[12 Chòm Sao] Tiếng Mưa Rơi

chương 33

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Gửi cô Kim Anh

Lúc cô nhận được bức thư này, thì em đã trở thành một học sinh lớp mười một rồi đấy. Mới đó mà nhanh thật, đã tám năm trôi qua rồi, cô nhỉ?...

Hì, em sẽ không giận cô nếu như cô không nhớ ra em là ai đâu. Bởi vì cô còn rất nhiều học trò giống em cơ mà. Em là Song Ngư, cô học trò lúc nào cũng lầm lì một chỗ, ít nói và chẳng màng thế sự chung quanh đây. Cô còn nhớ không, đó chính là những lời mà cô đã nói với mẹ em trong kì họp phụ huynh..."

Ngồi nắn nót gò từng chữ vào tờ giấy trắng, chưa lúc nào Song Ngư tập trung kiên nhẫn hơn bây giờ.

Gió chiều hiu hiu thổi vào phòng học trống vắng, nơi mà chỉ có mỗi cô ngồi viết từng con chữ đẹp đẽ tròn vành, cẩn thận nâng niu như báu vật vô giá. Nét môi hơi cong lên, Song Ngư hài lòng nhìn dòng chữ xinh xắn trước mắt, rồi lại tiếp tục công việc mặc dù bàn tay đã có dấu hiệu mệt mỏi. Nhưng không, một khi biến công việc thành niềm đam mê rồi, có mệt hay không cũng chẳng là vấn đề nữa.

-A! Song Ngư, cậu đang viết bài dự thi hả?

Từ bên ngoài, dù chưa thấy bóng dáng đâu nhưng tiếng Sư Tử vang lên khiến cô ngẩng mặt lên nhìn, ánh sáng từ ngoài cửa chính bỗng chốc bị che mất nửa phần bởi những cái bóng đổ dài trên nền gạch hoa. Đám bạn cùng lớp tập thể dục xong, mồ hôi hãy còn bết trên mái tóc, cũng may là nhờ mấy ly nước đá lạnh trên tay mà cái nóng cũng được xua đi phần nào. Vì hôm nay còn phải ở lại học ngoài giờ, nên tranh thủ lúc ra chơi tụi nó mới rủ nhau kéo cả ra căn tin, riêng Song Ngư ở lại phòng tự học để nhân thời gian rảnh rỗi hoàn thành cho xong bức thư của mình.

-Mới đó mà chỉ còn một tuần nữa thôi, chắc là kịp hả Ngư?-Xử Nữ ngồi xuống ghế bàn trên, mắt sáng lên nhìn những hàng chữ đẹp như đánh máy.

-Mong là kịp, vì còn tới mấy trang nữa lận.-Ngư gật đầu đáp.

-Cho mình xem nội dung với!-Kim Ngưu rảnh rỗi với lấy bức thư nháp, an nhiên tự tại mở ra coi mà không để ý đến ánh mắt chủ nhân của nó thoáng thay đổi, nhưng rất nhanh lại thu về vẻ điềm tĩnh ban đầu.-Cảm ơn cô đã dạy cho em nhiều bài học để đời, cô biết không, cô là một trong số rất ít những người mà em tin tưởng nhất...!

-Sao câu này lại...!-Thiên Bình thoáng cắn môi ngập ngừng, dù không muốn tự tiện hóng hớt nội dung thư như Kim Ngưu nhưng những lời mà cậu vừa thốt ra khiến cô không nhịn được thắc mắc.

Rồi bỗng chốc, cả lớp không hẹn mà cùng nhìn vào Song Ngư, kèm theo một sọt dấu chấm hỏi, dù không nói ra nhưng ý tứ đã thể hiện quá rõ trên những gương mặt tò mò kia. Song Ngư nhìn quanh, có hơi bồn chồn một chút rồi vội hắng giọng nhằm xua đi bầu không khí quỷ dị kia:

-À...là vì...

-Từ đó giờ, Song Ngư ít tin ai lắm.-Ngồi một góc hút cạn gần nửa ly sinh tố, Bạch Dương bất chợt lên tiếng, muốn đỡ lời cho cô bạn thân vì biết nàng ta đang bối rối, muốn giấu đi nhưng không biết phải xử trí ra sao với đám bạn còn lại.

