Lúc Song Ngư kịp định thần, cô đã bị ngã xuống đám cỏ, cái lạnh của sương đọng trên cỏ dại như mũi dao băng cứa vào da thịt.
Cô hoảng hốt ngồi bật dậy, lập tức bị một bóng đen đè xuống. Một bàn tay lạnh lẽo thô ráp bóp lấy cổ khiến Song Ngư thở không thông. Cô cấu móng tay vào cổ tay hắn, bất lực hét lên. Móng tay Song Ngư cào xuống khiến cổ tay hắn bị rách một đường dài, máu tươi rỉ ra. Hắn không do dự liền vươn bàn tay còn lại tát lệch mặt cô, gia tăng lực ở cổ tay:
-Mày dám làm đau tao!
-Bỏ ra tên khốn!
Mái tóc đen rối loà xoà xoã xuống mặt, nhưng cô vẫn cố gắng nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, mặc dù bị ngược sáng, nhưng cô vẫn thấy rõ lờ mờ chiếc áo màu nâu sữa, cổ đen. Nếu Song Ngư nhớ không nhầm thì đây chính là áo lớp của A. Hồi sáng lúc Cự Giải và Hồng đứng nói chuyện vui vẻ với nhau, cô đã thấy Hồng mặc chiếc áo y như vậy.
-Cậu định làm gì?
-Mày đoán xem?
Còn hỏi làm gì, là cái con nhỏ này cố tình giả ngốc hay ngốc thật đây nữa.
Song Ngư xinh đẹp, cả trường này ai mà không biết. Ngay từ đầu năm học, cậu và đám bạn đã tăm tia cô ta rồi. Nhưng mà ai bảo cô ta quá lãnh đạm làm gì, xa cách làm gì, suốt một học kì trôi qua mà vẫn không có chút tiến triển nào. Mấy nay chung lịch học quân sự, nhìn qua một khoảng sân cũng có thể nhìn thấy cô ta và Nhân Mã - cái thằng mà cậu ghét cay ghét đắng, vui vẻ cùng nhau.
Hôm nay đúng là cơ hội tốt. Lớp S tắm cuối, không đông đúc như lúc đầu. Vận may nối tiếp vận may khi mà Song Ngư lại còn chủ động nhường mấy cô bạn cùng lớp, đến khi cô ta tắm xong rồi thì lại chẳng có ai về cùng. Không uổng công cậu ngồi đợi mất mấy chục phút, cuối cùng cũng bắt được cô ta.
Không cưa đổ được Song Ngư, vậy thì đành phá huỷ cô ta vậy.
Song Ngư đanh mặt, gương mặt băng lãnh khi nhăn đôi mày lá liễu cũng xinh đẹp vô ngần. Cô định hét lên cầu cứu nhưng hắn ta lại nhanh hơn một bước, lấy tay chặn miệng cô, khiến cổ họng không thể thốt ra lời nào ngoài những tiếng kêu ú ớ đầy yếu ớt. Cô vặn vẹo thân mình, cố thoát khỏi thân thể nặng như chì đang cố tình áp chế phía trên. Tim cô đập loạn cả lên, trong lòng biết rõ nếu không chống cự kịch liệt thì những điều tồi tệ gì sẽ xảy đến...
Bàn tay lạnh lẽo chơi đùa trên cổ, Song Ngư điếng hồn phát hiện chiếc cúc áo đầu tiên đã bị cởi ra.
