Song Ngư mắt nhắm mắt mở bước vào phòng, đóng cửa lại, rồi nằm phịch xuống giường.
Cả ngày làm việc không ngừng, sau thì bị Sư Tử "bắt cóc" mang đi, rồi lại phải ngay lập tức bay về trong đêm. Nhiều ngày nhàn rỗi chôn chân ở nhà, đã lâu lắm rồi Song Ngư không hề di chuyển liên tục như vậy, bây giờ cả người đều lảo đảo rồi.
Cô nằm xuống giường, tay lần mò tháo kẹp tóc dây buộc lung tung ra cho nhẹ đầu. Hôm nay chắc không tẩy trang, cũng không cần thay đồ. Song Ngư mặc kệ, để ngày mai tính.
Ngay lúc cô quay người muốn kéo mền lên đắp, đột nhiên phát hiện không xoay người được, vì vừa lật người một nửa đã bị chặn lại.
- Ối!
Có người ở trên giường.
Song Ngư giật mình đến tỉnh cả ngủ, vội bật dậy. Cả người cô cứng lại phòng hờ, nhíu chặt mày.
Người kia cũng giật mình ngồi dậy khi cô đụng trúng, có lẽ chưa ngủ được bao nhiêu.
- Ai vậy? - Song ngư hỏi, tay lần mò cây đèn ngay góc phòng.
- Song Ngư? - Một giọng nói nhẹ nhàng, hơi hơi trầm xuống do mệt mỏi vang lên.
- Là chị à? - Song Ngư thả lỏng, lần nữa thả người xuống giường.
Xử Nữ.
Người kia bất lực nhìn cô, thần kinh căng thẳng cũng buông xuống, mơ màng như còn đang say ngủ, không có phản ứng gì nhiều.
Một lúc sau, Xử Nữ cuối cùng cũng tỉnh táo một chút, lay lay cô bé vẫn đang nằm cạnh mình.
- Này, dậy mau, phòng em ở phía bên kia kìa. - Xử Nữ lay lay - Sao không rửa mặt, thay đồ lại? Cứ vậy mà ngủ thì mấy viên đá trên áo sẽ cấn tạo lằn trên da em đấy.
Xử Nữ muốn kêu Song Ngư ngồi dậy, nhưng rồi cũng vô dụng.
- Hôm nay em ngồi xe gần bốn năm tiếng đó, tha cho em đi mà. Mấy con chiến mã làm xe lắc lư miết, làm cho em chóng mặt quá trời. - Song Ngư làu bàu - Chị sang phòng em ngủ một hôm nhé, em đi hết nổi rồi.
- Ôi trời. - Xử Nữ đảo mắt, chán nản không muốn cùng cô bé đôi co.
Cô cắn môi, nhìn Song Ngư đang dần chìm vào giấc ngủ cũng không khỏi bất lực thở dài. Cuối cùng, Xử Nữ với tay lấy dây buộc tóc đặt ngay đầu giường, búi tóc lại cẩn thận, rồi chầm chậm bước vào nhà vệ sinh.
Khi quay lại, cô đã mang theo một thau nước nhỏ, vài chai lọ dưỡng da, cùng khăn sạch. Sau, Xử Nữ chậm rãi lau mặt, tẩy trang cho Song Ngư. Đi dự tiệc nên Song Ngư cũng phải trang điểm ít nhiều, trên mặt vẫn còn phấn kem son môi, nếu không lau đi hết mà để tới mai thì sợ là da sẽ không chịu nổi.
Song Ngư có lẽ cũng đã mệt lắm, nên chẳng hề phản ứng gì, chỉ có hơi thở đều đều nhẹ nhàng cho thấy cô đang ngủ ngon.
Sau khi đã cẩn thận lau mặt cho cô gái lúc này đã chìm vào mộng đẹp, Xử Nữ lại bắt đầu cởi bớt những phụ kiện, trang sức trên người cho Song Ngư, rồi thay một bộ váy ngủ dài đơn giản cho cô bé. Mọi hành động đều thật nhẹ nhàng, khẽ khàng để không đánh động đến người đang ngủ.