-Nhưng mà, tại sao chứ? Chẳng lẽ tụi này không đáng để cho cậu tin tưởng?

Nhân Mã ngồi bàn tổ bên cạnh, giọng có phần khó chịu. Song Ngư nhíu mày một cái, liếc nhìn Mã rồi lạnh lùng thốt lên:

-Có người đã dạy cho tôi rằng, đừng bao giờ dễ dàng tin tưởng ai cả! Nếu không...-Rồi bằng thái độ sỗ sàng nhất, cô đứng dậy rồi không ngần ngại bước ra khỏi cửa, trước khi chạm chân ra khỏi hành lang còn chêm thêm một câu bổ sung vào lời nói nửa vời lúc nãy.-Càng tin tưởng bao nhiêu, thì khi bị phản bội sẽ càng đau lòng bấy nhiêu!

-Nhưng, dù có đau nhưng mình vẫn tin. Còn hơn là lúc nào cũng thu mình và nhìn đời bằng con mắt bảo thủ!-Nhân Mã cũng không vừa liền đứng dậy, thường ngày vốn cũng chẳng giỏi Văn nhưng không hiểu sao hôm nay lại nói hay đến thế, làm bước chân ngoài kia cũng vì vậy mà khựng lại.

-Cậu đã bao giờ trải qua cảm giác chờ một người trong vô vọng chưa?

Song Ngư quay đầu lại đáp bằng giọng bất nhẫn, dường như trong đáy mắt cô nổi dậy một cơn giận vô cớ nào đó. Không, không phải là vô cớ, bằng chứng là khi xoáy sâu vào đôi mắt Nhân Mã, cô lại nảy sinh ra một cảm giác lạ lẫm, rằng cô có quyền hướng sự tức giận của mình vào con người ấy. Mặt đanh lại, cô liếc nhìn toàn bộ mọi người trong lớp học rồi xoay người bước khỏi lớp, không màng đến đằng sau người ta đang suy nghĩ cái gì về mình. Dù sao điều đó đối với cô cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi.

-Cậu ấy...sao vậy?

Câu hỏi của Thiên Bình chẳng có ai đáp lại, mà chỉ là những ánh nhìn thắc mắc hướng vào nhau rồi không hẹn mà cùng nhìn về phía Nhân Mã. Dù không nói ra, nhưng dường như họ cảm giác được rằng bỗng dưng Song Ngư nổi giận lên như vậy là vì...

-Các cậu nhìn cái gì thế? Bộ mình nói không đúng hay sao?-Mã quắc mắt.

-Không phải là không đúng...chỉ là...!-Cự Giải ngập ngừng, tay quậy cốc nước cam đang đọng từng giọt nước trên thành, đánh bạo hỏi.-Hai người trước kia...có quen nhau sao?

-Không có!-Nhân Mã gạt phăng đi ngay lập tức, kèm theo là một cái nhíu mày như muốn phủ nhận mối quan hệ mập mờ này.

-Thôi...khi không tự dưng lại như thế à, bọn mình chuyển chủ đề đi!

Sư Tử phe phẩy tay cố xua đi bầu không khí quỷ dị, một phần là cũng muốn giúp Nhân Mã gỡ rối trước những ánh nhìn đầy dò xét xung quanh. Nhưng mà có một chuyện cậu quên mất rằng, cái lớp này giỏi đến đâu thì còn chưa biết, chỉ biết chắc chắn một điều là luôn đứng đầu về khoản quậy phá tanh bành hoa lá hẹ:

-Chuyển chủ đề, ok thôi, bọn mày biết tin động trời gì chưa?-Song Tử đang ngồi trên ghế bỗng nhảy phốc xuống nói.-Thiên Yết có người để ý rồi, các bay ạ!

-Gì cơ, bộ nhỏ đó bị mù hả?-Kim Ngưu nhảy vào ton hót, ngay lập tức cảm nhận được cơn đau điếng từ thằng bạn chí cốt đập thẳng vào vai mình.

-Mù cái đầu mày chứ mù!-Thiên Yết gằn giọng.

-Không mù, lại còn rất rất rất xinh, hề hề, mỗi bữa đều trộm nhìn anh Yết nhà ta, lại còn thường xuyên được anh chở về nữa! Quả là tình chàng ý thiếp! Xứng đôi, xứng đôi!

