Mọi vật chìm vào trong yên lặng.
- Ê! Mình, đổi kế hoạch được không? - Song Tử phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.
- Ừ. Dù gì, Ngưu với Mã Nhi... - Bảo Bình bỏ dở câu.
- Nhưng... - Cự Giải tính phản đối, nhưng cô dừng lại. - Được rồi, các cậu có kế hoạch thế nào?
- Tại vì sắp có một trận chiến xảy ra, anh nghĩ, mình nên đi đến nơi sẽ xảy ra trận chiến. - Xử Nữ nói.
- Ta đâu có biết đó là đâu không? - Cự Giải hỏi.
- Đương nhiên là... không, nhưng mà ta có thể suy luận ra. - Xử Nữ đáp. - Trận chiến này là chúng ta đối đầu với ký ức, vậy không khó để đoán được địa điểm sẽ diễn ra trận chiến.
- Tất cả mọi thứ đều bắt đầu ở tòa lâu đài đó và nó nên kết thúc ở đó. - Bảo Bình quả quyết.
- Phải, nhưng mà... địa hình nơi đây nó vẫn liên tục thay đổi, chúng ta cần trợ giúp. - Cự Giải nói.
- Đi theo cái ký hiệu này, mình sẽ đến nơi, phải không? - Xử Nữ hỏi.
- Anh ơi... còn một điều này nữa... cái ký hiệu có vẻ nó đang thay đổi... - Song Tử nói, chỉ vào cái biểu tượng đang phát sáng kia.
- Cái này... - Bảo Bình ấp úng. - Em đoán, là nó biểu thị sự thay đổi của các phe... và việc... ký ức của mọi người đang bị thay đổi...
- Cứ đi theo thôi, tất cả mọi người, đều sẽ hướng về nơi đó thôi... - Cự Giải quả quyết nói. - Thường ngày em có thể không đáng tin, nhưng riêng lần này, mọi người phải tin em.
"Ma Kết, tớ tin là tớ đang đi đúng hướng..."
- -------------------------------
Đúng là đã quá ngày rồi.
Nhân Mã tỉnh lại với một cơ thể đau nhức nhối.
- Anh Ngưu! - Nhân Mã gọi nhỏ.
Không có ai đáp lại lời gọi của cô. Kim Ngưu đã bị bắt đi rồi, cô chợt nhớ ra. Nhân Mã dựa người vào tường và lấy cái lọ cô Thiên Dương đưa.
"Hãy cứ làm những gì mà con tin là đúng..."
"Hãy cứ làm những gì mà con tin là đúng..."
"Hãy cứ làm những gì mà con tin là đúng..."
Cô không biết là cô tin cái gì nữa. Bị giáo viên phản bội? Nhìn xuống cái vòng cổ: Bị bạn bè bỏ rơi? Cô thực sự không còn tin vào điều gì nữa. Não cô của hiện tại không khác gì một mớ bòng bong. Chưa bao giờ mà cô bị bỏ lại một mình trong một hoàn cảnh khó khăn như bây giờ.
"Giá mà bây giờ có tất cả mọi người!"
"Lọ thuộc này, liệu có giải thoát được cho cô?"
Ngồi đó, nhìn lọ thuốc trong tay, cô thấy thật sự rất bất ổn.
CẠCH! Một cánh cửa từ đâu xuất hiện và bật mở.
- -------------------------------
Kim Ngưu tỉnh dậy và thở hổn hển. Anh đang ở trong một căn phòng sạch sẽ và thoáng mát, đầy đủ tiện nghi. Nhưng anh nào để tâm đến điều đó; anh vừa trải qua một trong những cảm giác khó tả và đau đớn nhất trong đời.
Cảm giác anh đang bị dìm ở dưới nước, ngạt thở và bất lực. Anh cảm thấy mình như đang lênh đênh trên biển trong một bao tải bị bịt kín. Anh vừa được sống lại cái cảm giác của anh nhiều năm về trước. Tối đen, đáng sợ và đầy khó chịu.
Nhưng, mọi chuyện chấm dứt và mọi cảm giác trước đó đều được xóa đi hết. Chuyện gì đã xảy ra vậy?
- Tỉnh rồi sao? - một tiếng nói vọng vào.
- Thầy Xà Phu? - Kim Ngưu ngờ ngợ đáp lại.
- Thầy đây, con cảm thấy sao rồi? - Xà Phu đáp lại.
- Con vừa trải qua một cơn ác mộng, kinh hoàng lắm ạ! - Kim Ngưu đáp. - Con mơ thấy là con bị dìm xuống nước và suýt chết đuối.
- Giờ con ổn rồi chứ? - Xà Phu hỏi.
- Dạ! - Kim Ngưu đáp. - Mà, thầy vào đây làm gì đấy ạ?
- Thầy tính nói chuyện, giải đáp tất cả mọi thắc mắc của con. Cái ác mộng này là một phần quá khứ của con. Hôm đó con đang đứng cạnh một cái ao nhỏ để chơi, thì Nhân Mã từ đâu chạy đến, hù con một cái làm con rớt xuống ao. Cái cảm giác đó, chắc con còn nhớ nhỉ. Tiếng cười của Nhân Mã vang vọng khắp nơi trong khi con thì chìm nghỉm dưới nước. May là có thầy với cô Thiên Dương đi qua và vớt con lên đấy. - Xà Phu kể lể.
- Con... cảm ơn thầy nhiều lắm ạ! Thầy có gì cần làm, cứ nói với con. Con hứa là con sẽ đáp ứng đầy đủ. Cảm ơn thầy vì đã cứu con! - Kim Ngưu đáp.
- Ừ, thầy chỉ có một ước nguyện duy nhất thôi... - Xà Phu nói. - Con hãy tham gia trận chiến sắp tới với thầy.
- Dạ... - chưa kịp nói hết câu thì Kim Ngưu đã gục xuống.
"Trận chiến chính thức bắt đầu."
=================================================
Mình đang rất cố gắng để xong trước đêm Tết, nhưng chắc không được rồi. Nên cho mình khất đến hết tháng sẽ xong truyện nhá.