Hai ngày thi cuối cùng của học kỳ một trôi qua một cách êm đềm suôn sẻ, đánh dấu một tuần nghỉ ngơi bao gồm cả tết dương lịch mà cả đám học sinh đều mơ ước. Nhưng trước đó, sau khi đã nghỉ vài ngày kể từ khi bữa thi Anh Văn - Ngữ Văn kết thúc, trước tiên là vẫn phải lăn vào trường để biết kết quả thi cùng điểm bình quân học kỳ một trước khi nghỉ ngơi đã chứ.
Đồng hồ điểm h, học sinh đã bắt đầu lục tục đến trường ngày một đông đúc. Một số hớn hở, phấn khích, một số thì lại mong về cho mau mau để còn ngủ tiếp sau những chuỗi ngày mất ăn mất ngủ vì thi cử.
Lớp S đã đến đầy đủ, lúc này đang ngồi giỡn hớt tán hươu tán vượn với nhau. Bảo Bình cùng Song Ngư ngồi đánh cờ ca-rô cực kỳ bình yên, mặc cho bên cạnh tụi Sư Tử mặc sức chém gió và dìm hàng lẫn nhau. Nhưng mặc kệ ai nói ngược nói xuôi, rủ đi chơi hay nghịch phá này nọ thì Song Tử vẫn nhất quyết ngồi chỗ của mình, đặt hai tay lên bàn và thơ thẩn nhìn ra cửa sổ như nhà văn đang thả hồn tìm cảm hứng mới. Cự Giải mọi thường đã ít nói rồi, nay lại còn trầm lặng hơn khiến không khí bàn nhì tổ hai trở nên ảm đạm vô cùng. Bên cạnh Song Tử là Kim Ngưu, cậu chuyển xuống ngồi cùng để dễ dàng nói chuyện với Mã cùng Bình nhiều hơn.
-Này, nếu thi Văn mình trên bảy điểm thì Bình có thưởng cho mình gì không?-Ngưu hí hửng nói.
-Dẹp đi, điểm của cậu cơ mà, chưa gì đã đòi quà rồi!-Thiên Bình bĩu môi phũ phàng đáp.
Ngưu khẽ than một tiếng, rồi phát hiện thằng bạn bên cạnh như người mất hồn liền quay qua huých vai:
-Sao thế Song? Thường ngày mày mồm mép lắm cơ mà?
Song Tử không đáp, chỉ lẳng lặng đưa đôi mắt vô hồn nhìn Kim Ngưu rồi lại tiếp tục rơi vào tình trạng ngẩn ngơ. Ngưu không biết phải nói gì nữa, rồi nhanh chóng thoát khỏi sự bối rối khi Bình vội chuyển chủ đề để tránh không khí càng lúc càng nặng nề hơn. Ngay sau đó, tiếng cười lại rộn rã như lúc đầu, chỉ là khi lọt vào tai Song Tử lại chẳng khác gì thanh âm hỗn tạp không đáng để tâm tới. Cậu gục đầu xuống bàn, nhưng vẫn len lén liếc mắt về phía bàn trên nơi có hai cô gái đang ngồi chăm chú đánh cờ ca-rô. Hôm nay, nhìn Bảo mỉm cười mà lòng cậu lại chùng xuống, tựa như tảng đá đè nặng đến tức ngực. Muốn đến bên cô để giải thích, để xin lỗi, nhưng lúc này không hiểu sao lúc này khoảng cách giữa hai người lại vô cùng xa vời. Rõ ràng hôm trước quan hệ còn rất tốt, vậy mà tại sao...
Cô giáo Nhung vào lớp, rất nhanh lấy xấp bài thi của lớp ra đưa cho lớp trưởng. Bỏ qua mọi ánh mắt háo hức của thường dân, Ma Kết vẫn ung dung bình thản đi đến từng bàn một phát bài.
-Đau lòng thật, sao tao chỉ có mỗi ,?-Thiên Yết ôm tờ giấy thi vào lòng kêu khổ.
