[12 Chòm sao] School

chương 85: người con gái ấy thật đáng thương!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Darkside - Alan Walker

-------------------------------------

Giờ ra về...

Phòng hội học sinh...

- Như vậy là chúng tớ xong việc ở đây rồi đúng không, giờ có thể tập trung ôn thi rồi đúng không?

Cự Giải hào hứng lên tiếng, Xà Phu khẽ gật đầu:

- Phải, thời gian qua vất vả cho hai cậu rồi, hai cậu đã được nghỉ phép cho đến khi kỳ thi kết thúc!

- Yeah! Được đi ăn rồi! _Cự Giải phấn khởi ra mặt, Ân Tuệ Dương liền cất tiếng trêu ghẹo:

- Chứ không phải được nhìn thấy anh Sư Tử sao chị Giải hí hí!

- Yah, con bé này, chị oánh giờ!

- Hí hí hí!!!

Hai chị em thân thiết đùa qua giỡn lại, rồi cũng đến lúc phải ra về thực sự.

- Xử Nữ, chúng ta về thôi! _Cự Giải gọi tên cậu bạn, nhưng có vẻ Xử Nữ không nghe thấy.

- XỬ NỮ!!!!

- Hả?

Bất ngờ bị gọi lớn tên, Xử Nữ đang mất tập trung liền bị giật mình, cậu quay sang, ngơ ngác nhìn Cự Giải:

- Gì thế Cự Giải?

- Tất nhiên là ra về rồi, cậu xem, ngay cả Xà Phu cũng đi rồi! _Cự Giải trả lời, cô nhíu mày nhìn cậu bạn bất thường của mình:

- Mấy ngày nay cậu sao vậy, hồn như để trên mây ấy, chẳng giống cậu chút nào!

- Hả... à... tớ hơi mệt một chút, chúng ta về thôi!

Xử Nữ nói bâng quơ rồi thu dọn tài liệu vào cặp. Cự Giải quan sát cậu, trong ánh mắt toát lên tia lo lắng, dù sao cũng làm việc và học tập chung năm nên cô biết, chỉ việc gì đấy ảnh hưởng mạnh đến cảm xúc của cậu, cậu mới bị mất tập trung như vậy. Giống như khi Bạch Dương bị tai nạn.

- Ế, Bạch Dương kìa, đang nói chuyện với Park Sunhae sao?

Đáng ra, Cự Giải sẽ không nói câu đó nhưng Xử Nữ cũng đã thấy cảnh kia rồi nên cô cũng đành diễn sao cho tự nhiên. Phải, là Cự Giải vô ý nhìn ra sân sau trước, không ngờ là Xử Nữ cũng nhìn thấy. Cô cười gượng:

- Không phải là Park Sunhae tỏ tình đó chứ? Ày, chắc là Bạch Dương sẽ từ chối mà ha!

- Tớ hơi mệt, đi trước nhé!

Xử Nữ không tò mò cùng Cự Giải, cất giọng uể oải rồi trực tiếp rời đi... vô cùng nhanh. Như rằng muốn bỏ chạy vậy.

Sự thật là, hôm qua, giờ học thể dục vừa kết thúc, Xử Nữ về lớp lấy đồ thì bắt gặp hình ảnh Bạch Dương và Park Sunhae nói gì đó với nhau, rồi bọn họ kéo nhau đi đâu đấy. Điều đó giống như bọn họ biết rằng cậu có mặt ở đó và đi chỗ khác nói chuyện vậy. Đó là chuyện khiến cậu, vốn đã không tập trung, giờ lại càng đau đầu hơn khi nghĩ về nó. Và vừa rồi, hai người đó lại nói chuyện với nhau.

- Haha...

Bất giác, Xử Nữ bật một nụ cười đắng, trước sau gì cậu cũng sẽ nghe cái tin Bạch Dương và Park Sunhae hẹn hò cùng nhau, chỉ là... lồng ngực cậu đau quá, nó thắt chặt khiến cậu không thể thở nổi.

