính cách này của Song Tử khiến người ta vừa yêu thích vừa sợ, cô dám yêu dám ghét, sẵn sàng đối mặt với mọi thứ chứ mà không trốn chạy.
Đó là lý do tại sao, khi gặp lại Hải Lâm cô lại bình tĩnh như thế.
Đúng là cô vẫn còn nhớ đến Hải Lâm nhưng nó chỉ đơn giản là một dấu mốc trong cuộc đời, sẽ không kèm theo bất kỳ cảm xúc nào khác. Giống như khi bạn đi qua một con đường, cảm thấy nó hơi quen thuộc, suy nghĩ một chút rồi cũng chỉ lạnh nhạt thốt lên rằng "à, mình đã từng đi qua đây rồi."
Chỉ đơn giản như vậy thôi.
Hiện tại đối với Song Tử, Hải Lâm chỉ giống như một người bạn bình thường, có cũng được mà không có cũng chẳng vấn đề gì cả.
Suy bụng ta ra bụng người, có lẽ Hải Lâm cũng như thế, chia tay rồi vô tình gặp lại cũng chỉ muốn làm bạn với cô thôi. Chẳng phải đám con trai luôn có câu cửa miệng là "không yêu nhưng vẫn có thể làm bạn" à?
Hơn nữa Nhạc Hải Lâm cũng chẳng có vẻ gì mà muốn "nối lại tình xưa" với cô cả. Mà dường như tính cách của Hải Lâm chẳng mấy thay đổi, thậm chí thái độ lạnh lùng và đôi mắt sắc bén kia càng khiến Song Tử có cảm giác người con trai này ngày càng chỉ biết suy nghĩ cho bản thân mình.
Lại nói đến bữa tối nay, Song Tử vô cùng hối hận vì đã đi theo hai tên này, đã không được chơi bời thì thôi đi, lại còn bị lôi ra làm "giám khảo" cho ba cái trò ấu trĩ của họ. Song Tử muốn đi cũng không được, ở lại cũng không xong.
Thêm tối nay nữa, Song Tử càng khẳng định Hải Lâm chẳng có ý gì với cô cả. Nhân Mã và Hải Lâm thi ăn với nhau bắt Song Tử đứng nhìn, đây mà gọi là quan tâm cô à?
Thế là Song Tử cứ đứng trơ mắt nhìn từng chiếc bánh thơm ngon chui vào miệng người khác.
Lúc này đây Song Tử đứng lẫn trong đám bạn học xem Nhân Mã và Hải Lâm thi đấu với nhau. Nhân Mã chơi ghi-ta, Hải Lâm chơi trống, hai nhạc cụ chẳng liên quan gì đến nhau mà cũng có thể lôi ra so tài được. Chủ yếu là muốn dùng vẻ ngoài lừa tình để gạt khán giả thôi.
Song Tử hơi buồn cười, cảm thấy Nhân Mã thật dễ thương lại có chút trẻ con mà trước đây cô chưa từng thấy. Cậu ôm cây đàn với một dáng vẻ không khác gì một nghệ sĩ thực thụ, Song Tử giờ mới biết trước đây Nhân Mã vẫn khiêm tốn với vẻ ngoài của mình lắm. Bình thường cậu chỉ hơi cười một chút cũng đủ khiến người ta xao xuyến rồi. Còn hôm nay dường như Nhân Mã chẳng kiêng nể gì nữa muốn phô bày toàn bộ sự thu hút của bản thân ra ngoài.
Nhân Mã cũng giống như Song Tử, luôn biết rất rõ đâu mới là điểm mạnh của mình để tận dụng tối đa.
Song Tử chỉ cho rằng, Nhân Mã nhất trở nên háo thắng như thế là vì cậu cũng mang tính cách của đám con trai mới lớn, không bao giờ chịu thua kém cả.
Một đôi mắt đào hoa lãng tử, một đôi mắt sắc bén giảo hoạt, lại cùng hiện lên một loại cảm xúc.
Giác quan thứ sáu của Song Tử cho cô biết hai người này đang nhìn nhau bằng một ánh mắt dạt dào tình cảm, và đương nhiên ánh mắt đó không hướng về cô. Song Tử càng quan sát càng cảm thấy hai người này ở cạnh nhau thật ưa nhìn, suy nghĩ cũng bắt đầu trở nên phong phú hơn nhiều.
