Họ là những phù thuỷ đầy tiềm năng. Họ là những pháp sư có tương lai. Giờ đây, họ đi cùng nhau, chinh phục mọi khó khăn. Động lực lớn nhất của họ bây giờ chính là tình bạn, là lời hứa của họ với những người anh em, những người họ coi như gia đình.
- Bây giờ làm sao đây? - Bảo Bình hỏi, phá vỡ im lặng u buồn của cả nhóm.
- Đi thôi, ta chỉ cần đi thẳng. - Cự Giải nói.
- Đi thẳng ư, không dễ thế đâu. - Song Tử phản đối. - Trước mặt chúng ta là một khu rừng chứa toàn độc dược.
- Không đi thẳng thì ta đi thế nào? - Xử Nữ thắc mắc.
- Tôi không biết. - Song Tử đáp.
- Thế mà cũng nói được. - Bảo Bình bĩu môi.
"Cứ đi về phía trước, cứ đi và đi."
- Ai nghe thấy tiếng đó chứ? - Nhân Mã hỏi.
- Đương nhiên... Vậy thì cứ đi thôi? - Kim Ngưu hỏi.
- Không, tôi ngửi thấy mùi khả nghi. - Bảo Bình nói.
- Tôi cũng ngờ ngợ. Ta cần một người vào đó kiểm tra trước. - Song Tử nói.
Cả hội không ai nói gì. Đồng loạt im lặng. Tình trạng này bây giờ là -; liều một phát, bi đát cả đời.
- Được rồi, vậy, tôi sẽ vào. - Nhân Mã xung phong.
- Vậy thì tôi cũng sẽ đi. - Kim Ngưu nói.
Hai người đi vào sâu hơn trong rừng. Vẻ mặt họ bình thản đến lạ lùng. Đâu ai biết đâu, trong lòng họ đang sôi sục.
- Hãy làm điều này vì tất cả mọi người, được chứ? - Nhân Mã trấn an Kim Ngưu.
- Được! - Kim Ngưu như vực lại được tinh thần, bước vào trong.
Họ bước tiếp, bước sâu hơn vào trong.
Song Tử, Bảo Bình, Cự Giải, Xử Nữ đứng ngoài. Họ nín thở. Họ lo lắng, lo lắm chứ. Nhưng, đây là cách duy nhất để mọi người có thể sống sót đi ra.
- Có điều gì đó... - Cự Giải bỗng chợt thì thầm.
- Kim Ngưu! Nhân Mã! Quay lại đây! - Bảo Bình hét to. Cô đã hiểu ý Cự Giải.
Nhưng, họ không nghe thấy.
- Có một thế lực nào đó đang điều khiển họ. - Song Tử nói.
"Các người cũng tinh phết đấy!" một giọng nói từ đâu phát ra.
- Ai?! Bước ra đây! - Xử Nữ nói lớn.
"Từ từ nào, các người sẽ được thấy ta sớm thôi. Nhưng các ngươi không thể làm gì được ta đâu." giọng nói đó tiếp tục.
- Ông muốn gì? - Cự Giải hỏi, vào ngay vấn đề.
"Đâu có gì nhiều, ta cần các người nộp công thức bí mật đây."
- Ông đang nói cái gì đấy? - Bảo Bình hỏi.
"Chả phải các ngươi cầm công thức sao?"
- Chúng tôi đâu có cầm. - Song Tử tiếp tục phải đối.
- Thả bạn bọn tôi ra đi. - Bảo Bình nói.
"Nếu tôi không có công thức, các ngươi sẽ phải tự tìm đường qua đây. Đây là một cái mê cung đầy cạm bẫy, đầy sự quyến rũ. Các ngươi phải vượt qua các chướng ngại vật, các câu đố để đến được đích.