...

Sân sau...

Bóng chiều tà đổ lên khu vườn phía sau trường học, ánh nắng vàng đượm xen qua các kẽ lá, chiếu xuống mặt đất, trông như những cột ánh sáng đầy mê hoặc. Ở một góc sân, là một nam một nữ đứng đối diện với nhau.

Bạch Dương đang trên đường ra về, thì Park Sunhae lại xuất hiện và muốn nói chuyện với anh, anh không hiểu, giữa hai người không phải đã quá rõ ràng từ hôm qua rồi sao. Trong khi cô ta còn kinh tởm anh nữa.

- Em xin lỗi!

Park Sunhae bất ngờ cúi gập người xuống và nói câu xin lỗi.

~Im ắng~

Bầu khí im lặng của trường học sau giờ ra về như lắng đọng lại, lời nói của Park Sunhae mặc dù nhỏ, nhưng Bạch Dương vẫn có thể nghe thấy rõ.

- Xin lỗi anh vì những lời xúc phạm hôm qua! _Park Sunhae cất tiếng thêm một lần nữa, cô vẫn cúi đầu như thế, giọng nói như đang cố giải thích:

- Em biết là em không đáng để nói câu đó, nhưng thật sự là do em ngu muội và ấu trĩ, vì vậy, em xin chân thành xin lỗi anh, Hàn Bạch Dương!

Từ đầu đến cuối, đều là Bạch Dương hoang mang trước hành động khó hiểu của Park Sunhae, dù thế nào đi chăng nữa, anh vẫn mắc chứng nhát gái. Bạch Dương lắp bắp lên tiếng:

- Em... em ngẩng đầu lên đi... như vậy trông thật khó... xử...

- Ở nước em, khi muốn xin lỗi một ai đó, tùy theo mức độ mà phải cúi đầu thành kính, lỗi càng lớn thì cúi đầu càng sâu, vì vậy, mong anh chấp nhận lời xin lỗi của em! _Park Sunhae nhất quyết không chịu ngẩng mặt lên, khiến Bạch Dương càng bối rối hơn:

- Đươ... được rồi, anh chấp nhận, em đứng thẳng người lên đi!

- Anh tha thứ cho em chứ? _Park Sunhae vẫn thành khẩn cúi đầu, Bạch Dương vội đáp lời:

- Có, anh tha thứ cho em!

- Vậy em xin cảm ơn ạ!

Park Sunhae lại cúi chào thêm một lần nữa rồi vui vẻ nhìn anh, Bạch Dương toát mồ hôi, lúng túng lên tiếng:

- Nếu... đã xong rồi, thì... anh đi trước đây!

Park Sunhae chỉ mới nói câu xin lỗi, Bạch Dương đã bị dọa cho hết hồn rồi vội vàng bỏ đi. Thực chất thì, anh không bị những lời nói hôm qua mà làm cho suy nghĩ nhiều, đơn giản là anh đã có một người bạn đứng về phía mình, nên hôm nay, dù Park Sunhae có nói lời xin lỗi hay không, cũng không quan trọng.

Mà khoan, tại sao Park Sunhae có thể thay đổi thái độ nhanh như vậy, rõ ràng hôm qua cô ta vô cùng kỳ thị anh mà?!!!

Không lẽ Thiên Bình đi thông não cô ta thật???

...

...

Một ngày chủ nhật nào đó...

Ngày qua tháng lại, thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, chớp mắt, đã đến thời điểm cuối năm. Hằng năm, cứ vào chủ nhật cuối cùng của tháng , tổng công ty du lịch quốc tế Ztravel sẽ tổ chức một cuộc thi thiết kế tour tự do dành cho các học sinh khối và sinh viên trong thành phố Zodiac.

- Alo... sắp đến nơi rồi... ừ, có kết quả tớ sẽ báo, đi vui vẻ!

Pip!

