Thiên Yết đau lòng kêu lên, đôi mắt dường như mờ nhạt hơn bao giờ khi nhìn thấy trước mắt, Cự Giải thảng thốt buông rơi quyển sách xuống sàn tạo nên thanh âm chói tai. Cô hoảng loạn giật tay lại nhưng cậu cứ cố chấp siết chặt, móng tay như cào vào làn da trắng nõn khiến cô nhăn mặt rồi nhấp nhẹ đôi môi:
-Cậu buông ra!
Yết chợt thấy từ trong lồng ngực mình nhói lên một cái, cậu thất thần vài giây, bàn tay như vô lực buông thõng xuống. Cậu ngơ ngác để mặc cho Cự Giải lúng túng nhặt sách lên bỏ về chỗ cũ rồi sỗ sàng chạy ra khỏi phòng tự học.
"Là nhầm người sao?..."
Thiên Yết lấy tay vuốt thật mạnh khuôn mặt hãy còn thảng thốt, đôi mắt chớp liên tục như không muốn tin những gì vừa diễn ra trước mặt mình. Chỉ là nhầm người thôi. Cậu lặp đi lặp lại năm chữ này, chỉ là càng nghĩ, tim cậu lại càng đau, vết thương tưởng như đã ngủ yên sau một khoảng thời gian dài nay bỗng trỗi dậy, bào mòn lấy tâm trí cậu, khiến cậu như một kẻ vô hồn đứng thơ thẩn bên kệ sách.
-Tránh ra đi, chàng ràng mãi làm sao người ta lau sàn!
Nam Phong đứng một bên cầm cây lau sàn bực mình quát to, đưa Thiên Yết giật mình quay trở về với thực tại. Cậu ậm ờ, không buồn cãi nhau mà chỉ gật gật đầu rồi bước ra khỏi phòng tự học, khiến Phong nhìn theo đầy thắc mắc.
Thiên Yết bước đi trong vô định, không biết mình đang ở đâu khi trong đầu hỗn độn những suy nghĩ miên man. Cho đến khi dừng chân trước cửa lớp, cậu mới ngơ ngác nhìn bảng tên lớp S, mi mắt khép hờ, cậu lẳng lặng bước vào, hoàn toàn tách biệt hẳn với không khí ồn ào trong lớp học. Chân ngập ngừng rồi dừng lại bên cạnh bàn nhì, cậu kín đáo liếc mắt về phía cô nữ sinh đang ngồi chống tay trái lên cằm, hướng đôi mắt ra cửa sổ để che giấu vẻ mặt đầy bối rối. Thiên Yết tần ngần mất cả lúc, cuối cùng lại thốt ra một câu đầy sách vở:
-Xin lỗi! Mình nhầm người!
Bàn tay đang cầm bút viết thoăn thoắt trên mặt giấy trắng tinh bỗng dừng lại, Cự Giải trầm mặc ngẩng đầu lên, cố nặn ra nụ cười mà cô cho là tươi nhất có thể:
-Không sao...
Thời gian như ngưng đọng lại giữa hai người, Thiên Yết gật đầu đầy hối lỗi rồi bỏ về chỗ bàn cuối quen thuộc của mình. Ngay khi cậu vừa bước đi, nụ cười giả tạo trên môi cô bỗng vụt tắt, đầu bút đang tì vào trang giấy bỗng gạch một đường dài. Cô thất thần nhìn rồi vội lấy bút xoá tô lên chỗ gạch ấy, không nhịn được lại thở dài đầy lặng lẽ.
Có những tình yêu, mà đôi khi hiện hữu ngay trước mắt mình, cũng không thể nào chạm tới.
...
Nắng chiều hôm nay nhường chỗ cho từng cụm mây xám dày che khuất cả bầu trời. Hình như sắp mưa. Gió thổi từng đợt lạnh lẽo lên những tán cây xanh gần đó, mà hoạt động trong thành phố cũng dường như xôn xao hơn bao giờ khi những giọt mưa nặng trĩu chực chờ đổ xuống mặt đất bất cứ lúc nào.
Sư Tử chạy như ma đuổi đến trường vì trong một phút chậm trễ mà lỡ mất chuyến xe buýt quen thuộc. Cậu phi như bay, toát cả mồ hôi hột nhìn đồng hồ đeo tay điểm từng phút một mà lòng nóng như lửa đốt. Không những vậy, trời lại còn sắp mưa. Đúng là buổi học ngoại khoá đầu tiên đầy xui xẻo.