Các ngươi có một manh mối duy nhất, nên hãy sử dụng chúng cẩn thận. Chúc các người may mắn. À, còn một điều nữa, nên nhớ rằng: Chỗ nguy hiểm nhất là chỗ an toàn nhất; chỗ an toàn nhất là chỗ nguy hiểm nhất. Không điều gì giống với sự thật đâu, hãy nhìn mọi thứ qua một làn nước. Chúc may mắn!"
Giọng nói đó sau đó biến mất.
- Tức là chúng ta phải giải mê cung sao? - Xử Nữ hỏi.
- Chứ còn sao nữa?! - Song Tử gắt. Thật là mệt mỏi quá đi, hết câu đố lại đến mê cung.
- Được rồi, ta phải kiếm manh mối đầu tiên. - Bảo Bình nói.
Họ đành quên đi lời nói đó và bắt đầu tìm kiếm.
May mắn đã không mỉm cười với họ. Họ tìm hoài, tìm mãi mà không thấy. Mặt trời đã chuẩn bị lặn. Chiều hoàng hôn thật đẹp, nhưng thâm tâm người thì không.
- Chỗ nguy hiểm nhất là chỗ an toàn nhất... - Cự Giải nói.
- Mọi người, đã ai kiểm tra trên cây và dưới đất chưa? - Bảo Bình bất chợt hỏi.
- Ơ... đúng rồi! - Song Tử nói rồi chạy đi tìm.
Họ lại nghe thấy những tiếng là xào xạc, tiếng gió thổi ngang tai.
- Mọi người ơi! Nhìn này! - Song Tử gọi to.
người nhanh chóng chạy về hướng phát ra tiếng động đó.
- Mũi tên ư! Nó chỉ sang phía bên trái, đi thôi. - Xử Nữ nói.
- Từ từ, chớ hấp tấp. - Cự Giải nói.
- Tại sao cơ chứ? Em không muốn cứu hai người kia à? - Xử Nữ hỏi.
- Cự Giải có lý đấy. Ta phải nhìn mọi thứ qua dòng nước chảy. Khi nhìn qua một cốc nước đang được rót đầy, các mũi tên sẽ đổi hướng. - Bảo Bình phân tích.
- Nếu vậy, ta phải đi bên phải mới đúng chứ. - Song Tử nói.
- Vậy, đi thôi?! - Xử Nữ chạy trước.
người kia chạy ngay theo sau.
"Họ rất có tiềm năng, xong chướng ngại vật đầu tiên rồi đấy. Không tệ. Hãy đối phó với họ thật cẩn thận."
---------- Ở một nơi khác -------------
- Kim Ngưu, anh đừng khóc nữa. - Nhân Mã nói.
Hức! Hức!
Nơi họ đang ở cũng không nên gọi là một cái tù, đó là một căn phòng thì hơn. Mọi thứ khá là đầy đủ, tiện nghi, chỉ có điều, họ đang lủng lẳng giữa trời, không cẩn thận, họ có thể rơi bất cứ lúc nào.
- Anh... hức... không thể... hức. - Kim Ngưu đáp.
Sau khi đi vào rừng, họ bị một đoàn quân bắt lại nhờ sử dụng thuốc mê. Họ đã đưa cô và Kim Ngưu đến đây.
Còn lí giải việc vì sao Ngưu khóc, chỉ là anh lo cho em gái anh. Như thế này, họ phải có thêm việc nữa rồi.
Nhân Mã lắc đầu ngán ngẩm. Cô đến chịu ông này rồi.
Cô đứng lên và đi vào trong bếp, làm một ít đồ ăn.
Bây giờ, cô chỉ có thể ở đây thôi, chả đi đâu được.
===========================================
Mình đã trở lại sau hơn tháng vắng bóng. Đợt này mình cạn ý tưởng với lười quá. Mọi người vẫn ủng hộ truyện của mình nha! Cảm ơn mọi người nhiều!
Hôm nay là Cá tháng , mình chúc mọi người đừng để bị lừa nha. Yêu!