Vừa rồi là Sư Tử gọi điện hỏi thăm tình hình của Thiên Bình. Vâng, Thiên Bình sẽ tham gia cuộc thi này, sau bao năm trông chờ thì cuối cùng, cô cũng đủ điều kiện thi.

Công viên Lavender...

Địa điểm diễn ra cuộc thi hôm nay là công viên Lavender, nằm ở ngay trung tâm của Zolia nên cũng tiện đường cho Thiên Bình, không quá xa nhà.

Vừa bước vào cổng chính, Thiên Bình liền tìm kiếm khu F của công viên, tức là sân khấu lớn thường diễn ra các đêm nhạc hội, biểu diễn sân khấu của công viên, vì đó là nơi cuộc thi diễn ra. Tiếc là hôm nay Sư Tử cùng dì Hoa đi thăm bác trai, nếu không, hai người họ đã đi cùng cô rồi.

- Song Tử, hôm nay em vui lắm! Nhưng mà tiếc thật, bây giờ em phải đi học Violin rồi!

Giọng nói khá quen thuộc vang lên khiến Thiên Bình có chút chú ý, hơi giống với giọng nói của Trúc Thảo, ầy, cô bị ám ảnh quá rồi.

- Tiếc thật, đáng lẽ em nên đi cùng anh đến chiều tối mới đúng!

-_-!!!

Giọng nói này thì không thể lẫn vào đâu được, chính là giọng nói của Song Tử. Thế quái nào đi đến đây cô cũng gặp được bọn họ vậy? Không nên, phải bước đi nhanh lên, trước khi một trong hai người đó thấy cô.

- Ế, có phải Thiên Bình không?

Chân còn chưa kịp bước, Thiên Bình đã bị Song Tử phát hiện. Anh liền kéo theo Trúc Thảo tiến đến chỗ cô.

- Đúng rồi này... _Song Tử nhoẻn miệng cười bất ngờ, sau đó lên tiếng hỏi thăm:

- Cậu cũng đến đây ư?

- Tình cờ nhỉ? _Thiên Bình gượng gạo nhoẻn một nụ cười méo mó, ánh mắt vô cùng vô cảm:

- Tôi đến đây có chút việc, sẽ không làm phiền hai người hẹn hò đâu!

- Chị Thiên Bình, chị đến đây có việc gì thế? _Trúc Thảo cất giọng tò mò, còn cơ thể thì bám chặt Song Tử, như kiểu "Chị thấy không, chúng tôi đang hẹn hò đấy, chị liệu mà đi chỗ khác đi!"

- Tôi đến xem cuộc thi Ztravel's future talents! _Nói rồi Thiên Bình ảm đạm rời đi:

- Xin phép, tôi đang vội, hai người đi chơi vui vẻ!

- Hở, đi rồi à, thôi tạm biệt cậu!

- Em chào chị!!!

Song Tử và Trúc Thảo lần lượt chào Thiên Bình, thật bất ngờ, lại có thể gặp nhau tại công viên đông người này.

- Trúc Thảo, em không về học Violin à?

- Dạ?

Câu hỏi của Song Tử khiến Trúc Thảo có chút bận tâm, nếu cô về lúc này, lỡ Thiên Bình lại mò đến tìm Song Tử thì sao, hai người họ sẽ đi chơi cùng nhau thì sao. Nhưng nếu cô không về, thì mẹ cô sẽ đánh cô chết mất. Làm sao đây...

Nhìn ra được suy nghĩ của Trúc Thảo, Song Tử khẽ cong khóe môi, anh nắm tay Trúc Thảo, và kéo cô đi. Trúc Thảo ngỡ ngàng, liền lên tiếng thắc mắc:

- Song Tử, anh dẫn em đi đâu thế?

- Đi đến một nơi, anh sẽ giúp em không còn bận tâm về chuyện giữa anh và Thiên Bình nữa!

Song Tử mỉm cười tao nhã, khiến mặt Trúc Thảo ửng hồng, thì ra là anh ấy biết cô đang lo lắng điều gì...