Lòng cô nóng như lửa đốt, tay hắn giữ cổ cô chắc như trát bê tông, cô càng cựa quậy thì lại càng siết chặt, đến mức tưởng như Song Ngư cô không thể thở được nữa. Đôi chân cũng không thể chuyển động, chỉ có bàn tay phải vẫn cố gắng cào cấu. Không thể không thể được, không thể để hắn mỗi lúc một làm càng. Bàn tay trái lần mò bên cạnh, nắm lấy đám cỏ rồi bứt ra, rễ của chúng còn dính đầy đất. Cô trực tiếp ném chúng vào mặt của tên biến thái ấy, nhìn hắn không trở tay kịp liền hứng trọn đất vào mặt, lọt cả vào mắt. Song Ngư bật cả thân người dậy đẩy hắn ra khỏi đôi chân mình, lồm cồm bò dậy, sợ hãi xoay gót chân bỏ chạy. Trong lòng nhảy lên ý nghĩ phải chạy trốn ngay lập tức, Song Ngư quay người lại, rồi cả người như bị chấn động, ngã ngồi xuống.
Trước mặt cô, là hai tên khác, mặc chiếc áo lớp đẹp đẽ y hệt tên ban nãy.
-Ban đầu đã nói làm cùng nhau, ai bảo mày đánh lẻ, suýt chút đánh mất mồi ngon rồi thấy không?
Khoé mắt Song Ngư ngấn nước...
...
-Nhân Mã chờ với!
-Đi lẹ lên coi, lề mề quá!
Xử Nữ nhảy một bước, giật lấy chiếc đèn pin từ tay Nhân Mã, bĩu môi:
-Tới nhà tắm rồi, đứng yên ở đây để mình vào!
-Biết rồi!
Xử Nữ hừ mũi một tiếng rồi bước đi. Nhưng chân trước còn chưa kịp chạm đất thì Nhân Mã đã vội giữ tay cô lại, cùng vẻ mặt nghiêm trọng vô cùng:
-Cậu có nghe thấy gì không?
-Gì...?
Xử Nữ thật muốn than phiền, nhưng nhìn thấy gương mặt Nhân Mã sa sầm lại, trong tâm can cũng cảm thấy bất an theo. Cậu nhìn qua bên phải, chân mày nhíu chặt lại rồi vội nhấc chân chạy đi, kéo theo lớp phó chẳng hiểu cái quái gì sất. Sao cậu ta lại đi vào chỗ này, tối ơi là tối, toàn cây với cỏ lại chẳng có bóng đèn hay sự tồn tại của người nào.
Nhân Mã đưa mắt xung quanh trong màn đêm nhập nhoạng, mấy giây sau liền nhìn thấy có bóng người cách đó không xa. Không phải một người, là ba bốn người. Cậu chạy lại, tim gan giống như có ai dùng mũi tên vào đâm vào sâu đến rỉ máu khi nhìn thật kĩ, có một người con gái đang bị ba tên khác vây lấy.
Xử Nữ chạy đến, dùng đèn pin rọi thẳng vào, giọng hét lên đến âm vực cao nhất:
-Bớ người ta!
-Chạy đi!
Nhân Mã tức giận quát to:
-Lũ khốn!
Cậu phóng như bay chạy theo, riêng Xử Nữ lật đật chạy đến, đau lòng nhận ra người con gái ấy chính là Song Ngư. Cô đỡ Ngư ngồi dậy, điếng hồn phát hiện nửa thân trên của cô ấy chỉ còn mỗi áo trong. Qua ánh đèn pin nhân tạo, cô nhìn thấy gương mặt Ngư còn in dấu năm bàn tay đỏ lửng. Xử nuốt nước bọt, vội cởi chiếc áo khoác màu hồng của mình ra cho Song Ngư mặc, cẩn thận lấy giấy chùi vết máu rỉ trên môi cô. Song Ngư thất thần, như thể vẫn chưa hoàn hồn được sau những chuyện đã xảy ra, giương đôi mắt đẫm nước vô hồn đờ đẫn.
Xử Nữ ôm lấy cô vào lòng, tay vỗ nhẹ lưng Song Ngư cố trấn an:
-Không sao đâu, có mình ở đây rồi!
Có tiếng cỏ loạt soạt, Song Ngư bỗng run cả người vội rúc vào lòng Xử Nữ. Lớp phó biết cô đang hoảng sợ, vì vậy càng ôm chặt cô hơn, giọng mềm mỏng:
-Không có gì đâu Ngư, là Nhân Mã!