Trong khi Song Tử đã bắt đầu vẽ ra đến một trăm linh một cảnh tượng khác nhau trong đầu thì những gì diễn ra ngoài thực tế lại chẳng liên quan gì cả.
Đúng là Nhân Mã và Hải Lâm đang có cùng một ánh mắt đầy cảm xúc, đó là sự chán ghét giành cho đối phương, chỉ muốn viết lên mặt bốn chữ "cậu mau biến đi", thậm chí còn muốn bóp chết đối phương.
Sự xuất hiện của Thiên Cầm đã cắt ngang dòng suy nghĩ không mấy đứng đắn của Song Tử, cô hơi giật mình.
"Ồ, anh Nhân Mã còn biết chơi ghi-ta nữa hả?"
Song Tử buồn bực, trước giờ Nhân Mã vô cùng nghiêm túc học piano nhưng cũng chưa bao giờ nhắc đến những thứ khác. Nếu không có hôm nay chắc phải lâu lắm Song Tử mới biết điều này.
Bản thân Nhân Mã cũng đang cảm thấy rất may mắn, may mà trước đây trong lúc rảnh rỗi có đi theo Thiên Yết học ghi-ta, nếu không thì hôm nay chắc chắn sẽ mất mặt rồi.
[...]
Khi Thiên Bình quay lại bữa tiệc, đứng ở lối ra vào, cậu gần như chết sững, đôi dép trên tay rơi thẳng xuống đất. Mọi khung cảnh xung quanh mờ dần, trong mắt cậu chỉ còn lại tích tắc Song Ngư chới với bên thành hồ.
Thiên Bình có cảm giác như mình không thở nổi nữa.
"Song Ngư!"
"Ùm"
Trong không khí ồn ào đến mức hỗn loạn, hai âm thanh vang lên gần như cùng một lúc xé rách không gian khiến những người nghe thấy giật mình. Mọi người quay lại, nhìn thấy Song Ngư vùng vẫy trong hồ thì hoảng sợ, những tiếng la hét ngày một nhiều hơn.
Thiên Bình có cảm giác bên trong mình đang có một cái gì đó đang gào thét muốn phá vỏ xông ra ngoài. Song Ngư không biết bơi, khoảng cách cậu và Song Ngư lại xa, Thiên Bình gần như mất hết lý trí điên cuồng chạy về phía bể bơi.
Từng bước từng bước chạy lại, ánh mắt gắt gao nhìn Song Ngư vùng vẫy trong mặt nước ngày càng xa bờ.
Trong mắt Thiên Bình mọi thứ như một thước phim quay chậm, chỉ vài giây thôi cũng đủ giày vỏ trái tim cậu đau đớn không thôi. Nhưng trên thực tế, mọi thứ diễn ra rất nhanh, ngay khi Song Ngư ngã xuống hồ, những người xung quanh vẫn còn đang sợ hãi không kịp phản ứng thì đã có một bóng đen lao vào màn nước xanh biếc.
Lúc bấy giờ, mọi người mới giật mình tỉnh lại, thở phào nhẹ nhõm.
Khi Song Ngư được đưa lên bờ, mọi người nhanh chóng xúm lại hỏi thăm. Song Ngư dưòng như đã không còn nhiều sức lực, chống tay dưới đất, cúi đầu ho sặc sụa, toàn thân run rẩy, gương mặt bắt đầu tái đi vì lạnh còn đôi mắt ửng đỏ đầy nước vì ho quá nhiều. Mà Sư Tử quỳ một chân bên cạnh Song Ngư cả người cũng ướt sũng, ánh mắt sắc lạnh khiến những ai nhìn thấy đều phải rùng mình. Cậu nhìn về phía người phục vụ đứng gần đó, hạ giọng xuống như đang cố gắng kìm nén điều gì đó.
"Mang khăn lại đây."
Giây phút đó các bạn học thấy được một Vương Sư Tử rất khác thường ngày, cậu vô cùng phù hợp với chính cái tên của mình. Sư Tử ngạo nghễ ra lệnh, khiến đối phương khuất phục không thể không nghe theo, giống như một con sư tử vừa bị chọc giận, có thể cắn xé bất kỳ con mồi nào gần đó.