Vì không phải tiết học chính khoá nên lớp tự do đổi chỗ, lúc này Sư Tử đang ngồi vào chỗ của Ngư và kế bên Thiên Yết. Nghe thằng này khóc than mà Sư tức muốn điên người, giọng sặc mùi sát khí:
-Mày đâm chọt tao đó hả thằng kia?
-Hồi nào? Tao nào có...-Yết gân cổ cãi, cho đến khi nhìn thấy con chín đỏ chót trong bài thi của Sư thì khựng lại, khúc khích cười nhưng vẫn cố nhịn khiến cho cả người rung lên bần bật.
-Mày...!
Ma Kết lẳng lặng nhìn ẩu đả xảy ra, chả buồn can ngăn mà chỉ lấy lại hai tờ giấy nộp lại cho cô giáo. Rất nhanh, các bài thi kia theo tuần tự cũng đã dần đến tay đám này, chỉ là kẻ khóc người cười, hay có kẻ chẳng thèm coi luôn mà chỉ tập trung vào sự nghiệp lớn hơn, đó là chém gió.
Kết thúc chuỗi xem bài thi dài đằng đẵng, cuối cùng tiết mục được mong chờ nhất cũng đã đến, đó là cô giáo chủ nhiệm phát tờ giấy tổng kết điểm bình quân của học kỳ một.
Ma Kết nhìn nhìn một hồi, nhếch môi cười. Vừa ngẩng mặt lên cậu đã phát hiện Xử Nữ vừa hay cũng quay xuống, hai ánh mắt chạm nhau. Thoáng chốc, cô lại bĩu môi rồi chuyển hướng xuống Bạch Dương mà hỏi han chuyện điểm số.
-Dương được bình quân bao nhiêu thế?
-Ấy, không có cao bằng lớp phó đâu!-Bạch Dương phe phẩy tay đáp, giọng vẫn vui vẻ.-Chỉ mỗi ,, mình bị môn Hoá với Công Nghệ kéo xuống!
-Còn Ngưu, điểm bình quân tất cả các môn tạm bỏ qua, nhưng mà Toán thì chắc là mười phẩy hả?
Sư Tử cao giọng hỏi, nhìn qua thì sẽ thấy cái thằng này thật là tốt bụng, đánh giá rất cao năng lực của bạn mình. Nhưng không, với cái nụ cười nham nhở đểu cáng cùng giọng nhấn nhá đến phát ghét ấy là Ngưu biết thừa thằng ất ơ này chẳng có tốt lành gì đâu. Chẳng qua là muốn nhắc khéo lại quá khứ đau thương tin người mà không tin mình của cậu đây mà. Kim Ngưu đặt tờ giấy xuống bàn, che đi ô điểm Toán , của mình rồi nở nụ cười thân thiện:
-Nào có, tao làm sao mà sánh nổi với mười phẩy Lý của mày?
-Thiệt luôn đó hả? Hai người giỏi ghê vậy?-Bất thình lình Thiên Bình quay sang ngưỡng mộ khiến hai đương sự đâm ra bối rối không thôi.
-Tụi nó chọc quê nhau không hà Bình ơi!-Xử lắc đầu mỉm cười đáp.-Bình quân tất cả các môn cậu được bao nhiêu?
-,! Còn cậu?
-Uầy, tệ hơn năm lớp , chỉ mỗi ,...-Xử đáp bằng giọng ảo não sầu muộn, tuy nhiên đám kia lại không thông cảm một chút nào mà ngược lại còn nổi đoá lên:
-"Chỉ mỗi"? Nghe sao như nhà giàu chê một triệu là ít thế?
-Đừng nhìn cao quá phó ơi, nhìn xuống tụi này đi thấp lè tè ra đấy mà còn than khổ là thế quái nào!-Nhân Mã đáp.
-Đúng đấy, tao có ,, nghe Xử nói mà đau thắt ruột, cứa tận tim gan!-Thiên Yết giương đôi mắt long lanh tội nghiệp.