Đến khi Song Ngư nhẹ nhàng thoải mái ôm mền yên bình ngủ, Xử Nữ không nhịn được mà bật cười.
Cô ngồi ở mép giường, đưa tay chạm vào chiếc má trắng mịn của Song Ngư, mắt lại hướng ra cửa sổ.
Một ngày dài, mệt mỏi, và chìm ngập trong những nỗi bất an, lo lắng không tên. Và cũng không phải chỉ có những gì bọn họ đã biết, mà cả những dấu hiệu của vấn đề ở cả tương lai.
Đôi mắt nhu hòa của Xử Nữ dời đến chiếc bàn lớn, dựa vào ánh đèn mờ tỏ buổi đêm mà tìm kiếm bóng hình của bức thư đang được đặt trên bàn.
Khẽ thở dài, cô lấy một cái mền mỏng từ trong tủ, rồi bước sang ghế sofa.
Đi ngủ thôi.
~oo~
Nhân Mã và Bảo Bình bối rối nhìn người con trai đang quỳ một chân xuống ngay trước mặt, không biết nói gì.
Nhân Mã muốn bước lên, nhưng lại bị Bảo Bình nắm chặt tay cản lại, kéo cô ra phía sau.
Dù cho không hiểu chuyện gì đang phát sinh, Bảo Bình vẫn mang ý nghĩ phòng vệ rõ ràng trước người trước mặt.
Người nọ lúc này mới chầm chậm ngẩng đầu, đôi mắt màu trà nhạt dịu dàng hấp háy nhìn hai người phía trước, môi vẽ nên một nụ cười nhẹ.
- Công chúa, ta đã đợi người rất lâu rồi. - Anh ta lần nữa nói, âm giọng hơi trầm, nhẹ nhàng như từng khúc đàn ngân lên.
- Đợi tôi? - Nhân Mã hỏi.
- Vâng. - Người kia đáp lời.
Đoạn, anh đứng thẳng người lên, bước lại gần hai người.
Bảo Bình nhìn thấy cử động của người đối diện, cả người liền thủ thế, hai tay cố gồng lên như chuẩn bị dùng sức mạnh của mình để tấn công.
Thế mà người nọ lại như không quan tâm đến Bảo Bình, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn Nhân Mã, trên môi vẫn là một nụ cười dịu dàng. Dáng vẻ tiêu diêu, chú mục vào cô gái sau lưng Bảo Bình như thể Bảo Bình không hề tồn tại.
Đến khi người nọ chỉ cách Bảo Bình hai ba bước, những cột nước lớn lần nữa ào ào đổ xuống từ hư vô, nhăm nhe tấn công người trước mặt.
- Khoan đã. - Nhân Mã giữ lấy tay Bảo Bình thấy vậy liền hô lên.
Mà Bảo Bình thấy cô như vậy cũng chỉ nhíu mày, rồi im lặng buông tay.
Người kia từ đầu đến cuối vẫn chỉ đứng đó, nhàn nhạt mỉm cười.
Nhân Mã bước ra từ sau lưng Bảo Bình, đứng đối diện với anh ta.
Đôi mắt cô linh hoạt chớp chớp, quan sát thật kĩ từng biểu hiện của người nọ, thu hết vào trong mắt.
Anh ta lần nữa quỳ xuống, đưa tay cầm lấy tay của Nhân Mã.
Nhân Mã ngớ người.
Bàn tay người này to hơn tay của Bảo Bình, nhiều vết chai sạn ma sát lấy bàn tay cô, nhưng lại cực kì nhẹ nhàng và cẩn thận nâng lên tay Nhân Mã. Biểu hiện của người này hệt như đang nắm lấy trân bảo độc nhất vô nhị trên thế gian, cẩn thận từng li sợ nó vỡ nát.
Thế nhưng, khuôn mặt dịu dàng rốt cuộc cũng tối sầm lại khi nhìn thấy những vết tím đỏ sẫm màu loang lổ trên mu bàn tay cô. Đó là dấu giày của người phụ nữ lúc trước.
Bảo Bình đứng một bên nhìn người lạ mặt này nắm lấy bàn tay cô đã cảm thấy không ổn. Thế mà lúc này, kẻ nọ lại đột nhiên cúi đầu xuống hôn lên mu bàn tay cô. Hai mắt anh trợn to, vội kéo giật Nhân Mã lùi về trước khi cô kịp ú ớ gì.
Người nọ nhìn hành động của Bảo Bình cũng không làm gì, chỉ đứng thẳng dậy, trầm mặc nhìn hai người.
Nhân Mã cũng đờ người ra trước hành động của người kia. Hai má dần ửng hồng lên như hai đóa tường vi nở rộ, ngại ngùng với hành động của anh ta.
Trong số sáu người, cô là người nhỏ nhất, thậm chí còn nhỏ hơn Song Ngư hai tuổi. Vừa tốt nghiệp xong, Nhân Mã liền vào Z, làm tác giả viết truyện cho trẻ con. Đến giờ vẫn chưa được một năm.
Từ nhỏ được ba mẹ, anh trai chăm sóc, lo lắng, hầu như đều không quá thân thiết với bất cứ bạn nam nào. Sau khi tốt nghiệp lại luôn đi bên cạnh nhóm Kim Ngưu, không thì cũng chỉ ở lì trong nhà để sáng tác.
Lần này, nhìn con người đẹp như hoa trước mắt nhẹ nhàng hôn lên tay mình, thế mà lại làm Nhân Mã ngượng đến đỏ cả mặt.
Cô ngay lúc này, thế mà lại ngơ người ra.
Mình đã từng thân thiết với người con trai nào chưa nhỉ? Hình như là không có. Nhân Mã nghĩ tới đây không khỏi có chút não nề.
Thế rồi, trong đầu cô lại hiện lên bóng lưng cao cao, gầy gầy trong những buổi tối sau giờ luyện bắn cung ngày xưa.
Không.
Nhân Mã đã từng tiếp xúc với một chàng trai rồi.
Ánh mắt cô đột nhiên mơ màng xa xăm, như muốn nhớ lại một chút những kí ức lúc trước. Nhưng rồi, một giọng nói sẵng lên bên tai lại kéo cô quay về với thực tại.
- Làm cái gì vậy hả? - Bảo Bình quát lên, trừng mắt nhìn người kia.
Nhân Mã nương theo hành động của anh, lùi về sau. Khuôn mặt cô đỏ bừng, cúi gằm xuống nhìn tay mình, rồi sau liền tròn mắt ngạc nhiên.
Những vết bầm tím trên tay cô, những đường trầy xước tóe máu vừa nãy mà anh ta đặt môi lên lúc này đang dần dần biến mất.
Hơn nữa, Nhân Mã còn đột nhiên cảm thấy cả người tỉnh táo, khoan khoái hơn. Hệt như có một dòng nước ấm áp chảy qua, cuốn sạch đi những đau đớn, bất an, và mệt mỏi cả một đêm dài. Mà cảm giác kiệt quệ khi sử dụng sức mạnh quá nhiều cũng dần dần giảm bớt rồi biến mất.
- Đã không sao nữa rồi. - Người kia thấy cô nhận ra được thay đổi trên người mình, liền hướng về phía cô dịu dàng nói.
Bảo Bình nghe anh nói, cũng nhìn theo ánh mắt của người kia và Nhân Mã, rõ ràng cũng ngạc nhiên không kém.
- Cảm... Cảm ơn anh...
Nhân Mã ngại ngùng gật đầu, giật giật tay Bảo Bình. Người này có ý tốt, hẳn là anh ta cũng thấy được.
- Anh là ai? - Bảo Bình bắt lấy tay cô, vẫn cảnh giác nhìn người kia.
- Thật thất lễ. - Anh ta bật cười - Tôi vẫn chưa giới thiệu nhỉ? Tôi là kị thần cuối cùng của nữ thần mặt trăng Artemis, Lạp Hộ.
Một câu nói, đã làm cho hai người kinh sợ mà ngây ra.
- Tôi đã đợi người rất lâu rồi. - Anh ta tiếp tục nói - Cuối cùng tôi đã đợi được, nữ thần của tôi.
Cái gì cơ?
Nhân Mã mở miệng, muốn hỏi rõ, nhưng rồi lại không cất lời được. Khuôn mặt cô như chỉ thiếu trực tiếp viết lên bốn chữ "không thể tin được".
Bảo Bình nhíu chặt mày, mím môi không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chắm Nhân Mã. Cô lúc này hai má vẫn còn hơi hây hây hồng, thế nhưng mắt vẫn trợn to.
- Anh nói vậy là sao? - Nhân Mã nhíu mày nhìn người đối diện.
Đối phương dịu dàng mỉm cười nhìn cô.
- Tôi chỉ xuất hiện trước nữ thần Artemis. Người chính là người mà tôi đã dành cả đời ở đây để chờ đợi.
Giọng nói của Lạp Hộ mềm mại, dễ nghe, thế nhưng lại đầy quyết đoán. Cách anh ta nói hệt như không hề có chút nghi vấn hay thắc mắc, chỉ đơn giản là vừa nói lên một sự thật bình thường.
- Tôi nghĩ anh nhầm rồi. Tôi không có khả năng là nữ thần Artemis đâu. - Nhân Mã khi bắt đầu hoàn hồn liền vội vàng xua tay lắc đầu, không dám tin những gì người trước mặt nói.
- Không đâu. - Người nọ bật cười, lắc đầu - Nơi này là nơi mà người luôn nghỉ ngơi mà. Nơi đây chỉ xuất hiện vì người mà thôi.
Nhân Mã không hiểu, cũng không biết nên phản đối thế nào.
- Không phải, tôi thật sự không phải nữ thần Artemis.
Lạp Hộ lúc này mới hơi chau mày nhìn cô. Đặng, anh đột nhiên hé môi, chậm rãi ngân lên những tiếng hát trầm trầm, vừa quen thuộc lại có chút lạ lẫm:
"Hỡi người, con người xưa cũ từ thời đại các vì tinh tú sáng chói đương ngự trị
Tôi mong ngóng được nhìn thấy người nơi cội nguồn đang ngủ yên
Một lần thôi giá như có thể thấy
Mê cung Nguyệt Dạ sâu thẳm nơi chỉ có nhật nguyệt xoay vần
Nơi người tắm dưới ánh trăng từ nghìn vạn năm trước..."
Nhân Mã và Bảo Bình ngẩng người ra.
Cả hai đều nhận ra lời bài hát, nó giống với bài thánh ca luôn được các nữ tế quan hát vào các buổi lễ thần thánh. Tuy nhiên, lời anh ta hát dài hơn, chi tiết hơn hẳn.
Cả hai vẫn còn nhớ bài thánh ca được cất lên ở đền thờ Opyer.
"Hỡi người, con người xưa cũ
Tôi mong ngóng được gặp người
Tôi ao ước được tắm dưới con suối ánh sáng của người
Tôi ước mơ được đi vào mê cung Nguyệt Dạ của người"
- Thánh ca. - Người kia mỉm cười - Bài thánh ca mang tên Cội nguồn, với đoạn đầu chỉ nơi này. Người đến được đây, vì người có thể tiếp nhận sức mạnh của nữ thần Artemis. Trên người của người, chính là khí tức của vị nữ thần mặt trăng xinh đẹp và tài năng mà ta nguyền phục tùng cho đến ngày đôi mắt không còn nhìn thấy thế gian.
Lần này, Nhân Mã không phủ nhận nữa. Cô đang thật sự bắt đầu tin vào những gì người trước mặt nói.
Bên dưới nhà thi đấu Enterna cổ xưa là nơi chứa cội nguồn sức mạnh của mặt trăng. Rất nhiều người đã muốn chiếm lấy nó, nhưng đều thất bại và mất tích tại đây. Bất kì đứa bé gái nào có liên quan đến hoàng gia Rental đều biết điều đó, nhưng chưa ai thật sự có thể tìm ra.
Trước Nhân Mã, rất nhiều người đã thử, và mất tích. Thế nên Nhân Mã chưa bao giờ xuất hiện tham vọng muốn tìm kiếm thứ sức mạnh này, vì cô tự biết mình không phải người quá giỏi giang hay hiếu chiến gì cho cam.
Đơn giản một chút, thì là Nhân Mã không cần đến nó.
Cho dù cô thích đấu kiếm, bắn cung, hay cưỡi ngựa, tất cả đều chỉ là sở thích chứ không ham muốn lập chiến công hay tham gia quân đội. Cho nên cô cũng không quá khát cầu sức mạnh này. Và, Nhân Mã cũng chưa một lần dám nghĩ mình đủ khả năng thừa kế sức mạnh của nữ thần Artemis.
Thế mà lúc này, người đàn ông bí ẩn này đứng trước cô, và nói rằng trên người cô có khí của nữ thần mà Rental kính ngưỡng.
- Mê cung Nguyệt Dạ, nơi lạc lối những kẻ tham lam muốn chiếm đoạt sức mạnh của mặt trăng, cũng là nơi nghỉ ngơi của nữ thần Artemis lúc sinh thời. - Lạp Hộ nói tiếp - Người không cảm thấy nơi này khiến người cảm thấy thoải mái sao?
Anh ta ngước đầu lên ngắm nhìn bầu trời, nơi lúc này đã có vầng trăng tròn vằng vặc ngự trị.
- Làm thế nào mà... - Bảo Bình lúc này mới nhìn thấy mặt trăng, không thể tin vào mắt mình.
Bọn họ vẫn đang ở dưới tầng hầm, làm thế nào có thể thấy mặt trăng rõ ràng đến vậy được chứ?
- Mê cung Nguyệt Dạ sẽ dẫn nữ thần đến đây, nơi mặt trăng và mặt trời luôn chiếu rọi. - Lạp Hộ nói, tay chỉ về cái hồ nhỏ - Nước trong hồ Nhật Nguyệt này chính là suối nguồn của mặt trăng, nơi nữ thần Artemis luôn ngâm mình để hồi phục sức mạnh. Đây là nơi sức mạnh của mặt trăng được cất giấu.
Theo lời anh ta, hồ nước trong vắt lấp lánh ánh bạc từ mặt trăng lấp lánh dần, hệt như đang thu hết ánh sáng dịu dàng của mặt trăng xuống đáy hồ.
Nhân Mã nhìn cảnh tượng này, cả người vô thức đi tới gần hồ nước.
Nhìn thấy hành động của cô, Bảo Bình liền muốn níu lại ngăn cản, nhưng lại chẳng thể di chuyển được. Anh đưa mắt liếc nhìn người đàn ông kia, địch ý và cảnh giác không ngừng dâng cao.
Người kia không quan tâm đến Bảo Bình, chỉ chăm chú nhìn theo mỗi bước đi của Nhân Mã. Khuôn mặt anh ta thật thản nhiên, không chút vui vẻ hay kinh ngạc gì, chỉ là một tư thái ung dung. Lạp Hộ cứ hệt như đã biết trước Nhân Mã sẽ như vậy, anh ta chỉ ngăn cản không để Bảo Bình can thiệp vào mà thôi.
Từng bước, từng bước, Nhân Mã chậm rãi bước xuống hồ.
Mực nước không sâu lắm, chỉ đến eo của cô mà thôi. Lực nước cũng không mạnh, chỉ dập dềnh mềm mại bao quanh người Nhân Mã, lành lạnh ôm lấy cô.
Bảo Bình thấy cô muốn đi sâu hơn, lại cố gắng chạy đến ngăn cản, nhưng dù làm cách nào cũng không thể chuyển động được. Anh muốn hét to lên cản Nhân Mã, nhưng đến một âm thanh cũng không thể phát ra.
Anh chỉ có thể trừng mắt nhìn Nhân Mã đang đi sâu ra giữa hồ.
Nhân Mã chẳng hay biết gì nỗi lo lắng của người nọ, chỉ ngơ ngác bước ra, đến khi cô đứng ở ngay hình ảnh mặt trăng phản chiếu, đến khi cơ thể cô làm nhạt nhòa đi bóng trăng tròn trên mặt hồ lặng yên.
Lúc này, cái hồ nhỏ đã lấp lánh ánh bạc đang dập dềnh theo chuyển động của cô đột nhiên phẳng lại. Mặt trăng được phản chiếu xuống mặt hồ bao quanh cơ thể cô, như chiếu rọi lên người Nhân Mã ánh