Cậu chạy về, mồ hôi ướt đẫm trán, chống hai tay lên đầu gối rồi thở hồng hộc, giọng ngắt quãng:
-Tụi nó chạy nhanh thật!
Thật ra Nhân Mã đã nhìn thấy, lũ khốn ấy đã chạy vào trại lớp A. Nhưng thay vì vào trại lớp người ta làm loạn lên, thì cậu lại quay trở về. Bỏ lại hai cô gái ở đó quá lâu thì không ổn chút nào. Cậu đau lòng nhìn khoé môi Song Ngư rỉ máu, cứ mãi ôm chặt lớp phó như kẻ sắp chết đuối quyết khư khư ôm lấy phao. Nhân Mã bước tới, chậm rãi vươn tay, bỗng bị lớp phó chặn lại:
-Đừng.-Cô lẳng lặng lắc đầu.-Cậu ấy còn đang sốc lắm.
Nhân Mã bất lực gật đầu.
Suốt từ đoạn đường về đến trại, mắt cậu không rời khỏi Song Ngư một khắc nào. Đôi mắt hoảng loạn sợ hãi của cô khiến lòng cậu đau nhói. Càng nghĩ càng tức, Nhân Mã nghiến răng khi nhớ đến ba tên khốn nạn ban nãy. Khốn kiếp thật, cậu nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này, sẽ không bỏ qua cho những kẻ dám làm chuyện tày trời như vậy với Song Ngư.
Xử Nữ cẩn thận dìu cô về trại, đoán chắc tụi trong lớp sẽ nháo nhào cả lên. Đặc biệt là Bạch Dương, khi nhìn thấy Song Ngư tả tơi hoa lá như vậy, dòng máu trong người bất chợt sôi lên rần rật. Cô nhảy đến rồi bỗng khựng lại khi thấy lớp phó khẽ lắc đầu, liền biết ý không làm phiền đến Song Ngư, cô quay sang hỏi Nhân Mã:
-Chuyện gì đã xảy ra vậy?
-Cậu ấy... suýt bị cưỡng bức...
Chiếc bánh trên tay cô rơi xuống tấm bạt.
...
Song Ngư nằm ở góc sâu trong trại, bên cạnh là cô Thảo và Bạch Dương đang lấy tấm chăn mà Sư Tử mang theo để đắp cho cô. Khi đã xác định rõ tầm nhìn thế này thì ngoài kia không ai có thể thấy được gương mặt mình, cô mới lặng lẽ rơi nước mắt.
-Không sao nữa rồi, Song Ngư.-Dương lên tiếng an ủi.
Cô Thảo vuốt nhẹ mái tóc xơ rối của Song Ngư, rồi nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng như của một người mẹ. Hình như đã lâu rồi kể từ khi mẹ mất, cô mới cảm nhận được sự ấm áp này. Từ trước đến giờ ngoại trừ Bạch Dương ra, cô không cho phép ai nhìn thấy nước mắt của mình, không cho phép ai nhìn thấy bộ mặt yếu đuối của mình. Nhưng bây giờ, trước sự dịu dàng của cô giáo, cô không thể chịu được nữa, nhất là khi bản thân vừa mới trải qua một nỗi kinh hoàng khủng khiếp mà đến bây giờ khi nhớ tới cô vẫn run lên vì sợ hãi.
Song Ngư thấy lạnh, đôi bàn tay nắm chặt chăn, mắt buồn bã nhìn cô Thảo và Bạch Dương. Khi biết mình đã thật sự an toàn, nhịp tim của cô mới dần bình ổn trở lại. Nghĩ đến cảnh tượng ban nãy, nếu như lớp phó và Mã không tới kịp thì... không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Song Ngư chớp mắt, khiến một giọt lệ nóng hổi lăn qua thái dương rồi thấm ướt một mảng gối trắng. Như chợt nghĩ ra điều gì, Song Ngư vội đưa tay lau nước mắt, cố bày ra vẻ mặt bình tĩnh nhất. Cô không được phép yếu đuối như thế nữa.