-Nói như mày chắc tao thăng thiên từ lâu rồi!-Sư Tử hừ mũi.-Nói nãy giờ mà quên mất, Ma Kết, mày được bao nhiêu?
Đang yên đang lành chẳng muốn xen vào cuộc trò chuyện rôm rả, bất chợt tên mình được xướng lên khiến Ma Kết khẽ chép miệng. Cậu sớm đã cất tờ giấy vào cặp, và vẫn dùng thái độ ung dung bình thản để hướng về mọi con mắt săm soi từ đám thường dân xung quanh. Trong những con mắt đó, sáng ngời hơn cả là Xử Nữ - người mong ngóng tin tức về điểm số của cậu nhất. Khẽ nhếch môi cười khi nhớ tới mức điểm lúc nãy của cô nàng, cậu thản nhiên nói một cách nhẹ nhàng tựa như lông hồng:
-,, không lên, không xuống!
-Cái gì?!
-Quái nhân...
-Bữa sau đi ăn lẩu với cô Thảo mày nhịn đi, ăn điểm no rồi!
...
Để gọi là tự thưởng sau những ngày sôi kinh nấu sử, cô Thảo đã quyết định tổ chức một tiệc lẩu tại quán cùng mấy đứa học trò cưng của mình.
Những ngày cuối năm tắm mình trong bầu không khí lạnh lẽo, nhiệt độ đột ngột đi xuống khiến cả thành phố như thích nghi không kịp. Tia nắng gắt gao làm chủ cả mấy tháng trời nay nhường chỗ cho không gian như muốn đông cứng lại. Kéo theo đó là những trận mưa rải rác trắng xoá mặt đường, cản trở mọi chuyến đi. Nhưng không vì vậy mà đám học sinh này chùn bước, vẫn hiên ngang vượt mưa gió bão bùng tới quán ăn một cách huy hoàng nhất.
-Nhân Mã đã tới rồi đây, nhớ mọi người chết mất!
Mã bước vào quán, những giọt nước đọng trên áo mưa màu xanh lá nhỏ giọt xuống sàn gạch. Trông thấy các bạn đã quây quần thành hai bàn tròn, một bên nam một bên nữ, cậu liền tiến tới hô lớn. Vào quán cái là khác hẳn mà, thêm nồi lẩu đang nấu sôi lên ùng ục làm cả người cậu ấm dần lên, trái ngược với màn mưa lạnh lẽo rơi mải miết ngoài kia, lạnh muốn cắt da cắt thịt.
-Mới chỉ có ba ngày thôi đấy! Nhớ đến chết và mất luôn à?-Bạch Dương nhe răng cười.
-Cứ tưởng mày sẽ không tới chứ?-Yết chống hai tay lên cái thìa cắm lên bàn nghiêng đầu nói.
-Còn khuya mới không tới nhé!-Mã đẩy một cái khiến Yết ngả sang một bên, cười hề hề rồi đẩy ghế ra ngồi vào.
-Trời lạnh mà đi ăn lẩu thế này thì còn gì bằng!-Thiên Bình xoa xoa hai tay.
-Cũng sôi rồi, ăn được rồi đó mấy em, để cô múc cho các bạn nữ nha!
Cô Thảo cười tươi, thành thục múc từng chén đưa cho các trò nữ xinh xắn đáng yêu của mình. Còn bên bàn nam thì để bọn nó tự xử, không khéo đã múc trước cô rồi không biết chừng. Cô Thảo múc xong liền đưa cho Cự Giải, và trong phút chốc cảm thấy mình không sai chút nào. Đám này giành ăn còn hơn giành vàng nữa, cãi nhau chí choé không ngớt mặc dù đã lên tiếng nhắc nhở không biết bao nhiêu lần. Nhưng không, lời nói của cô Thảo đối với bọn này chỉ như nước đổ lá môn, gió thoảng qua tai mà thôi.
-Nồi lẩu có mười con tôm, bàn sáu người là mỗi người chỉ được ăn một con rưỡi thôi, vậy mà cố ăn lấy hai con hả thằng Song trời đánh?-Ngưu đập bàn.