Chạy đến phòng học cắm hoa nằm giữa dãy phòng ngoại khoá đằng sau căn tin, Sư Tử đẩy cửa ra đầy sỗ sàng, theo quán tính lao người tới, suýt chút nữa là đâm sầm vào cô giáo dạy cắm hoa đang tươi cười giới thiệu bản thân cho các học sinh mới. Mồ hôi ướt đẫm cả màu áo sơ mi xanh, Sư Tử thở hồng hộc rồi cúi đầu:
-Xin lỗi cô, em vào trễ, em bị lỡ xe buýt!
-À không sao, em chọn chỗ ngồi cho mình đi.
Sư Tử gạt mồ hôi trên trán, bước xuống chỗ ngồi mà trong lòng giống như bị hàng ngàn con kiến bâu vào cắn xé khi nhìn thấy đám con gái xúm lại nhìn mình như thể lần đầu chứng kiến UFO. Gì chứ, con trai học cắm hoa thì lạ lắm sao? Đừng có nhìn, nhìn nữa là cậu... đấm vỡ mặt mỗi đứa một phát bây giờ!
Cậu ngồi xuống dãy bàn trống ở cuối phòng học, ngán ngẩm nhìn tổng thể lớp cắm hoa toàn là con gái mà không khỏi oán hận con cừu đáng ghét kia. Nếu không phải tại cô ta bày trò thì bây giờ cậu đã được thoả thích tranh bóng cùng Nhân Mã chứ không phải ngồi đây nghe mấy cái lý thuyết hoa lá cành cùng đám con gái nhiều chuyện.
-Sư Tử cũng chọn môn cắm hoa nữa sao?
Một giọng nói thanh thoát vang lên bên cạnh làm Sư Tử thoáng nhướn mày ngạc nhiên. Là Thảo Ly. Hôm nay cô bạn lớp bên mà cậu rất có cảm tình vốn đã dịu dàng nay còn đằm thắm hơn khi mặc chiếc váy trắng thuần khiết dài đến đầu gối, tóc thắt từng lọn đầy duyên dáng. Là học lớp ngoại khoá nên nhà trường cũng không gắt gao trong việc đồng phục mà thoải mái cho học sinh muốn mặc gì thì mặc, miễn là kín đáo và phù hợp với nơi công cộng là được. Vội thu lại vẻ mặt chán nản ngay lập tức, Sư Tử niềm nở đáp lại:
-À...mình thấy cắm hoa cũng rất thú vị!-Cậu nói xong, chỉ hận không thể tát mình một cái, thú vị cái con khỉ ấy.
-Con trai mà học cắm hoa thì rất thu hút phái nữ nha!-Cô chống cằm mỉm cười.
-Vậy hả? Hô hô, cũng không chắc đâu!
Sư Tử cười lớn, không thèm quan tâm ở trên cô giáo đang giảng cái gì mà chỉ ngoác miệng cười đến tận mang tai. Cho đến khi cậu lơ đãng nhìn lên rồi phát hiện Thiên Bình cũng chọn môn này, và bây giờ thiên tài Văn học ấy đang ngồi yên vị trên bàn nhất, tay viết bài liên tục. Cậu thoáng thở phào, vậy là ít nhất cũng không một thân một mình trong cái lớp cắm hoa đầy xa lạ. À quên, còn có Ly nữa chứ.
Thở dài một cái, cậu lắc đầu rồi lia bút vào cuốn vở trắng tinh, ghi ghi chép chép những kiến thức cơ bản của ngày đầu học về cắm hoa. Không để ý bên cạnh, người con gái dịu dàng đằm thắm đang nhìn cậu bằng ánh mắt trìu mến khác thường, rõ ràng không phải dành cho những đối tượng mà bản thân không cảm mến.
Nhưng mà chỉ chăm chú được vài phút, Sư Tử rất mau chán liền quăng bút sang một bên, nhăn mặt khó chịu khi qua ô cửa kính trong suốt, cậu nhìn thấy Nhân Mã đang mải mê chơi bóng cùng lớp ngoài sân cỏ. Khuôn mặt cậu đã đóng một tầng mồ hôi mỏng mặc dù không khí dường như lạnh lẽo hơn khi không có tia ánh nắng nào xuyên nổi qua tầng mây dày. Điệu nghệ lừa bóng qua chân đội bạn, Nhân Mã sút thẳng vào khung thành, nở nụ cười thật tươi khiến bao bạn nữ gần đấy trầm trồ nhìn ngắm.
-Giỏi lắm Nhân Mã!-Bạch Dương huơ huơ tay tạo hình chữ V.
