Make it right - BTS
==================
Zodiac high school...
Brm... Brm...
Ma Kết vừa bước xuống xe, điện thoại trong túi đã rung lên. Nhìn thấy tên người gọi, anh liền tắt máy.
Brm... Brm...
Chiếc điện thoại lại rung lên, Ma Kết khẽ chau mày, rồi bước trở lại vào xe, rồi bắt máy:
- Khi nào thì bà mới không làm phiền tôi đây?
-[Ma Kết, không xong rồi! Dương Tề biết mẹ là người đứng sau thủ phạm tấn công con bé họ Hạ kia rồi!]
Giọng nói khẩn hoảng và lo lắng của bà An Lạp Hi truyền đến khiến Ma Kết sững sờ:
- Bà chính là kẻ đầu mưu? _Rồi anh tức giận:
- Bà điên rồi sao?! Con bé với bà không hề có can hệ gì, sao bà lại dám?!
-[ Mẹ biết sai rồi, mẹ biết mẹ sai rồi! Ma Kết... ] _An Lạp Hi liền xuống giọng cầu xin Ma Kết:
- [Xin con đó, con hãy nói đỡ giúp mẹ! Con là người được Dương Tề chiều chuộng nhất! Nếu không, mẹ chắc chắn sẽ không sống nổi!]
- Bà nhầm rồi, tôi mới là người bị ông ta ghét bỏ nhất! Mà dù tôi có được ông ta chiều chuộng, tôi cũng không nói đỡ cho bà đâu!] _Nói rồi Ma Kết lạnh giọng:
- Hành động của bà đã không thể bào chữa được rồi! Tự đối mặt với việc làm của mình đi, mẹ!
Pip!
Vừa dứt lời, Ma Kết đã lạnh nhạt cúp máy. Ánh mắt anh thoáng chốc phảng phất một nỗi u uất.
Không phải anh máu lạnh hay bạc tình, chỉ là vì hành động của mẹ anh không còn lời nào để biện minh cả. Thiên Bình với bà không hề có mối liên hệ nào, ngoại trừ là hôn thê của Song Tử. Nhưng chuyện này lại càng không thể giải thích được vì sao bà lại làm như vậy. Hơn nữa, anh cũng chẳng có tư cách gì để đối mặt với ba mình. Anh đã tách ra khỏi thế giới của ông ta rồi.
Anh đến hôn lễ của Song Tử, chỉ là vì em trai của anh thôi.
Bình tâm được một hồi, Ma Kết cuối cùng cũng bước ra khỏi xe.
- Hmn??
Đi được vài đoạn, đột nhiên hình ảnh một nữ sinh đi theo một nhóm nam sinh đập vào mắt Ma Kết, khiến lòng anh chẳng mấy chốc lại dẩy sóng.
Nhà kho của trường...
Cạch!
Bảo Bình đã sớm đoán được hành động của nhóm người này. Vừa vào trường, cô đã được một nhóm "bạn học" chờ sẵn ở cầu thang, sau đấy dắt cô đến chỗ này. Trên mặt Bảo Bình vẫn không biểu lộ vẻ lo lắng sợ hãi gì, chỉ chán chườm lia ánh nhìn sang cậu bạn có vết dán ở giữa mũi kia, cất giọng nhàn nhạt:
- Vết thương có vẻ nghiêm trọng đấy, cậu không sao chứ? Đáng lẽ ra hôm qua tôi nên nhẹ tay một chút!
RẦM!
Lời cô vừa dứt, Hoắc Tử Nha đã đập nát cái ghế gần đấy, khiến cả đám đều một phen giật mình. Hắn ta tức giận chửi thề:
- Mẹ kiếp! Mày coi thường tao quá rồi đấy! Con mẹ nó hôm nay tao sẽ khiến cái chân của mày không cử động được mới thôi!
Nói rồi hắn ta ra hiệu cho tụi đàn em nhào đến kìm hãm Bảo Bình lại. Bảo Bình khẽ thở dài, trên mặt hiện rõ ba từ "bất đắc dĩ".
Bốp! Vụt! Bốp! Bốp! Huỵch! Rầm! Rầm!
