Akira dẫn Rin đến một khu vườn bí mật cách hoàng cung không xa.
- Chị! Chị cũng thích anh Thiên Yết mà, phải không? - Akira mở lời.
- Chị... chị cũng không biết nữa. - Rin đáp. - Chị cũng vừa từ trái đất về lại đây. Bọn họ, đúng là không đơn giản như ta nghĩ.
- Chị có cách gì không? Em... không muốn tiếp tục nữa... - Akira nói.
- Cô điên rồi! - Rin nói. - Cô muốn phản lại gia tộc của mình? Muốn đối đầu với mẹ của cô? Cô điên rồi!
Cả khu vườn chìm vào yên lặng. Thời gian trôi qua đã khiến ngọn lửa thù hận của cô lắng dần đi.
"Có lẽ... lúc này phản bội là cách tốt nhất..."
"Em không muốn giết đi người em từng yêu như sinh mệnh..."
"Cô điên rồi! Nhưng tôi còn điên hơn cô."
- Cứ tiếp tục đi! - Rin ra lệnh rồi bỏ lại Akira ở đó và rời khỏi khu vườn.
- -----------------
- Ưm... - một tiếng kêu nhẹ phát ra từ một căn phòng nhỏ.
Tay cậu đang bị xích vào một cái giường, xung quanh là là một màu xám xịt.
- Đây là đâu? Tôi là ai? - cậu tự hỏi và nhìn xung quanh.
Cạch
- Tỉnh rồi sao? - bước vào căn phòng là một cô gái trạc tuổi cậu.
- Cô là... - Bạch Dương hỏi.
- Rin.
- Cô có thể cho tôi biết tôi là ai và đây là đâu không?
- Magie, hành tinh phép thuật và cậu là Aries, người được gia tộc Ophiucus nhận nuôi. - Rin đáp lại, mặt tỉnh bơ.
- Tôi đã ở đây được bao lâu rồi? - Bạch Dương hỏi.
- Hơn tuần rồi. - Rin đáp. - Nghỉ ngơi đi, tôi sẽ quay lại ngay.
Rin được giao nhiệm vụ thay đổi ký ức của Bạch Dương. Cô đã xâm nhập vào giấc mơ của anh và khiến anh đau đớn.
- Tôi bị đánh đập, bạn bè tôi đã phản bội tôi, cô gái đó đã lợi dụng tôi... Tôi hận! - Bạch Dương hét ầm lên. Anh điên cuồng hét lên. Anh giật mạnh sợi dây và khiến nó siết chặt vào cổ tay anh. Máu bắt đầu gỉ ra nhưng anh không quan tâm.
- Dù gì gia tộc Ophiu cũng đã nhận nuôi anh. Họ cũng là kẻ thù của chúng tôi. Anh đồng ý giúp đỡ chứ? - Rin hỏi.
- Được! - Bạch Dương kiên quyết đáp lại. - Vậy tôi phải làm gì?
- Sáng mai tôi sẽ quay lại và đưa anh đi gặp mọi người.
- Được.
"Bạch Dương, tôi xin lỗi... nhưng đây là mệnh lệnh..."
"Tôi điên rồi!"
- ----------------------
- Thiên Yết! Nhớ tôi chứ? - Akira bước vào căn phòng và ngước nhìn thân thể của một người con trai bị treo ở trên trần nhà.
- Cô là ai? Sao tôi phải nhớ cô? - Thiên Yết đáp lại.
- Anh vẫn còn mạnh miệng quá nhỉ? - Akira đáp. - Cô bạn gái thân yêu của anh sắp vác xác đến đây nè...
- Cô... - Thiên Yết cứng họng. Anh thầm cầu nguyện là Ma Kết sẽ không đến đây.
- Cô ta sẽ đến thôi. Và lúc đó, anh sẽ là của tôi! - Akira đáp.
- Tôi sẽ là của cô... nếu như cô để Ma Kết yên. - Thiên Yết đanh thép nói.
Căn phòng chìm vào yên lặng.
- Anh chấp nhận tôi vì cô ấy. Anh đánh tôi cũng vì cô ấy. Trong mắt anh, tôi có là cái gì không vậy? - Akira hỏi.
- ... - Thiên Yết vẫn không nói gì.
- Anh bị mất ký ức về ngày xưa... nên anh không thể biết rằng tôi yêu anh đến mức nào đâu! - Akira nói. Ánh mắt đượm buồn nhìn ra xa.
- Cô... không bao giờ bằng được cô ấy. Tôi sẽ là của cô nếu cô tha cho bạn tôi.
- Được thôi. - Akira nhếch mép cười và ấn một cái nút. Thiên Yết rơi từ trên trần nhà và "hạ cánh" an toàn ở dưới đất.
Đặt vào môi Thiên Yết một nụ hôn, cô bắt đầu kế hoạch của mình. Lẩm nhẩm thần chú, anh sẽ là con rối của cô.
"Anh là của em nhưng sao em thấy chua chát thế... Em điên rồi..."
- ------------------
Thiên Dương và Xà Phu rời khỏi tòa lâu đài và đi vào một khu rừng nhỏ.
- Em quyết định rồi! - Thiên Dương dừng lại và nói.
- Đừng nói em sẽ phản lại bà ta nhá! - Xà Phu nói.
Thiên Dương chỉ gật đầu.
- Em điên rồi! - Xà Phu gào lên.
- Phải! Em điên rồi! Em điên vì em yêu bọn nhóc đó, em điên vì em là bạn của bọn đó... - Thiên Dương nói.
Xà Phu lẩm nhẩm thần chú và Thiên Dương ngất đi.
- Anh cũng điên rồi! Anh điên vì anh yêu em! Anh xin lỗi... - Xà Phu thì thầm và đưa Thiên Dương vào phòng anh.
=====================================================
Truyện có vẻ hơi rối nhỉ các bạn? Mọi thắc mắc sẽ được giải đáp ở các chap sao nhá.
Cảm ơn vì đã luôn theo dõi và ủng hộ mình.