-Mình mà, ha ha!- Được khen, Mã như được bay lên chín tầng mây rồi như muốn cột chân ở đó luôn không chịu về.
-Các em giỏi lắm, nhưng nhớ là giữ trật tự để các lớp ngoại khoá khác còn học nữa!-Thầy dạy bóng đá không khỏi mỉm cười hài lòng.
-Dạ vâng!
Nhân Mã mặc kệ ánh mắt hằn học từ những thành viên đội bạn, chạy về chỗ của mình khi thầy tập trung lớp lại để giảng bài đầu tiên sau mười lăm phút kiểm tra trình độ của mỗi người. Cậu ngồi cạnh Bạch Dương, tiện tay vơ lấy khăn lau mồ hôi trên trán. Dường như thời tiết lành lạnh buổi chiều càng làm nhiệt huyết trong người cậu tăng cao. Mà Bạch Dương cũng không khác gì, dù có hơi bị khác biệt giữa một đám con trai, nhưng cô vẫn cười toe toét và nổi bật giữa đám đông.
Và có lẽ lớp ngoại khoá bóng đá chính là tập thể ồn ào náo nhiệt nhất, lấn át cả không khí xôn xao trong lớp hội hoạ mặc dù hiện tại cô giáo dạy vẽ phóng khoáng cho cả lớp muốn làm gì thì làm, muốn vẽ gì thì vẽ vì đây là tiết đầu tiên nên cô muốn học sinh của mình được tự nhiên nhất. Vì thế nên ai cũng đồng loạt tự chọn cho mình một giá vẽ rồi thả trí tưởng tượng bay bổng của mình vào đó, hay có những tốp lười hơn ngồi tán dóc cho qua thời gian.
Song Ngư, thuộc nhóm người thứ nhất.
Cô lẳng lặng gắn khung giấy trắng vào giá vẽ, chân mày thoáng nhíu chặt khi lớp bóng đá ngoài kia cứ ồn ào la hét mãi. Cô cắn môi, bắt đầu đổ màu nước ra, đôi mắt long lanh vô thức nhìn ra chỗ sân cỏ nơi lớp bóng đá ấy tập luyện. Hình ảnh Nhân Mã xông xáo vờn bóng một cách điêu luyện nhanh chóng lọt vào mắt, Song Ngư bất động nhìn rồi chợt quay đi. Lại lần thứ mấy rồi, cảm giác này lại vờn đùa tâm trí cô mãi.
Bàn tay trắng nõn thon dài giơ lên trước khung giấy, cô chớp mắt nhìn vài giây, rồi vẽ một đường màu xanh biển nổi bật trên trang giấy trắng.
Cả người cô như bị một lực vô hình nào đó đẩy tới, khiến bàn tay vô thức lướt nhẹ, tiếp tục quệt màu vào giấy mà không điểm thêm bất cứ thứ gì khác. Trong mắt cô, dường như bức vẽ vô tri vô giác ấy bỗng chốc có hồn hơn, cảm nhận được làn sóng trong ảo giác vỗ từng đợt vào bờ cát nóng bỏng. Có phải là ảo giác không khi cô nhìn thấy từng tia ánh sáng chói mắt phản chiếu, đường chân trời xa xăm mờ nhạt phân cách bầu trời và mặt biển. Cảnh tượng chín năm về trước, bỗng hiện rõ ràng không sai một chi tiết nào, nhẹ nhàng đưa cô quay trở về thời nghịch dại ấy.
...
-Mẹ ơi, mẹ ra tắm biển với con đi!
Tiếng một đứa trẻ tầm năm tuổi vang lên lanh lảnh, tay kéo mẹ mình chạy về bãi biển phía trước. Dường như những đợt sóng trắng xoá vỗ lên những vách đá đằng xa đã thu hút đôi mắt của một tâm hồn độ mới lớn. Trong những ngày hè nắng như đổ lửa, Nha Trang chính là một trong những lựa chọn tuyệt vời nhất cho những ai muốn thoát khỏi cái nóng bức bằng cách hoà mình vào dòng nước trong xanh.
Vậy mà trái ngược với không khí náo nhiệt đầy hứng khởi ấy, không một ai chú ý đến góc đằng xa, một cô bé bảy tuổi chỉ khoác lên mình chiếc áo phong phanh chứ không diện đồ bơi như những đứa trẻ khác, đang ngồi chồm hỗm, dùng hai bàn tay non nớt trắng nõn của mình cào lên làn cát nóng bỏng. Cô bé cố gắng xây lên một toà lâu đài, à không, chỉ là một ngôi nhà nhỏ thôi, hoàn toàn không đếm xỉa gì tới làn nước mát lạnh ngoài kia dù chỉ là một chút.