Bảo Bình quả nhiên chưa bao giờ làm người khác thất vọng khi đánh nhau cả. Nghệ thuật trong cách hành sự của cô chính là tốc độ.
Thoắt một cái, Bảo Bình né được đòn tấn công của một tên phía bên trái, liền đó chụp lấy cổ tay hắn, rồi dùng tay còn lại chưởng một phát, khiến cổ tay tên kia bị vẹo luôn. Tiếp đó, cô cúi đầu tránh đi cú đấm của tên trước mặt, ngay lúc đó lại thuận đà, giáng cho tên bên tay phải cú đấm vào bụng.
Chỉ trong chốc lát, những tên nam sinh kia đều nằm vật vã dưới sàn. Nhà kho này không nhỏ, nhưng chứa đựng mấy dụng cụ bỏ đi, nên không gian cũng giới hạn. Vì thế mà Bảo Bình chẳng để ý gì, mỗi lần đánh bại một người, đều khiến bọn họ ngã dúi vô mấy bàn ghế gần đó, gây ra những âm thanh vô cùng ồn.
Hoắc Tử Nha kinh ngạc nhìn đàn em mình chưa gì đã bị ăn hành tơi tả, hắn lại càng nổi giận hơn.
- Mẹ nó, đúng là lũ ăn hại!
BỐP!
- Hự... hực!
Hoắc Tử Nha chưa kịp vung chày lên, Bảo Bình đã nhảy lên chiếc bàn rồi bật đà nhảy lên không trung, xoay một vòng rồi giáng cú đá xuống đầu hắn, khiến hắn ta quỳ rạp xuống, cộng thêm chấn thương của ngày hôm qua, hắn cũng được nếm trải cảm giác từ từ bất tỉnh một cách bất lực.
Rầm! Rầm!
- Mau mở cửa ra!
Ngay lúc đó, tiếng đập cửa ầm ầm ở bên ngoài vang lên. Bảo Bình chỉnh lại trang phục một chút, rồi mở chốt cánh cửa ra.
Cạch!
- Bảo Bình!!!
Ma Kết từ ngoài xộc thẳng vào, vẻ mặt lo lắng nhìn khắp xung quanh, phía sau anh là hai bác bảo vệ và cả Trương Tiểu Khải nữa. Cả bốn người đều bị cảnh tượng bên trong làm cho giật mình, mấy học sinh cá biệt đều nằm rên rỉ trên sàn, có một đứa bất tỉnh hẳn luôn. Thế nhưng những người này không phải người Ma Kết đang tìm kiếm, anh cuống quýt lên tiếng:
- Bảo Bình đâu r-----
- Tôi ở đây!
Ma Kết quay phắt sang nhìn phía sau cánh cửa, liền thấy gương mặt bình thản quen thuộc. Anh liền bước tới nhìn cô một lượt từ đầu đến chân, ngữ điệu vô cùng lo lắng:
- Em không sao chứ? Có bị đánh ở đâu không?
- Tôi không sao! _Bảo Bình lười biếng lên tiếng, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy có chút rạo rực. Ma Kết chợt nhận ra hành động vô thức của mình, chợt bỏ tay khỏi người Bảo Bình, rồi cất giọng bình bình:
- Không sao là tốt rồi! Còn về vụ việc này, em hãy cùng những bạn này đến Hội học sinh báo cáo đi!
Nói rồi Ma Kết cùng hai bác bảo vệ kia lùa đám nam sinh này và đỡ thêm Hoắc Tử Nha rời đi.
Chỉ vừa hân hoan được một chút, Bảo Bình lại cảm thấy hụt hẫng. Chỉ vậy thôi sao? Anh không quan tâm thêm điều gì nữa sao?
- Chị Bảo Bình, chị có ổn thật không? Hay là chị đến phòng y tế kiểm tra lại đi!
Trương Tiểu Khải lo lắng cất tiếng, nhưng Bảo Bình chỉ đáp lại một cách lãnh đạm:
- Tôi lên phòng Hội học sinh đây!
- ...
Trương Tiểu Khải chốc lát lại lặng người đi. Bảo Bình lúc này cứ như một người không có sức sống vậy.
...
Lớp S...