- Ưmh... Song Tử, chuyện này... a...

Trúc Thảo bị Song Tử dồn vào bức tường, và được thưởng thức nụ hôn sâu đầy điêu luyện và kích thích của Song Tử. Sự tiếp xúc mẫn cảm nơi đầu lưỡi khiến cô vô thức phát ra những tiếng rên đầy dâm loàn. Cô không ngờ rằng, Song Tử đưa cô đến đây để hôn cô, ha... giá mà Thiên Bình thấy được cảnh này nhỉ, cô ta chắc thất vọng lắm đây...

"Chuyện... chuyện gì vậy... mình vừa mới thấy..."

Thiên Bình tựa lưng vào bức tường có phủ cây leo, vẻ mặt vô cảm lúc này lại toát lên tia bàng hoàng. Nhịp tim cô bất chợt đập mạnh, giống như đi ăn trộm mà xém bị bắt quả tang vậy. Cô đang trên đường tìm đến khu F, khi đi ngang qua đây thì bắt gặp một hình ảnh cực kỳ hại mắt... Song Tử và Trúc Thảo... đang hôn nhau.

Mặc dù không có bất kỳ cảm xúc gì dành cho Song Tử, nhưng sao, cô thấy sốc vậy này. Tim cô vẫn đang đập rất nhanh. Chuyện này là sao? Không lẽ vì cậu ta là người mà cô đính ước?

Sau vài giây, Thiên Bình mới lấy lại được bình tĩnh, chuyện này cũng đâu liên can gì đến cô. Bọn họ yêu nhau nên hôn nhau thôi. Cô nên rời khỏi đây và đến khu F nhanh lên mới được.

- Trúc Thảo, chúng ta chia tay đi!

- Hả?

Bất chợt, câu nói vừa rồi vang lên đúng lúc để giữ chân Thiên Bình lại. Đến cả Thiên Bình, còn bị ngạc nhiên, huống chi là Trúc Thảo. Trúc Thảo vẫn chưa phản ứng được, cô ngây người nhìn anh:

- Song Tử, anh đừng đùa chứ, không vui chút nào!

- Anh không đùa! _Trái với hình ảnh thường ngày, Song Tử bây giờ trông nghiêm túc đến lạ kỳ, khiến Trúc Thảo khó tin, đến nói cũng nói không lưu loát:

- Tạ...i... sao... chứ?

- Đơn giản là anh hết thích em thôi! _Song Tử nở một nụ cười bán nguyệt, ánh mắt đùa giỡn nhìn Trúc Thảo, khiến cô vừa khóc mà cũng vừa cười:

- Song Tử, anh đùa đúng không, làm em sợ quá đó!

- Em biết anh nói thật hay nói đùa mà!

Song Tử đưa tay nhéo nhẹ má của Trúc Thảo, cười nhí nhảnh, khiến Trúc Thảo điêu đứng. Cô lùi về sau một bước, gương mặt thẫn thờ trông vô cùng tội nghiệp. Như vậy, là không phải đùa, khi chia tay, Song Tử sẽ vô cùng vui vẻ và anh chưa bao giờ lấy chuyện chia tay ra để đùa cả.

Phải, Song Tử nổi tiếng từ xưa đến giờ, là chàng trai phong hoa đa tình, anh như một cơn gió, đến chốc rồi lại đi, không bao giờ ở lại lâu hơn. Và cô, cũng chỉ là kẻ qua đường, phải chăng, anh đã tìm thấy người mới rồi?

- Có phải, anh đã xác định rằng hôm nay sẽ chia tay em không? _Lời nói của Trúc Thảo u buồn đến mức người nghe cũng cảm thấy thương cảm, Song Tử gật đầu, vui vẻ đáp lại:

- Đúng rồi đấy! Em thông minh lắm!

- Vậy tại sao anh lại cướp mất nụ hôn đầu của tôi?!!!