Song Tử tấm tắc nói, cùng điệu bộ không thể nham nhở hơn khiến bọn bạn không hẹn mà cùng ồ lên rồi nhìn Thiên Yết bằng ánh mắt đầy gian xảo. Ai cũng hớn hở, chỉ riêng mỗi Cự Giải ngồi nhìn cậu, gương mặt phảng phất nét buồn rười rượi nhưng cũng rất kín đáo để không ai có thể phát hiện ra.

-Chắc tao đá mày một cước bay sông quá, không chọc ghẹo người khác mày ăn cơm không nổi đúng không?

Thiên Yết nổi điên lên, liền vớ lấy mấy tờ giấy nháp của Song Ngư để gần đấy mà ném tới. Dĩ nhiên là những tờ giấy mỏng manh như cánh bướm chẳng thể làm được gì ngoài việc la đà trong không trung. Ấy vậy mà Song Tử phản ứng như thể thiên thạch bay đến, vội la lên một tiếng rồi phi ra cửa bỏ của chạy lấy người. Thiên Yết cũng đâu có vừa gì, không muốn bỏ qua tên lẻo mép này liền nhảy xuống ghế bay theo với tốc độ chớp nhoáng. Phòng tự học nằm trong dãy B nên cũng khá ít người, vì vậy hai tên ôn thần này có thể chạy giỡn rần rật trên hành lang mà không bị ai la mắng gì. Nhưng dãy B được thoả sức rượt đuổi là một chuyện, ra sân chính của trường lại là một chuyện khác.

Mười sáu là tuổi của những nét chững chạc mới được hình thành, nhưng vốn sâu trong tiềm thức thì cũng chỉ như đứa trẻ nghịch ngợm ham vui. Thiên Yết, Song Tử bất chấp bản thân đang ở đâu mà cứ thế chạy cho đã chân, vòng ngõ này qua đường khác, như một chú mèo đang vờn bắt con chuột lì lợm ranh ma.

-Mày thử đứng lại coi Song Tử, tao mà bắt được mày là mày biết!

-Thiên Yết bớt giận, tao chỉ giỡn thôi mà!

-Giỡn con mắt mày!

Thiên Yết sẵn giọng đáp lại, kèm theo hành động sấn tới. Nhưng mà cậu chưa kịp nhận ra một điều, đó là cậu đang đứng kế bên dãy xe đạp đang đậu thành một hàng dài trong nhà gửi. Yết mải cãi nhau nên bước tới một bước như muốn tóm cổ tên ton hót đang đứng ở đầu dãy hàng xe đạp bên kia. Nhưng vì lực quá mạnh, ngay khi cậu vừa động vào thì chiếc xe đạp đang dựng yên lành bỗng ngả sang trúng vào chiếc xe đạp bên cạnh. Rồi cứ thế như theo hiệu ứng Domino, từng chiếc xe đạp một ngã rạp kèm theo âm thanh inh ỏi chói tai trước ánh mắt ngơ ngác của hai thằng tội đồ.

Đến khi Thiên Yết hoàn hồn nhìn lại, gần hai chục chiếc xe đạp đều đồng loạt nằm sõng soài trên đất chỉ vì cái chạm "nhẹ" của cậu.

...

Dưới ánh nắng gay gắt vô hình của buổi ban chiều, có hai thằng con trai mặt ướt đẫm mồ hôi chẳng lấy làm vui vẻ gì khi phải dựng từng chiếc xe đạp lên trong khổ sở.

Song Tử chán nản phủi mấy hạt bụi dính trên yên xe, cố gằm mặt xuống để che đi gương mặt này. Nhưng không, vải thưa làm sao mà che mắt thánh, toàn bộ hình tượng mỹ nam mà cậu đã gầy dựng lâu nay bỗng chốc sụp đổ khi bị phát giác bởi tụi con gái ngồi học ở dãy phòng nơi có thể nhìn ra nhà xe. Điên tiết lại càng điên tiết hơn, cậu hằn học:

-Tại mày đó Yết, gây hoạ làm chi giờ tao phải gánh cùng mày!

-Nếu mày câm cái miệng quạ của mày lại thì đâu có ra thế?-Thiên Yết quắc mắt.

-Tao chọc chơi thôi làm gì dữ vậy, gái xinh mà chả thèm, mày gay chắc?