- Áaaaaa~ Chu mi ngoa~ Chu mi ngoa~
Mới sáng ra đã nghe thấy giọng của Nhân Mã vang khắp phòng học. Cậu chàng mặt mày tái mét, cách xa Kim Ngưu cả vạn dặm:
- Kim Ngưu! Cậu mau cất nó vào ngay đi!
- Hể? _Kim Ngưu gian manh cầm con búp bê Blythe rồi đuổi theo Nhân Mã:
- Nó dễ thương mà! Rất giống cậu đấy Nhân Mã!
- Á!!! Đừng lại gần tớ!!!
Nhân Mã sợ hãi bỏ chạy, cậu sợ những thứ kinh dị, mà búp bê lại là nhân vật được lăng xê làm phim kinh dị nhiều nhất, vậy nên cậu vô cùng ác cảm với nó. Chưa kể con búp bê trên tay Kim Ngưu là Blythe – một loại búp bê đầu to người nhỏ, mắt của nó chiếm hơn nửa cái đầu, nhìn ám ảnh chết đi được.
- Ai dà, Nhân Mã sao vậy nhỉ?
Kim Ngưu giả bộ thắc mắc, nhưng miệng thì cười khoái chí, ai ngờ con búp bê này lại dọa được Nhân Mã một trận như thế.
- Cậu cũng phá quá đấy!
Song Ngư vừa đến lớp, cất giọng nhàn nhạt khi vừa mới thấy bản mặt xanh mét của Nhân Mã ở ngoài lớp. Sau đó đưa một túi giấy cho Kim Ngưu:
- Ăn sáng đi!
- Ồ, mì hành à?
Kim Ngưu thấy hộp mì hành nóng hổi vẫn còn bốc khói thì thích thú, rồi nhanh chóng lấy chúng ra và chuẩn bị ăn sáng cùng Song Ngư.
Cạch!
Kim Ngưu và Song Ngư theo phản xạ đều nhìn ra cánh cửa thì nhìn thấy Lý Yên. Kim Ngưu tự dưng có một cảm giác không được tự nhiên, cứ lúng túng khó hiểu. Lý Yên nhìn thấy, cũng chỉ lật đật về chỗ với vẻ mặt ngại ngùng.
- Lo ăn đi! Nghĩ gì vậy?
Song Ngư đưa tay kéo mặt Kim Ngưu quay về hướng hộp mỳ, rồi bình thản ăn như chưa nhìn thấy gì. Kim Ngưu vẫn ngơ ngác, rồi cắm cúi ăn nhiệt tình, mắt mù cũng nhìn ra, cô là đang ăn cho xong.
Cạch!
Lần này người vào lớp là Thiên Yết, phía sau anh là Nhân Mã đang lấp ló, trông Thiên Yết y hệt người yêu của Nhân Mã đang đi tìm kẻ dám bắt nạt cậu vậy. Có vẻ như Nhân Mã đang dò xem cái thứ đáng sợ kia đã được Kim Ngưu cất đi chưa.
- Khỏi cần nhìn, nó đang ở trong học bàn của cậu đấy Nhân Mã!
- Cái gì?
Kim Ngưu hoàn toàn thành công trong việc làm Nhân Mã dựng lông lên. Cậu nhìn cô bằng vẻ mặt giận dỗi:
- Kim Ngưu!
- Plè~
Đáp lại chỉ là điệu lè lưỡi trươi ngươi của Kim Ngưu, khiến Nhân Mã câm nín không nói thành lời. Nhân Mã vội quay sang nhìn Thiên Yết với vẻ mặt cầu cứu:
- Cậu kiểm tra học bàn của tớ giúp được không?
- ...
Thiên Yết không đáp lại, nhưng vẫn bình lặng bước đến bàn học của Nhân Mã. Nhưng trong học bàn của Nhân Mã chỉ có một tờ giấy, chỉ có điều, đọc nó xong, trên mặt Thiên Yết trông rất khó coi.
Nhân Mã thấy sắc mặt của Thiên Yết biến đổi, liền chạy đến xem thử nội dung trong tờ giấy kia.
"Tớ thích cậu, Thiên Yết!
Ký tên: Nhân Mã đáng yêu