-Lạy thánh!-Xử Nữ cười ngặt nghẽo.
-Ai bảo mày không nhanh chân giờ còn la làng nữa hả?
Song Tử ngoác miệng cãi, chợt cảm thấy rất ấm lòng. Vì chuyện với Bảo Bình mà tâm trạng cậu cứ như cá chết trôi mấy bữa, giờ nghe mấy thằng này chửi bới, la ó om sòm mà đâm ra... vui vẻ trở lại. Thôi thì cứ dẹp hết mọi buồn phiền qua một bên, cứ ăn cho thích chí đi rồi kiếm Bảo Bình mà nhận lỗi. Nghĩ thế, Song Tử liền hưng phấn hơn nhiều, cười ha hả rồi múc thêm vài muỗng.
-Ăn gì mà như mèo vậy hả? Thêm nữa đi.-Dương nhìn chén của Cự Giải có loe ngoe vài cọng rau liền múc thêm cho đầy chén.
-Thôi không cần đâu, mình no rồi...-Cự Giải xua tay từ chối nhưng tiếc là đã muộn, cô chỉ còn nước khóc ròng nhìn chén của mình nay đầy ắp đồ ăn các thứ mà Dương đã nhiệt tình múc cho.
-Ăn đi để còn có sức mà vượt bão.
Song Ngư gắp một mẩu cá bỏ vào miệng, chầm chậm nói, cái mặt vẫn băng lãnh như thường nhưng ngôn từ lại khiến Giải có phần hơi buồn cười, cô khẽ ừm một tiếng rồi tiếp tục ăn.
Cứ thế, ăn rồi tán dóc, tán dóc xong thì lại ăn. Ăn xong chán chế vẫn còn cười nói vui vẻ với nhau như thể đã mười năm rồi mới gặp. Cô Thảo trước cảnh tượng ấm cúng giữa tiết trời mưa bão như thế thì không khỏi cảm động, mấy cái đứa này thật là hồn nhiên đáng yêu quá đi mà, thật là muốn cô... bắt hết đem về nuôi thôi. Cũng vì vậy mà cô lấy làm tiếc hùi hụi khi tiệc tàn, đám nhỏ lục tục đứng dậy xếp ghế lại, đánh dấu sự chấm dứt của buổi lẩu vui vẻ sau những ngày thi cử mệt vật vã.
Trời vẫn mưa, chỉ cần bước chân một cái ra ngoài là cảm nhận được ngay không khí lạnh lẽo đến thấu xương. Vậy nên chẳng ai muốn về, động tác cứ chầm chậm như bà lão tám mươi, tuy trên môi vẫn nở nụ cười tươi hơn hớn khi tám chuyện cùng bạn bè. Bảo Bình cũng vậy, cô thật sự không muốn phải bước ra đường một chút nào khi bên trong hãy còn vương hơi ấm từ lò ga, và những tiếng cười giòn tan của các bạn đồng học. Cô với lấy chiếc áo khoác màu thiên thanh xỏ tay vào, nhón chân định bước theo tụi con gái, nhưng rồi một thanh âm vang lên khiến cô bỗng khựng lại:
-Bảo Bình...
Là Song Tử. Khi nhận ra cậu, cô khẽ nuốt nước bọt một cái, nụ cười trên môi tắt ngấm. Cậu cũng nhìn ra vẻ khó xử bối rối trên gương mặt cô, phải lấy lại bình tĩnh mất cả lúc mới kịp định thần lại mình chuẩn bị nói cái gì. Để rồi trong một khoảnh khắc, cả hai không hẹn mà cùng cúi đầu đồng thanh nói:
-Xin lỗi!
-Ơ...
-Cái gì thế?-Xử ló đầu ra thắc mắc.
-Chuyện riêng ấy mà, lo về thôi.-Ma Kết đột nhiên xen vào, đặt tay lên vai Xử Nữ đẩy cô đi khiến cô thập phần ngạc nhiên xen lẫn chút ngại ngùng.