-Song Ngư, em cảm thấy ổn chưa?-Giọng cô giáo êm như suối.
-Vâng.-Cô ngồi dậy, gật gật đầu làm cho mái tóc đen nhánh xoã sang vai.
-Là ai vậy? Là cái thằng khốn nào?-Dương tức giận lên tiếng.
Song Ngư lấy lại bình tĩnh nhanh hơn cô Thảo tưởng. Mặc dù cô hơn con bé đến tận năm tuổi, nhưng nếu đặt vào trường hợp của con bé thì cô hẳn đã phải sợ hãi lắm. Nhưng lúc này, trông Ngư đã thoát khỏi sự khủng hoảng ấy rất nhanh, giọng đều đều đáp lại Bạch Dương mà không có chút ngắt quãng nào, thậm chí đôi mắt vừa rơi lệ mới đây đã khô lúc nào không hay.
-Mình không rõ, chỉ biết thuộc A thôi.
-A? Nam Phong?-Bạch Dương nhíu mày, cô chỉ nghĩ được cái tên đấy mà thôi.
-Vì lúc đó tối lắm, không có đèn. Mình chỉ nhìn thấy áo lớp của bọn đó, mặt thì cũng chỉ thấy lờ mờ.
-Biết ngay là lớp đó mà!
Nhân Mã tức giận quát, mặt sa sầm lại đầy nghiêm trọng, đứng dậy muốn qua trại bên đó làm rõ. Cô Thảo khẽ nhăn mặt, lắc đầu. Lúc này tối lắm rồi, qua bên đó làm rùm beng lên không khác gì phá hỏng không khí hội trại hôm nay. Dù sao chuyện Song Ngư bị con trai bên đó ức hiếp là sự thật, cô chắc chắn sẽ làm rõ chuyện này sau.
-Chỉ sợ tụi nó tìm cách chối tội thôi.-Thiên Bình cắn môi lo lắng nói.
-Không sao, mình đã có cách rồi.
Hoàn toàn trái ngược với bộ dáng sợ sệt ban nãy, Song Ngư chỉ nghiêng đầu mỉm cười, với phong thái lãnh đạm thường thấy.
...
Song Ngư biết vì chuyện của mình mà không khí trong trại không còn được vui vẻ như lúc trước. Cô rời khỏi chăn, lục tục ngồi dậy, bước ra ngoài ngồi cùng các bạn. Thấy Bạch Dương lo lắng, cô liền nắm tay cô trấn an, ý nhị mỉm cười, rằng bản thân đã ổn, không cần phải lo lắng gì nữa.
Đồng hồ dần chỉ về đêm, lửa trại đã tàn, không khí bắt đầu lạnh hơn lúc trước, dường như một hơi thở cũng có thể đóng băng. Lúc này ngoài sân chỉ còn lác đác vài người đi tản bộ với chiếc áo khoác dày cộm, còn lại đa số đều đã về trại nằm ngủ hay bày trò chơi thâu đêm suốt sáng. Đâu đó vang lên tiếng nhạc của bài hát mới ra mắt gần đây, tiếng cười nói giỡn hớt văng vẳng từ trại lớp bên cạnh.
Đèn vẫn sáng choang, nhưng Xử Nữ đã sớm cuộn người vào chăn ngủ mất. Cô ấy không có thói quen thức khuya, với cả sáng nay đã phải dậy từ bốn giờ nên vừa ngả lưng xuống là đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Mấy hôm trước Song Tử còn dặn cả lớp sẽ cùng nhau chơi suốt đêm, nào lường trước được sẽ mỏi mệt đến vậy. Xử Nữ ngủ rồi, cạnh bên là Thiên Bình đọc nốt xong cuốn tiểu thuyết còn dang dở, rồi hai mắt cũng díu lại. Kim Ngưu cũng ngủ mất, nhưng bốn thằng con trai vẫn tụ tập ở góc đằng kia ngồi chơi game, còn cố ý nói nhỏ để không làm phiền mấy đứa nằm cạnh.