Những người khác lo lắng nhưng cũng không đến gần Song Ngư, để cô không bị quá ngột ngạt. Thiên Bình không biết bản thân đã dùng bao nhiêu sức lực để chen vào bên trong nữa. Nhưng hẳn là rất lớn bởi vì hình như cậu nhìn thấy Cự Giải đứng không vững nên đã dựa vào người Thiên Yết, dường như cậu cũng đã va phải rất nhiều người khác nữa.
Nhưng Thiên Bình không quan tâm, cậu quỳ xuống trước mặt Song Ngư, không ai có thế nhận ra giọng nói ấm áp thường ngày của Thiên Bình nữa.
"Song Ngư?"
Song Ngư ngẩng đầu nhìn Thiên Bình, chỉ hơi lắc đầu tỏ ý không sao. Lúc này phục vụ đã mang khăn tới, Sư Tử cầm chiếc khăn tắm lớn phủ lên vai cho Song Ngư rồi chuẩn bị đứng lên. Cô vươn tay khẽ kéo phần cổ tay áo của Sư Tử, rất khẽ thôi nhưng đủ khiến toàn thân Sư Tử cứng đờ.
"Cảm ơn."
Sư Tử không nhìn Song Ngư, đơn giản đáp "Không có gì." rồi đứng lên đi khỏi.
Thấy không có gì đáng ngại nữa, mọi người đang nhốn nháo tản ra thì "ùm" một tiếng nữa, tất cả sững sờ.
Trong lúc đám đông vẫn còn đang hồn loạn Song Tử có cảm giác bị ai đó va phải, cô đứng ngay bên cạnh bể bơi, hoàn toàn không kịp đề phòng cứ thể ngã xuống nước. Nhưng may mắn là Song Tử biết bơi, cô chìm vào nước mất mấy giây rồi khe khẽ đạp chân ngoi lên mặt nước.
Khi Song Tử ngoi lên, hình ảnh cô nhìn thấy đầu tiên và cũng là duy nhất đó là Nhân Mã ngồi xổm bên thành hồ, nước làm nhòe tầm mắt nên cô không nhìn thấy biểu cảm của Nhân Mã nhưng cô thấy cậu vươn tay ra.
Song Tử bỗng nhiên nhớ đến mấy năm trước, tự hỏi rằng nếu như cô gặp Nhân Mã sớm hơn thì sẽ thế nào nhỉ?
Song Tử cũng không hề do dự, cô nắm lấy tay Nhân Mã, ngay lập tức cảm nhận được sức mạnh rất lớn của một người con trai, tay cô bị siết chặt đến phát đau. Nhưng ngay lập tức Nhân Mã giảm lực tay chỉ dùng sức kéo cô lên bờ.
Tình trạng của Song Tử tốt hơn Song Ngư nhiều, ngoài việc cả người ướt đẫm ra thì cũng không có gì nghiêm trọng. Nhân Mã nhanh chóng cởϊ áσ vest của mình ra, khoác lên vai Song Tử, rồi hỏi:
"Cậu không sao chứ? Sao lại để rơi xuống nước thế hả?"
Hơi ấm từ chiếc áo khiến Song Tử cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, bất giác siết chặt vạt áo tham lam cảm nhận sự ấm áp bên trong.
"Chắc là do ai đó không cẩn thận va vào tôi, lúc đấy lộn xộn nên tôi không chú ý."
Nhân Mã quan sát rất kỹ vẻ mặt của Song Tử, không có gì khác thường muốn nói thêm gì đó thì các bạn học đã xúm lại gần hỏi thăm Song Tử, rồi giục cô đi thay quần áo.
Song Tử trả lời qua một lượt rồi quay sang Nhân Mã: "Thế tôi đi thay đồ trước đây, lúc nãy cảm ơn cậu."
Nhân Mã thu lại tầm mắt đang nhìn về phía gương mặt hoảng loạn của Thiên Cầm, nhìn Song Tử dịu dàng gật đầu: "Ừ nhanh đi không cảm lạnh, nhớ phải tắm nước ấm đấy."
[...]
Ôi mình thề cái đoạn Ngư rơi xuống nước, trong đầu mình đoạn slow motion như phim Ấn Độ, từng người có biểu cảm ra sao cơ, nhưng mà thế thì dài quá xong cuối cùng chẳng biết nên viết sao cho hợp lý nữa.
Hậu quả của cái việc lâu rồi không viết, híc.