Đợi đám kia ra khỏi quán hết rồi, Bảo Bình mới thoáng bình tĩnh trở lại, nhưng vẫn là không biết đối diện như thế nào trước gương mặt kia. Khoan đã, cậu ta vừa mới nói cái gì?
-Để mình nói trước cho.-Song Tử là người phá tan bầu không khí kì quặc giữa hai đứa.-Cho mình xin lỗi Bảo, vì hôm đó đi mua nước xong gặp người quen cái là tám chuyện quên mất thời gian, quên mất cậu, khiến cậu phải chờ lâu... Mình thật đáng trách!
Bảo Bình ngượng ngùng đáp:
-Mình cũng xin lỗi cậu, vì đã tự tiện bỏ về... thật sự là hôm đó mình không có ý định ngang nhiên về vậy đâu, chỉ vì có cô bạn kia là bạn từng học chung với mình đi ngang, nói là cậu đang ở căn tin trò chuyện với người nào đấy... mình giận lắm, nên đã không suy nghĩ gì mà bỏ về luôn! Cũng không nghĩ đến chuyện cậu sẽ lo lắng mà tìm kiếm khắp nơi! Là tại mình!
Hoá ra chính là cái cô nữ sinh đã bỏ về giữa chừng đấy à, Song Tử nhớ ra rồi, báo hại cậu đã mất nguyên buổi chiều để kiếm Bảo Bình, rồi gọi mấy chục cuộc mà không được. Nhưng dù sao người ta cũng đâu có lỗi, có gì nói đấy cơ mà. Song Tử gãi gãi đầu, càng nghĩ càng tự trách bản thân.
-Bảo Bình à, sau này mình không có vậy nữa, cậu đừng giận nha?
Giọng Song Tử trở nên ấm áp dịu dàng hơn hẳn, mà Bảo Bình thì sức chống cự rất kém, dễ dàng bị cảm hoá. Cô đỏ mặt xấu hổ, tay siết chặt lấy vạt áo khoác rồi gật đầu mạnh. Đáp lại là tiếng cười khe khẽ bật ra từ cổ họng ai đấy, khiến cô muốn giận cũng giận không nổi. Thấy cô như vậy, Song Tử được nước làm tới liền nắm lấy tay cô cùng nhau ra khỏi quán. Bảo Bình khá bất ngờ, theo phản xạ muốn rụt lại nhưng không thể vì cậu đã giữ chặt. Cái giữ chặt ấy truyền hơi ấm từ cậu sang cô, khiến Bảo Bình thôi không phản kháng nữa mà để mặc cho cậu nắm. Bởi vì lần này, cô không muốn từ chối cái ấm áp dịu dàng từ Song Tử, một cảm giác an lòng bình yên như ngọn lửa sáng rực sưởi ấm cô giữa màn mưa dày đặc.
-Mẹ ơi, con đã về rồi đây!
Dắt xe nhanh vào nhà, Thiên Bình đóng cửa lại rồi gỡ áo mưa ra, cao giọng hô lớn. Nhìn thấy mẹ từ phòng bếp bước ra, cô mỉm cười, rồi thoáng giương mắt ngạc nhiên khi nhận ra trên tay mẹ là một tấm ảnh. Không khó để nhìn ra đó chính là bức ảnh trắng đen của ba cô cùng ba Kim Ngưu, vốn cũng định trả lại nhưng chưa có dịp, cộng thêm cái tật hay quên của cô nữa. Bình còn chưa kịp nói gì thì mẹ cô đã lên tiếng trước với giọng cực kỳ gay gắt:
-Tấm ảnh này ở đâu ra vậy?
-Mẹ, là của ba Kim Ngưu đó mẹ! Mẹ à, hình như là ba với bác ấy có quen nhau...
Thiên Bình giải thích, nhưng còn chưa nói xong thì bà đã ngắt lời, giọng dữ tợn hơn bao giờ hết khiến cô đứng sững cả người:
-Đem trả, và nghỉ dạy thêm ở đó ngay cho mẹ!