Nhân Mã không buồn chơi, cậu lững thững rời trại, tìm một chỗ thoáng đãng ngồi xuống, đặt chân ra khỏi dép để sương đêm thấm vào da. Song Ngư đặt quyển sách xuống, phát hiện Nhân Mã đang ngồi một mình ngoài kia, liền đứng dậy, lấy một chiếc áo ấm xỏ dép bước ra cửa trại. Cô chậm rãi tiến đến gần Nhân Mã rồi ngồi xuống cạnh bên, chìa chiếc áo ra trước mặt:
-Lạnh lắm, cẩn thận bị cảm.
Nhân Mã ngạc nhiên, không nghĩ tới lại là Song Ngư. Tính tình cô ấy như nào cậu hiểu rõ, sao hôm nay lại đột nhiên quan tâm đến cậu như vậy, nhất là khi... cô ấy vừa mới xảy ra chuyện cơ chứ.
-Cảm ơn cậu.
Nhân Mã cầm lấy áo mặc vào. Mấy giây trước, cậu còn cố tìm chủ đề để nói chuyện với Song Ngư. Nhưng mà hình như chẳng có ý nghĩa gì ngoài những câu xã giao gượng gạo. Thay vào đó, cậu lặng lẽ phóng mắt ra xa, nơi những khúc gỗ đã cháy trụi giữa sân, tro tàn vương theo gió lãng đãng chơi đùa với sương đêm. Nhân Mã thầm nghĩ, sự im lặng cho cả hai đôi khi cũng là một lựa chọn không tồi.
Hai người cứ ngồi như vậy mất cả lúc, không ai nói một câu nào. Không gian như những mũi tên băng chằng chịt, xuyên qua tấm áo dày, nhưng cả hai dường như không để tâm mấy. Ánh trăng dìu dịu hiu hắt một góc trời, rải những tia sắng yếu ớt lên những ngọn cỏ ướt đẫm sương. Trại đối diện ban sáng còn đông đúc người qua kẻ lại vì có bán thức ăn tết, bây giờ đã dẹp sạch, chỉ còn lại bóng đèn sáng choang cùng mấy đứa học sinh lôi dàn karaoke ra hát. Đằng xa văng vẳng tiếng nhạc trong trẻo vang lên, theo gió đêm mà rong chơi khắp chốn.
"Đón xuân này tôi nhớ xuân xưa
Một chiều xuân em đã hẹn hò
Như ươm tình trong cánh hoa mơ
Đưa hương theo làn gió.
Em nói rằng em viết thành thơ..."
Song Ngư bắt đầu cảm nhận được cái lạnh như cắt da cắt thịt, liền chà hai bàn tay vào nhau nhằm tạo ra hơi ấm. Cô áp tay lên má, vẫn chưa thấy đủ liền chà thêm. Bất chợt, một bàn tay ngăm ngăm vươn ra áp lên rồi đan lấy bàn tay cô, một cách dứt khoát nhất. Song Ngư ngẩng mặt nhìn qua, phát hiện Nhân Mã cũng đang lẳng lặng nhìn mình. Cô bất ngờ, không kịp phản ứng gì, cứ bất động để cậu ấy nắm lấy tay mình như vậy. Hoặc giả, cô cũng không muốn từ chối.
Qua ánh trăng mờ mờ, cô nhìn thấy đôi mắt Nhân Mã ánh lên sự dịu dàng thuần khiết.
Hơn cả những vì sao giăng trên bầu trời.
Bài hát "Đón xuân này tôi nhớ xuân xưa" - sáng tác của cố nhạc sĩ Châu Kỳ.