Trúc Thảo thét lên, cô không phải là muốn phí nụ hôn đầu của mình với anh, mà là cảm thấy mình như bị trêu đùa, chỉ mới vài giây trước, cô còn đang tràn ngập trong khoái cảm, vậy mà bây giờ, cô lại bị đau khổ dằn vặt.

- Nụ hôn đầu? Ồ, anh xin lỗi, anh không biết điều đó! _Song Tử làm vẻ mặt có lỗi, rồi bất chợt, anh cong môi cười đầy khi dễ:

- Khi bắt đầu quen anh, chẳng phải em đã xác định điều đó rồi sao?

- Anh là đồ tồi!!!!!

- Anh sẽ coi đó là lời khen, vậy anh đi trước nhé, cảm ơn em vì quãng thời gian hẹn hò của chúng ta! _Song Tử vẫy tay chào tạm biệt Trúc Thảo, khiến cô gái tội nghiệp kia phải hét lên:

- Đồ khốn, tôi ghét anh!

- Hân hạnh!

Mặc dù đã bước đi, nhưng Song Tử vẫn bình thản đáp lại. Lúc này, Trúc Thảo sẽ không thấy được, đôi mắt của Song Tử đã biến đổi, ánh mắt sắc lạnh có thể khiến người khác sợ hãi, khóe môi nhếch lên tạo một đường cong hoàn hảo.

"Xong một em!"

...

Khu F...

Hiện tại, Thiên Bình đang ngồi trên chiếc ghế gỗ màu trắng và đang chờ ban tổ chức chuẩn bị sân khấu. Ngoài ra cũng có rất nhiều thí sinh đến tham gia, nhưng bọn họ đang ngồi chờ ở hàng ghế khán giả.

Cho đến hiện tại, cô vẫn không thể tin vào những gì mình đã nghe... từ cuộc đối thoại của Song Tử và Trúc Thảo. Bọn họ... chia tay thật rồi ư? Chia tay sau khi hôn điên cuồng như vậy ư?

Nghĩ đến, da Thiên Bình sởn cả gai ốc.

- Anh ơi, mình lại kia ngồi đi!

- Nhưng ở đó có người rồi mà!

- Có sao đâu, cô ta ngồi một mình mà, chúng ta đến đuổi cô ta đi, khu vực này là ưu tiên cho các cặp đôi mà!

- Nhưng...

- Nhưng gì, anh không thương em đúng không?! Em biết mà, anh không thương em!!!

- Được... được rồi, chúng ta đến đó!

Một cặp tình nhân sau khi đôi lời qua lại, thì tiến đến chỗ Thiên Bình, người con trai lên tiếng trước:

- E hèm, này cô gái, có thể nhường ghế này cho chúng tôi không?

Thiên Bình bị giọng nói lạ tác động, thì ngẩng đầu lên nhìn anh ta... và cô bạn gái của anh ta. Có điều, vẻ mặt không cảm xúc của cô lại khiến người con gái kia thấy chướng mắt, cô ta cất giọng chua ngoa:

- Cô còn nhìn! Bọn tôi nói là cô đi ra chỗ khác, nhường chỗ này cho chúng tôi!

- Tại sao tôi phải nhường? _Thiên Bình cất giọng lạnh nhạt, ánh mắt cũng băng lãnh, đây không phải là hỏi, mà là câu trả lời. Cặp đôi kia bị phong thái hàn lãnh của Thiên Bình làm cho khó xử một chút, nhưng rồi cô gái kia cũng không chịu thua:

- Còn hỏi tại sao? Chúng tôi có hai người, cô có một người, đa số thắng tiểu số, cô còn chưa hiểu à? _Nói rồi cô gái kia chỉ tay vào hàng chữ sau lưng ghế:

- Cô xem, "Ghế dành cho những cặp đôi!", cô còn gì để nói không?

Theo tay cô gái, Thiên Bình quay ra sau nhìn, và gương mặt đen trong phút chốc, cô thầm rủa những người viết ra dòng chữ này.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenS.Com

Trước Sau

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio