Thông báo với mọi người, au đang trong chuyến thực tập nên up chap trễ như vậy. Có thể tuần sau au sẽ đăng chap trễ ngày. Mong mọi người thông cảm nha.
-----------------------------
- Vậy tôi sẽ trở thành ai...
Ngữ điệu bình bình của Thiên Bình vang lên, cô bước ra chắn trước mặt Song Tử, đưa đôi mắt quyết đoán nhìn Song Tử:
- Mới có thể cản cậu lại?
- ...
Bầu không khí thoáng chốc trở nên yên ắng. Đôi mắt lãnh đạm xa xăm của Song Tử dừng trên gương mặt vô cảm cùng đôi mắt đầy kiên nghị của Thiên Bình, cứ như cả hai đều đang bị đóng băng vậy.
Cạch!
Bất ngờ, cánh cửa phòng điều trị tinh thần được mở ra, phía sau vị bác sĩ, lại chính là cô gái nạn nhân kia.
Nhìn thấy chút kích động của Song Tử, Thiên Bình đột ngột xà vào lòng Song Tử, vô tình đẩy anh lùi ra sau vài bước.
- Hmn!!!
Hai bàn tay to lớn cứng nhắc của Song Tử đột nhiên được một thứ mềm mại ấm áp khác bao phủ lên, giọng của Thiên Bình vang lên nhàn nhạt, nói với vị bác sĩ kia:
- Xin lỗi đã làm phiền!
Vị bác sĩ kia khẽ lắc đầu bất lực, tuổi trẻ ngày nay cứ thích thể hiện tình cảm trước nơi công cộng, sau đó đưa cô gái nạn nhân kia rời đi. Cô gái nạn nhân kia vô cảm nhìn sang hai người đáng nghi kia, đột nhiên chạm phải ánh mắt của Song Tử, gương mặt vô cảm tự dưng biểu hiện một sự kinh hãi rõ rệt.
Thiên Bình nhận ra điều thất thường, liền quay lên nhìn Song Tử, đôi mắt của cậu ta lúc này cực kỳ đáng sợ, ánh mắt sát khí như muốn giết người.
- Umh!!!
Đột nhiên, đôi mắt sát khí kia rời khỏi mục tiêu, di chuyển xuống người trước mặt, vẻ sát khí kia ngay lập tức biến mất. Mọi tri giác lúc này của Song Tử đều tập trung về vị giác và xúc giác nơi đầu môi. Vẻ mặt thoáng chốc hiện lên nét kinh ngạc. Cả người đều phỗng ra như tượng. Dáng vẻ đáng sợ và lạnh lẽo khi nãy hoàn toàn biến mất.
Thiên Bình sau khi cảm thấy đã đủ an toàn thì vội vã buông môi. Cô lén quay ra sau nhìn thì không thấy cô gái nạn nhân kia không còn nữa, còn chưa kịp nhìn đủ xa, thì một giọng nói vang lên, như kéo sự chú ý của cô lại:
- Cậu hôn quá tệ!
- !!!
Gương mặt vô cảm của Thiên Bình phút chốc đỏ ửng, vẻ lúng túng cũng loáng thoáng hiện lên. Chẳng hiểu sao, vẻ mặt cô không thể nào trở nên lạnh nhạt như lúc thường, nên chỉ quay lưng, cố cất giọng cao lãnh:
- Tôi chỉ bất đắc dĩ... nên mới vậy!
Song Tử khẽ cong môi, mặc dù quay lưng về phía anh, nhưng hai vành tai kia, đều đỏ ửng cả. Sau đó, anh lại lên tiếng, ngữ điệu đã trở lại bình thường:
- Bất đắc dĩ? Cậu lo cho cô ả kia đến vậy sao? Cậu tốt bụng quá vậy?
- Tôi chỉ ngăn cậu sẽ làm điều gì đó vượt quá bổn phận thôi!
Thiên Bình đáp, chất giọng đã có phần tự nhiên hơn, cô vừa quay sang đối mặt với Song Tử với vẻ mặt băng lãnh thường ngày, thì Song Tử lại cất giọng quỷ quái:
- Đến mức hi sinh cả nụ hôn của mình luôn?
- Không có cảm giác gì lớn, cũng giống như đang ăn thạch rau câu nên cũng chẳng sao! _Thẳng thừng đáp lại.
- Thạch rau câu? Lưỡi của tôi tệ vậy sao? _Song Tử chau mày thắc mắc, sau đó ghé sát vào mặt Thiên Bình, ranh mãnh nói:
- Là do cậu không hôn đúng cách đấy! Chúng ta hãy làm lại đi có được không?
- Vô vị!
Thiên Bình lãnh đạm rời đi, nhưng cả khuôn mặt đều như mới đi xông hơi về, vừa đỏ vừa tỏa khói. Song Tử bật cười, rồi cũng đi theo, lần này, anh cất giọng nhẹ nhàng:
- Cảm ơn!
- !!!
- Cảm ơn vì đã ngăn tôi lại, nếu không, tôi cũng chẳng biết mình sẽ làm gì cô ả đó!
Song Tử nói, mang nét cảm kích một cách chân thành. Thiên Bình cũng không đáp lại.
Ma Kết vì Song Tử nên mới phải chịu hoàn cảnh như bây giờ. Hơn nữa, Song Tử như có như không đã gỡ bỏ được sự căm ghét của mình với anh trai. Vậy mà hôm nay, tình trạng Ma Kết lại trở nên nguy kịch, thế mà cô ả kia dám ngang nhiên lao ra ngăn cản khiến tình trạng của Ma Kết bị nguy kịch hơn.
Nếu Ma Kết có mệnh hệ gì, thì đều gắn chặt với trách nhiệm của Song Tử.
Nhưng nghĩ đến, lúc đấy, Song Tử đúng là cảm thấy rất đáng sợ. Chỉ bằng một ánh mắt, cũng có thể khiến cô gái kia kinh hãi tột cùng.
...
...
Phòng bệnh ...
- Con trai tôi thế nào rồi bác sĩ?
Sau khi Sư Tử có dấu hiệu lấy lại được ý thức, bác sĩ đã bảo người nhà ra ngoài để bên trong tiến hành kiểm tra. Vừa mới mở cửa đi ra, dì Hoa đã cuống quýt lên. Vị bác sĩ thở dài, sau đó mỉm cười dịu dàng:
- Chúc mừng hai người, bệnh nhân đã tỉnh lại!
- Thật sao? Trời ạ, Sư Tử!!!
Dì Hoa nghe vậy, liền lao thẳng vào bên trong. Ông Bạch thay vợ cảm ơn bác sĩ, rồi cũng vào trong.
- Mẹ, ba?
- Trời đất, cuối cùng con cũng tỉnh lại, con biết con đã bất tỉnh mấy ngày rồi không, báo hại ai cũng lo lắng cho con...
- Tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi!
Dì Hoa với ông Bạch, một người thì nói không hết lời, một người thì ngắn gọn dễ hiểu. Sư Tử nhìn hai người họ, không kìm được mà bật cười một tiếng, rồi cao ngạo nói:
- Hai người khóc cái gì?! Con lại có thể chịu để cái vết đâm cỏn con này khuất phục hay sao?!
- Huhuhu... đúng là thằng con ngáo của mẹ mà! _Dì Hoa vừa cười vừa khóc ôm chầm lấy Sư Tử, cảnh tượng trông vô cùng cảm động.
- Đúng rồi bà xã, em gọi báo cho cô bé lúc nãy đi, cả Thiên Bình nữa!
- Đúng, đúng! Em phải gọi liền giờ luôn!
- Cô bé lúc nãy? _Sư Tử chau mày lại, dì Hoa vừa bấm điện thoại, vừa nói:
- Là Cự Giải đấy! Con bé ngày nào cũng đến thăm con cả... Alo? Cự Giải à...
Trong khi dì Hoa đang sốt sắng gọi điện thoại báo tin, thì Sư Tử lại ngồi trầm ngâm trên giường.
Vài phút sau...
- Dì Hoa!
Cự Giải vừa nhận được tin, liền chạy đến nhanh nhất có thể, Xử Nữ, Bạch Dương, Nhân Mã, Kim Ngưu có mặt ở đó cũng chạy đến cùng.
- Sư Tử...
- Đến rồi đấy hả, lại đây ăn lê này!
Đám bạn thấy Sư Tử đang tỉnh bơ ngôi ăn trái cây, không kiềm nổi vui mừng mà chạy ào tới.
- Trời đất cái thằng trời đánh này! Sao bây giờ mới chịu tỉnh hả?!
- Có biết anh em lo lắng lắm không?!
- Cái vẻ mặt lúc ngất đã đáng ghét rồi, lúc tỉnh táo lại càng đáng ghét hơn!
- Mau bồi thường tổn phí tinh thần và thể xác đây cho em!
- Đau, đau mấy cái đứa này, đau!!!
Một lúc cả mấy thằng đều bay vào ôm ôm ấp ấp, khiến vết thương của Sư Tử bị động, liền kêu la thảm thiết.
- Hahaha...
Cả đám bật cười. Thế nhưng, Sư Tử vẫn thấy thiếu thiếu, nãy giờ, Cự Giải chẳng nói gì cả. Cô đứng ở phía sau, nhìn bọn họ vui mừng với nhau, mà trong lòng vô cùng hạnh phúc.
Cự Giải là thế, lúc nào cũng là người đứng phía sau tất cả để quan sát, rồi tự vui mừng trong lòng.
- Cự Giải, chẳng phải cậu là người lo cho tôi nhất sao? Sao lại im lặng thế?
- Hả?
Đột nhiên, được Sư Tử nhắc đến, Cự Giải có chút lạ lẫm không quen. Những người còn lại cũng thấy ngạc nhiên. Sư Tử trước giờ đều thuộc dạng ít nói ra cái suy nghĩ có cảm xúc, thế nên lúc này, bầu khí có chút kỳ lạ.
- Xem ra đã tỉnh rồi?
Giọng nói này, cả đám đều chú ý đến người vừa xuất hiện, Sư Tử cầm lên miệng táo, bỏ vô mồm nhai, ngạo nghễ đáp:
- Tất nhiên, nằm hoài cũng biết chán chứ!
Thiên Bình và Song Tử bước đến, vô tình cứu cánh cho Cự Giải một phen.
- A!!!
Đột nhiên, Sư Tử la ó lên, sau đó căm phẫn quay sang nhìn Thiên Bình:
- Cậu muốn chết hả?!
- Thử cậu một chút thôi, làm gì mà kêu ghê vậy!
Thiên Bình chỉ mới bóp vai Sư Tử một cái, Sư Tử đã rống lên, khiến cả đám đều bật cười. Thiên Bình nhìn sang Cự Giải, khóe môi cong lên:
- Lần này, cậu phải trả tổn phí tinh thần và vật chất cho Cự Giải nhiều vào đấy!
- Đúng rồi còn gì, Cự Giải ngày nào cũng đến chăm cho cậu cả!
- Ngày ngày đều massage cho cậu!
- Ngày ngày đều nói chuyện với cậu!
Cả đám, mỗi đứa góp đôi lời, chẳng mấy chốc, công lao của Cự Giải đã chất cao như núi Thái Sơn. Sư Tử bỗng nhìn sang Cự Giải, một lần nữa cất giọng ngang ngang:
- E hèm! Bảo sao tôi cứ thấy ồn ào bên tai mỗi ngày, ra đó là cậu à Cự Giải?
- A... tớ... tớ xin lỗi...
- Ầy, xin lỗi cái gì chứ! Cậu giúp cậu ta bớt cô đơn đi còn gì!
- Đúng đúng, có khi nhờ vậy mà Sư Tử mới tỉnh ấy!
- Hahaha...
Cả phòng bệnh lại rộ lên những tràng cười, xem ra, một chút nắng đã soi rọi những tâm hồn tối tăm này.
...
Sau khi Song Tử gọi điện báo cho Dương Tề biết tình trạng của Ma Kết, ông liền tranh thủ hết giờ họp, chạy đến bệnh viện Zodiac.
Ma Kết vẫn đang được phẫu thuật, tình hình vẫn chưa thể nào nói trước được. Trong lúc chờ đợi, Dương Tề có một cuộc gọi đến. Có lẽ quan trọng, nên ông đã ra ngoài nghe điện thoại.
- Đó là ba của cậu và thầy Ma Kết à Song Tử?
Khi Dương Tề đi rồi, Bạch Dương mới dám lên tiếng hỏi. Nhân Mã cũng gật gật đầu trong sự dè chừng:
- Trông đáng sợ quá, còn uy lãnh hơn cả ba Cự Giải nữa!
- Mặc kệ đi, đừng để ý ông ta!
Song Tử hời hợt đáp, khiến cả đám đều thấy bất ổn. Sao không phải là câu "Bề ngoài ổng vậy thôi" hay là "Yên tâm, ổng không đáng sợ đâu" chứ.
...
- Bảo Bình, con bé cố chấp này, đang sốt mà con tính đi đâu?!
Dương Tề vừa nghe điện thoại trở về, trên đường lại vô tình nhìn thấy cảnh tượng trước mặt. Cô gái tên Bảo Bình kia, chính là cô gái hôm trước chăm sóc cho Ma Kết. Bảo Bình gỡ băng hạ sốt vất vào thùng rác trên dãy hành lang, loạng choạng bước đi:
- Thầy Ma Kết đang phẫu thuật, con muốn đi xem tình hình của thầy ấy!
- Ở đấy có Kim Ngưu với lũ nhóc rồi, có gì nó sẽ báo cho con mà!
Mẹ và bà ngoại của Bảo Bình khổ sở ngăn cô lại, nhưng Bảo Bình lại khó chịu, nói:
- Con không yên tâm! Mẹ với bà buông con ra, con vẫn còn khỏe cơ mà!
Đáy mắt Dương Tề bỗng ánh lên tia lạnh giá, cô gái kia, quá rõ ràng là có tình cảm với Ma Kết.
Cuối cùng, cả mẹ và bà cũng đều không ngăn cản được Bảo Bình, đành để cô tự bỏ đi. Khi vừa vào trong phòng bệnh thu xếp chút đồ, thì Dương Tề bước đến, cất giọng trầm lạnh:
- Xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?
- H-hả? Ông là ai?
Nhìn người đàn ông trung niên trông vô cùng giàu có nhưng lại mang vẻ nghiêm nghị băng lãnh trước mặt, mẹ và bà của Bảo Bình vừa cảm thấy ngưỡng mộ, vừa cảm thấy sợ hãi.
- Tôi là Dương Tề, ba của Dương Ma Kết - giáo viên chủ nhiệm của con gái và cháu gái hai người!
...
...
Phòng phẫu thuật...
- Bảo Bình!
Vừa nhìn thấy bóng dáng loạng choạng từ đằng xa, Kim Ngưu và Nhân Mã đã chạy về hướng đấy. Kim Ngưu mắng:
- Con này, không phải đang nằm trên giường bệnh à, đến đây chi?
- T... tao không an tâm!
Bảo Bình nói, khiến hai người kia cũng chẳng lỡ mắng nữa, Nhân Mã dìu Bảo Bình bước đi:
- Vậy thì ngồi nghỉ ở kia nha!
Lại một lần nữa, cả đám lại ngồi trước phòng phẫu thuật chờ đợi.
...
...
Phòng bệnh ...
- Dì Hoa và chú Bạch đi có lẻ hơi lâu nhỉ?
Cự Giải gọt táo cho Sư Tử, thấy bầu khí im lặng quá nên đành lên tiếng. Chẳng hiểu sao dì Hoa và chú Bạch đi mua cơm lại lâu như thế. Sư Tử chẳng đáp lại, khiến Cự Giải bị lúng túng. Cái bầu khí ngột ngạt này, sao mà thấy khó xử và mất tự nhiên quá vậy.
Tại sao, tại sao các cậu lại bỏ đi hết vậy?
Cự Giải khóc ròng trong lòng, so với ngồi một mình với Sư Tử bất tỉnh vẫn tốt hơn ngồi một mình với Sư Tử tỉnh táo.
- À, nếu cậu thích ăn trái cây như vậy, ngày mai tớ sẽ đem nho đến... nhé...?
Cự Giải vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của Sư Tử đang nhìn mình chăm chăm, khiến Cự Giải càng thêm lúng túng, khóe môi mấp máy:
- Trên mặt tớ dính gì à?... _Thấy có vẻ không giống vậy, Cự Giải nói lại:
- Hay tớ đã nói điều gì không phải?
Sư Tử vẫn thế, vẻ mặt nửa ngông nửa ngóng nhìn Cự Giải. Sau một lúc, anh mới gặm tiếp trái táo, ngang ngược nói:
- Aisss... chắc là cậu quên rồi!
- Hả?
Cự Giải thần mặt ra, quên? Quên gì?
- Thôi bỏ đi, lão Viên Trí kia thế nào rồi? _Sư Tử gặm thêm một miếng táo, ngổ ngáo hỏi. Cự Giải a lên một tiếng, đáp:
- Hai ngày nữa, phiên tòa phán xử sẽ diễn ra, ông ta chắc chắn sẽ bị lãnh mức án nặng nhất, tù chung thân!
- Hừm... đáng đời! _Sư Tử gật gù, sau đấy lại hỏi:
- Thế còn cái tên cao to đã bị Song Tử đánh trước đấy? Hắn ta là ai vậy?
- Tên cao to?
Cự Giải biết Sư Tử hẳn đang nói đến gã con trai, nhưng cô nhớ lại tình trạng của anh ta khi ấy, cực kỳ thê thảm, giống như bị đánh hội đồng chứ không ngờ lại bị một mình Song Tử đánh, rồi trả lời:
- Hắn ta là con trai của Viên Trí, bị cha hắn bắt ép phạm tội! Có lẽ, mức án của hắn ta cũng sẽ rất nặng!
- Ừm! Không thể ngờ hung thủ lại là lão ta, cũng may lúc phát hiện manh mối, tôi đã cản cậu đến báo cho hắn!
- Hả?
Sư Tử là đang nhắc đến lúc mà cả hai vừa đi xem vở kịch "Cô dâu của quỷ" về, cũng là lúc mà cả hai đột ngột xảy ra sự cố môi chạm môi. Nghĩ đến đây, bất giác mặt của Cự Giải hồng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenS.Com
Trước Sau