-Im đi con, Yết đây có người để thích rồi, gái xinh bao nhiêu cũng không là vấn đề!

Song Tử tựa như nghe được tin rất hay ho, liền thay đổi thái độ mà bổ nhào vào cậu tò mò, cái miệng không bao giờ nghỉ ngơi liền hoạt động hết công suất:

-Mày thích rồi, thích ai? Cô nào mà khiến mày không thèm quan tâm đến mấy nàng xinh đẹp khác? Là ai, ai thế?

Thiên Yết ra vẻ bí mật quân sự, lộ ra là chết, liền phe phẩy tay ý bảo Song Tử kề sát vào người mình rồi nói thật nhỏ, nhưng âm lượng lại đủ để lọt vào tai Song khiến cậu nổi đoá lên:

-Con trai mà tò mò quá, thiệt là mất mặt!

-Mất mặt mày nè!

Song Tử phản ứng rất nhanh, giơ chân lên đá vào đầu gối thằng bạn rồi giở điệu cười đểu cáng nhìn vết giày in rõ trên quần thể dục xanh đen. Tiếng cười khanh khách ngứa tai kia kích thích Thiên Yết đáp trả lại, rồi hai thằng ôn thần cứ thế mà choảng nhau. Vô tình một thằng quệt tay vào chiếc xe bên cạnh, và rồi...

Mấy chiếc xe vừa mới được dựng lên, nay lại tiếp tục đổ rạp xuống theo từng dãy, kèm theo tiếng động ồn ào lần nữa khiến thầy giám thị mặt sa sầm lại, răng nghiến chặt như cố kiềm nén để không thốt ra những tiếng chửi làm mất hình tượng.

Hai thằng chỉ còn biết nhìn nhau trân trối, mặt đen hơn cái chảo. Đúng là xui còn hơn cả con quạ nữa, trong lớp người ta học ngoài giờ vui vẻ biết bao nhiêu, còn hai tên này dành cả buổi chiều chỉ để dựng xe đạp người ta lên!

...

Sáng sớm chủ nhật, Bảo Bình đã cẩn thận đặt chuông báo thức từ sớm nên lúc này chỉ việc thức dậy sau một đêm ngủ thoải mái. Cô tắt chuông, đưa tay dụi dụi đôi mắt hãy còn nhập nhèm buồn ngủ, chân bước xuống giường xỏ vào đôi dép bông màu hồng phấn dễ thương bước sột soạt trên nền gạch. Nhìn mái đầu rối như tơ vò trong gương, Bảo Bình thoáng nhăn mặt. Phải dành ra khoảng thời gian để chăm chút lại nhan sắc mới được.

Hôm nay là ngày giỗ của mẹ Bảo Bình. Chính vì vậy mà từ sớm, cả nhà cô đều bận rộn chuẩn bị mọi thứ cho thật đầy đủ mặc dù chẳng có mời ai đến ngoại trừ cô bạn thân nhất Cự Giải. Dì cô, vốn rất không thích, nhưng cũng phải giấu vẻ chán nản vào trong lòng mà tất bật chuẩn bị đồ ăn thức uống. Bảo Bình chớp chớp, mắt như mờ hơi sương, trong lòng lại không nhịn được mà thốt ra tiếng cười lạnh. Người kiêu ngạo như dì mà cũng có ngày vào bếp vì mẹ tôi sao?

Nhưng cũng thật may cho dì ta khi có sự trợ giúp của Cự Giải. Cô nàng vốn đảm đang, nấu ăn ngon miễn bàn nên cũng lăng xăng phụ dì ấy hết việc này đến việc khác. Ngày giỗ, chỉ có bao nhiêu người như thế, không phải ba cô không muốn mời, mà vì biết có mời thì anh em họ hàng cũng chẳng ai đi.

Bảo Bình đứng bần thần một góc, những kí ức xưa cũ từ đâu bỗng tràn về không ngớt.

"Mày là con của cái bà bán hủ tiếu nè, đúng không? Ha ha, mày đâu biết ngày xưa, mẹ mày bị cả gia đình này ghét bỏ như thế nào!"

