Ai người đấy đều đi làm việc của mình.
---- Chỗ thanh niên nào đó ----
- Bây giờ ta phải làm gì? - Bạch Dương hỏi, phá tan cái bầu không khí ngột ngạt.
- Dọn thôi. - Thiên Yết trả lời.
- À, mà Song Tử đâu rồi? - Sư Tử bỗng dưng hỏi.
- Nhắc mới nhớ, nó đâu rồi? - Bạch Dương thắc mắc.
Một bầu không khí im ắng bao trùm lên căn phòng. Họ dọn những đống rác kia trong im ắng.
Trong lúc dọn thì họ còn tìm thấy một mẩu giấy nho nhỏ trong người Rin.
"Em xin lỗi. Em rất muốn lui ra cho anh hạnh phúc nhưng không thể. Lần đó, em yêu anh rất là nhiều, nhưng lại không thể làm phản lại gia đình mình. Nhưng dù gì họ cũng là người nuôi nấng em nên em không thể không nghe theo. Em xin lỗi anh, THiên Yết."
Thiên Yết đọc xong không nói gì, vo tờ giấy và vứt đi. Anh không nói lời gì và bước đi.
người kia chỉ nhìn theo, không thắc mắc gì hết. HỌ tiếp tục công việc của mình.
Một lúc sau thì họ cũng đã dọn xong bãi chiến trường và đi về.
Có một điều mà cả người đều đang suy nghĩ: Song Tử làm sao rồi? Hắn đã biến mất từ trước khi cuộc chiến bắt đầu.
---- Chỗ cô gái ----
Thảo Hiền và Bảo Bình đã dìu được Ma Kết về đến nơi.
- Ơ... Song Ngư và chị Thiên Bình đâu rồi? - Thảo Hiền bỗng dưng hỏi.
- Chị không biết. Em nhắc chị mới nhớ, cả Song Tử cũng đã biến mất rồi. - Bảo Bình nói.
Trong lòng Bảo Bình đang nặng trĩu. Ma Kết không thể bị làm sao được. Cô cũng sẽ phải kể cái này với tất cả mọi người sau khi họ trở về.
Còn về phía Thảo Hiền, cô thực sự không còn hơi đâu để suy nghĩ nữa rồi. Ma Kết đã cứu cô khỏi cái chốn địa ngục đó, cô ấy không thể làm sao được.
---- Trong bệnh viện ----
- Cự Giải sẽ không sao đâu. - Kim Ngưu nói, cố gắng trấn an Nhân Mã. Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng anh cũng đau không kém. Cô em gái của anh không được phép làm sao.
Về phần Nhân Mã, cô cũng đau lắm chứ. Người bạn thân của mình mà như vậy thì mình cũng phải đau chứ. Cô đã thề là sống chết có nhau với Cự Giải, lần này Cự Giải mà ra đi, cô cũng chẳng thiết sống nữa.
Còn Xử Nữ, khi thấy ánh đèn trong phòng cấp cứu sáng lên, anh thấy tim mình tối đi. Lâu lắm rồi mới có một người làm trái tim anh mềm trở lại... Đã lâu lắm rồi kể từ sự việc đêm hôm đó.
---- Chỗ của Song Ngư và Thiên Bình ----
Hai người đã rời đi ngay sau khi Song Ngư kể xong câu chuyện.
Nước mắt Song Ngư cứ lăn dài, cô cũng chả phải là người cứng rắn gì nữa, cô cũng chỉ là một người bình thường thôi, một cô gái hết sức là mềm yếu.
Thiên Bình đi bên cạnh chỉ nhẹ nhàng nhìn SOng Ngư khóc. Bản thân cô bây giờ cũng đang đau, đau lắm.
- Song Ngư, nín đi. - Thiên Bình nói. Giọng cô nhẹ nhàng.
- Em... em... tất cả là tại em. - Song Ngư nấc lên.
- Không sao đâu, em đã làm hết sức rồi mà. - Thiên Bình an ủi.
SOng Ngư không trả lời, không cón nấc lên nữa. Nhưng nước mắt vẫn cứ chảy lặng lẽ. Thiên Bình cũng không thể làm gì. Sức lực của cô đã cạn kiệt, lòng của cô cũng đau lắm rồi, cô đang cố gắng hết sức để kìm lại những cái nấc.
Họ đã đứng trước căn biệt thự, nhưng họ không dám đi vào.
Ngay tức khắc, Song Ngư chạy vụt đi. Bạch Dương, Sư Tử và Sơn vừa về đến nơi. THấy vậy, Thiên Bình nhìn về phía Bạch DƯơng. Hiểu ý, anh chạy và đuổi theo cô.
Sơn thì lập tức vào nhà.
Thiên Bình thấy Sư Tử thì cũng không nói gì chỉ lặng lẽ bước đi. Bây giờ cô có thể khóc rồi. Nghĩ xong thì những giọt nước mặt của cô lặng lẽ rơi. Sư Tử đi đằng sau, nghe thấy tiếng nấc nhỏ, thì đến bên cô và ôm cô vào lòng mình.
- Cứ khóc đi. - Sư TỬ nói. Giọng nói trầm ấm vang lên.
Thiên Bình không kìm được mà nước mắt tuôn ra. Sư Tử thấy thế thì cũng đau lắm. Anh yêu cô gái này mất rồi.
Về phần Bạch Dương, khi chạy bằng với Song Ngư thì ôm cô. Song Ngư vẫn khóc, vẫn tự trách mình.
- Nín đi. - Bạch Dương nói, thấy cô gái này khóc, anh đau lắm.
- Em không thể... Tất... tất cả là tại em. - Song Ngư nói.
- Không phải đâu, tại lòng thù hận, tại sự ghen tuông thôi. - Bạch Dương an ủi. Anh hiểu cô gái này nghĩ gì.
- Không... tất cả là tại em. - Song Ngư vẫn nhận tội về phía mình.
- Không phải tại em, anh thề. - Bạch Dương tiếp tục.
SOng Ngư vẫn tiếp tục khóc. Một lúc sau thì thiếp đi.
----- Ở một nơi nào đó ----
Song Tử vẫn lảng vảng quanh nơi nào đó.
Anh biết trốn đi như thế này là không đúng nhưng anh không thể ở lại đó. Nơi đó chỉ toàn là những nối đau thôi. Anh đã lặng lẽ bỏ đi.
"Xin lỗi tất cả mọi người."
------- Thiên Hạt và Nhật Minh ---------
Hai người này là bình thường nhất luôn. Nhưng, trong lòng họ cũng còn rất nhiều tâm sự.
"Để họ yên! Các anh chị đừng gặp phải chuyện gì nhá!"
"Anh xin lỗi, xin lỗi về mọi thứ."