Liếc đôi mắt to tròn nhìn hai vợ chồng - những người mà cô phải gọi là ba mẹ - mỗi người một chỗ, người thì mải mê bôi kem chống nắng lên làn da vốn đã không tỳ vết, một người mang tiếng là đi du lịch nhưng lại không thể rời mắt nổi màn hình laptop làm việc, Song Ngư bặm môi rồi quay mặt chỗ khác. Vừa hay, hình ảnh một cặp vợ chồng trẻ đang dắt tay nhau ra biển lướt qua mắt cô. Người đàn ông cõng trên vai một cậu bé tầm bốn tuổi, cả ba người cười đùa với nhau tạo nên không khí gia đình thật ấm cúng.
Song Ngư ngẩn ngơ nhìn theo, đầy thèm thuồng, có ghen tỵ, pha lẫn cô đơn.
Cô lấy tay gạt giọt nước mắt nóng hổi đang ngấn lên nơi khoé mi, tiếp tục công việc xây nhà cát mặc dù đôi tay đã bắt đầu mỏi mệt. Không sao, cô chịu cảnh cô đơn như thế quen rồi. Thật sự quen rồi.
Vậy mà không hiểu sao, tim cô đau quá.
-Nè em, em có muốn mua đồ lưu niệm không?
Một giọng nói sỗ sàng vang lên trên đỉnh đầu, khiến Song Ngư ngừng tay, ngẩng mặt lên giương đôi mắt tròn đầy thắc mắc. Cô đứng dậy, ngơ ngác nhìn ba người cao hơn cô hẳn một cái đầu, làn da rám nắng, mái tóc xơ rối chẳng đẹp đẽ chút nào. Tay họ xách khệ nệ đồ lưu niệm trông rất bắt mắt, tất cả đều được làm từ vỏ sò, vỏ ốc đan lại tạo thành những đồ vật thủ công khiến cô nhìn vào là thích mê.
-Em...muốn mua chiếc chuông gió...-Cô chỉ tay.
-Năm trăm ngàn một cái!-Thằng nhóc cao nhất bọn ra giá.
-Sao lại năm trăm, nó nhỏ thế cơ mà. Hôm qua, em nhìn thấy trong cửa hàng lưu niệm, có một cái chuông gió to hơn, đẹp hơn của mấy anh, nhưng chỉ có ba trăm!-Song Ngư nhíu mày phản bác.
-A cái con này ngon, mày có mua không thì bảo?- Đứa con gái bên cạnh gắt lên, chân ngứa ngáy đạp đổ toà lâu đài cát mà Song Ngư cất công xây cả buổi trời.
Nhìn toà lâu đài vỡ vụn ra thành ngàn mảnh, bây giờ nó chỉ còn là một đống cát ngổn ngang không hơn không kém, Song Ngư bất động vài giây rồi tức giận hét lên đầy phẫn nộ:
-Sao cậu phá lâu đài của tôi? Tôi không mua!
-Không mua? Mày giỏi lắm, không mua!
Thằng con trai nhỏ nhất đám đanh giọng, lao tới đẩy Song Ngư ngã ngồi trên nền cát nóng bỏng. Cô khóc rấm rứt, phủi phủi những hạt cát còn dính trên cánh tay mình, hoảng sợ nhìn ba người dần bước về chỗ mình như thể sắp ăn tươi nuốt sống mình đến nơi.
Đứa con gái kia như lấy giọt nước mắt thấm đẫm gương mặt Song Ngư làm thú vui, cúi người xuống nhặt cái xẻng bằng nhựa dùng để đào cát, xăm xăm bước đến, vung tay toan đập cái xẻng vào người cô cho bõ ghét. Trong khoảnh khắc tưởng chừng như cô sẽ ngất đi vì bị đánh đau như vậy, thì một nhân ảnh lao đến đẩy đứa con gái hung dữ ấy ra xa. Nhân ảnh ấy thản nhiên nhìn con bé loạng choạng ngã xuống, để ánh nắng mặt trời soi rọi gương mặt rám nắng nhưng đầy sức sống của độ tuổi hãy còn non nớt. Song Ngư hé mắt, tim đập binh binh như muốn nổ tung khi nghe giọng hét như muốn lấn át đi cả tiếng sóng biển tít tắp đằng xa:
-Tụi mày lại muốn kiếm chuyện nữa phải không?