Theo những lời phỉ báng từ các anh em họ, cộng thêm những kí ức lờ mờ của chuỗi ngày hãy còn non nớt, Bảo Bình hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được, ngày ấy mẹ của cô đã phải chịu khổ sở như thế nào. Ngày xưa mẹ cô rất đẹp, mỗi lần cười lên một cái là có hàng tá chàng trai đổ rạp trước bà. Bà chỉ mỗi tội nghèo, quanh năm suốt tháng lọ mọ bên quán hủ tiếu ven đường mà cũng không đủ sống. Không ai thân thích vì bà là trẻ mồ côi. Nhưng điều đó không làm khí chất của bà đi xuống, mà ngược lại càng khiến lòng người dễ lay động. Cũng chính vì vậy mà tiệm hủ tiếu nhỏ lụp xụp ven đường của bà ngày nào cũng đông khách, mà trong đó, có ba cô.

Ông mê mẩn vẻ đẹp thánh thiện không vướng chút tạp chất ấy, một hai kiên quyết đòi cưới bà về làm vợ. Dĩ nhiên việc này gặp phải sự phản đối quyết liệt từ gia đình ông. Một gia đình có nhiều quyền lực không thể nào chấp nhận nổi một cô con dâu kiếm sống bằng nghề bán hủ tiếu được. Tuy vậy, ông vẫn cưới bà mà bất chấp sự phản đối của gia đình. Ông tách ra ở riêng và sắm hẳn cho bà một căn nhà rộng lớn, cùng nhau có một đứa bé con đáng yêu. Cuộc sống đầm ấm bình yên như vậy, có thể nói là quãng thời gian vô cùng hạnh phúc trong cuộc đời bà, cũng như đứa con gái nhỏ của bà vậy.

Nhưng rồi...

-Bảo Bình! Bảo Bình à!

Một giọng nói vang lên gấp gáp có phần lo lắng, cùng cái lắc vai liên tục khiến Bảo Bình giật mình quay trở về thực tại. Cự Giải đang ngơ ngác nhíu mày nhìn cô rồi tiếp tục nói:

-Mình kêu cậu lại phụ mình một tay, sao cứ đứng im re hoài vậy?

-Xin lỗi cậu, mình nghĩ vẩn vơ quá nên là...-Bảo Bình cười xuề xoà đáp rồi vội đánh trống lảng.-Mà mình có thể giúp gì cho mọi người đây?

Cự Giải nhướn mày, vẻ như hãy còn nhiều vướng bận nhưng rồi cũng không ham thắc mắc. Cô chỉ tay về phía rổ rau đằng kia cho cô bạn thân rửa sạch, còn bản thân cũng vội vã đi xem nồi cháo ra sao rồi.

Dì Bảo Bình không biết đã ra ngoài từ lúc nào, mất cả lúc mà chẳng thấy quay lại. Cự Giải thầm thở mạnh một cái bực tức. Vừa canh nồi cháo, cô vừa thái thịt luôn cho nhanh, rồi lại phát hiện ra Bảo Bình chẳng tập trung vào công việc một chút nào. Cô huých một cái vào vai cô nàng rồi tò mò:

-Cậu làm sao thế?

-Hở?... Đâu có sao!-Bảo nói nhanh như phản xạ.

-Cứ lơ mơ vậy hoài là không tốt đâu nghen!-Giải cười hì hì.-Nói nghe thử coi, đang lo chuyện gì, Song Tử lại làm cậu buồn nữa đúng không?

-Gì... gì mà liên quan đến Song Tử chứ, không có liên quan gì cả!

-Xời ơi à, cả lớp ai mà không biết Song thích cậu chứ? Nói đi, cậu có thích người ta không?

Bảo Bình ngơ ngác mất cả lúc, rồi bỗng cúi đầu xuống thở dài đầy lặng lẽ. Sao mà hết chuyện này rồi đến chuyện kia thế không biết. Đang buồn vì nhớ lại chuyện của mẹ, Giải lại vô tình khiến cô thêm mấy phần sầu não khi nghĩ tới nam sinh kia. Cô bỏ mớ rau sạch sẽ sang một bên, rồi chép miệng, muốn nói gì đó lại thôi. Nhưng mà cứ giấu mãi cũng không tốt, dẫu sao thì Cự Giải cũng không phải là hạng người lẻo mép gì. Thu hết can đảm, Bảo ậm ờ mất mấy tiếng rồi mới húng hắng đáp:

-Giải nè, nếu người mình thích mà cứ làm tổn thương mình hoài, mình có nên thích người đó nữa không?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio