- Xử Nữ, đi đâu đấy? - Đỗ Quyên nhìn thấy Xử Nữ ngó nghiêng liền lớn tiếng gọi, rồi chạy về phía cô.
Mặt trời chỉ vừa mới hửng sáng đã thấy cô nàng đảm đang của nhóm đi loanh quanh khắp biệt thự rồi. Đỗ Quyên biết Xử Nữ luôn nấu bữa sáng cho mọi người, nhưng không ngờ cô sớm như thế này đã tỉnh giấc.
- À, mình kiếm Ma Kết. - Xử Nữ trả lời, rồi nhanh chóng bắt được chút biểu cảm khác lạ trên khuôn mặt của cô gái thần y - Cậu biết anh ấy ở đâu sao?
Câu trả lời của Xử Nữ khiến cho Đỗ Quyên có chút bất ngờ, hai mắt chớp chớp, tay đưa về phía sau lưng như giật mình giấu diếm.
- Hình... hình như là vừa nãy có thấy anh ta đi ra ngoài vườn ấy. - Đỗ Quyên chỉ ra ngoài - À, mình lên lầu trước nhé.
- Ơ khoan... - Xử Nữ gọi với theo, muốn nói chuyện với Đỗ Quyên một lát nữa.
Thế nhưng lời còn chưa nói hết, cô nàng đã phóng nhanh về phía cầu thang rồi mất hút. Chẳng biết Đỗ Quyên có nghe thấy tiếng của Xử Nữ h'ơay không mà dứt khoát quay đầu chạy đi không nhìn lại một lần nữa.
Xử Nữ nhìn dáng vẻ hớt hải của cô, môi khẽ mím lại. Đôi mắt dịu dàng của Xử Nữ chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của Đỗ Quyên, giấu đi hết những suy nghĩ mơ hồ đang dần xuất hiện.
Sau, cô xoay người về phía cửa, muốn đi ra ngoài vườn.
Xét theo địa vị xã hội, Xử Nữ có lẽ là người thấp nhất ở nơi này. Cô không thuộc hoàng gia, không có chức tước hay địa vị xã hội như Bạch Dương, cũng chẳng có danh hiệu hay tài năng nổi trội được công nhận như Đỗ Quyên hay Nam Miện. Thế nên theo một cách nào đó, Xử Nữ chính là người khác biệt nhất so với những người ở đây.
Vậy nhưng cách biệt này lại chẳng ảnh hưởng gì đến những người trong nhóm bọn họ. Nhân Mã, Song Ngư, và Thiên Bình luôn coi Xử Nữ là người chị gái dịu dàng đảm đang của họ, còn Thiên Yết và Kim Ngưu thì luôn xem cô như người bạn tốt đáng tin cậy không có gì để chê. Vốn một người tinh tế và nhạy cảm như Xử Nữ sẽ luôn chú ý đến mọi vấn đề khi ở cạnh những con người cao quý này. Vậy nhưng đối với nhóm Kim Ngưu, chẳng biết từ khi nào mà Xử Nữ chẳng còn đề phòng gì nữa.
Theo một cách nào đó, chính sự tự do và phóng khoáng của bọn họ đã khiến cho Xử Nữ cảm thấy yêu mến lại nhẹ nhõm trong lòng.
Vậy nhưng để có thể thật sự ngó lơ hay buông bỏ mọi sự cẩn trọng với những người còn lại thì thật sự có chút khó khăn. Thời gian quá ngắn ngủi, địa vị của bọn họ lại quá lớn, còn chưa nói đến những tác động ở bên ngoài như nữ hoàng Wanteri. Xử Nữ không cách nào thân thiết được với những người nam vừa gia nhập với bọn họ này, kể cả vị hôn phu được các vị thần chỉ định cho cô.
Chỉ là, trong số những người nam bọn họ, có một người mà Xử Nữ luôn cảm thấy cực kì dễ gần và an tâm. Cô luôn tìm được chút cảm giác an toàn nhẹ nhõm bên cạnh người này đến mức mọi sự cẩn thận và lo lắng luôn nhẹ nhàng tan biến mỗi khi nhìn thấy anh ta.
Ma Kết.
- Anh dậy sớm vậy? - Xử Nữ nhìn thấy Ma Kết ngồi trên một tảng đá lớn ở ngoài vườn, liền nhẹ giọng gọi.
Nghe thấy giọng nói dịu dàng của cô, Ma Kết liền xoay đầu nhìn sang, trên môi là nụ cười ấm áp.
- Không ngủ được ấy mà. - Anh khàn giọng trả lời cô, tay thuận tiện kéo lại cổ áo bị gió thổi phất phơ.
Xử Nữ đi về phía anh, tò mò ngước đầu lên nhìn người con trai đang mỉm cười hiền lành như đất.
- Anh có muốn mặc thêm áo khoác không? - Cô hỏi - Em có thể vào lấy cho anh.
- Không, không cần đâu. - Ma Kết lắc đầu - Anh cũng không lạnh.
Dù nói vậy, nhưng Ma Kết lại mặc áo sơ mi tối màu dài tay, vải cũng rất dày, không phải loại thoải mái anh thường hay chọn.
Xử Nữ không nói thêm, nhưng đầu lại nghiêng nghiêng nhìn cổ áo vừa được Ma Kết cài đến nút áo trên cùng. Xong, cô lại nhìn xuống hai cổ tay áo được ghim lại bằng khuy măng-sét bằng đá quý của anh, lông mày khẽ nhíu chặt lại. Nhưng chưa kịp nói gì thì Ma Kết đã nhảy xuống từ tảng đá lớn kia rồi.
- Em tìm anh sao? - Ma Kết đứng đối diện với cô, cúi đầu xuống nhìn Xử Nữ đang đan hai tay vào trước người.
- À, đúng vậy. - Ngập ngừng một chút, nhưng Xử Nữ vẫn gật đầu.
Ma Kết gật đầu, rũ mắt xuống nhìn vào mắt Xử Nữ, chờ đợi cô nói tiếp.
Lúc này, Xử Nữ mới đột nhiên nhận ra là mình không biết nên mở lời như thế nào. Mấy chuyện này, khó mà nói rõ ràng ngay lập tức được.
- Ừm... Hay... Hay là mình ngồi xuống cái đi? - Lúng túng một lúc, Xử Nữ mới nói, chỉ tay về phía hàng ghế dài ở phía xa.
Ma Kết không trả lời cô, nhưng âm giọng khàn khàn giòn tan khi cười vang lên bên tai cô. Sau đó, anh xoay người đi về hướng bàn ghế cô vừa chỉ.
Xử Nữ thở phào một hơi, đi theo sau anh.
Ma Kết lịch sự kéo ghế cho cô rồi mới bước sang phía đối diện ngồi xuống, thuận tay rót một ít trà ấm ra cho cô rồi mới tự rót cho mình. Toàn bộ quá trình đều rất yên tĩnh lại tự nhiên, hoàn toàn không tạo cho Xử Nữ chút cảm giác ngượng ngập nào. Vị hoàng tử tương lai sẽ kế thừa đất nước Kistelio màu mỡ và giàu mạnh này như là kết tinh của mọi phẩm chất tốt đẹp nhất. Dù cho sức mạnh của anh chưa bao giờ là mạnh nhất, nhưng tất cả mọi người đều không chút hoài nghi mà đặt niềm tin vào con người của anh.
- Được rồi, em cần anh giúp gì nào? - Ma Kết hỏi, hai tay đặt lên bàn, nghiêm túc lắng nghe.
Không một âm thanh nào được cất lên, nhưng cánh tay thon nhỏ của Xử Nữ chậm rãi cẩn thận đặt lên mu bàn tay của anh.
Xử Nữ không biết nên giải thích như thế nào, cho nên trực tiếp cho anh cảm nhận lấy. Nếu đúng như những gì cô linh cảm, thì anh sẽ nhận ra thôi.
Và Ma Kết ngạc nhiên mở to mắt nhìn cô.
Lòng bàn tay của Xử Nữ rất ấm áp, lại có chút mát mẻ lành lạnh như hấp thụ mọi sự trong lành dịu nhẹ của gió xuân, có chút se lạnh của tuyết đông hãy còn đọng lại nơi đầu ngọn lá, lại có chút nắng ấm của mùa xuân đã ghé tự bao giờ.
Thanh mát, dịu ngọt, lại quen thuộc đến thổn thức nao lòng.
Chỉ là một cái chạm tay mà thôi, sao Ma Kết lại cảm thấy bồi hồi khó tả đến vậy chứ?
- Anh... cảm nhận được... đúng không? - Xử Nữ dò hỏi, khuôn mặt cũng có chút đau lòng bối rối - Cảm giác em đang cảm nhận ấy?
Ma Kết khó khăn gật đầu, hai tròng mắt dần hằn lên tia máu đỏ.
- Em rốt cuộc là ai? - Anh hỏi, bàn tay lúc này đã lật lại, ấp lấy bàn tay nhỏ nhắn của Xử Nữ vào lòng bàn tay của mình.
Một cảm giác thân thuộc lại đau xót như vỡ òa trong từng tế bào cơ thể của anh, và mọi đau đớn trong cơ thể như vì cái chạm nhẹ nơi bàn tay của cô mà dịu lại.
- Em nghĩ trước tiên, anh phải xác định bản thân anh là ai mới đúng. - Xử Nữ nói, cảm xúc như bị vỡ òa mà làm ẩm ướt hai hốc mắt, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào.
Những luồng cảm xúc mãnh liệt như hạt giống đâm chồi nảy lộc, không ngừng phá lớp đất cứng mà nở rộ lên, khiến cho cả hai đều thốt nhiên không thể nào kiềm lại được.
Ma Kết như bừng tỉnh trước câu nói của Xử Nữ, hai mắt đỏ hằn tia máu chợt trống rỗng.
Rốt cuộc những cung bậc cảm xúc đang không ngừng lấp đầy cả tâm hồn lẫn thể xác của anh và cả Xử Nữ là đến từ đâu?
Xử Nữ là ai? Và anh là ai?
Phải mất một lúc lâu, Xử Nữ mới tự trấn tĩnh bản thân mình lại, yếu ớt mỉm cười với Ma Kết đang thất thần.
- Anh cảm nhận được mà, đúng không? - Xử Nữ hỏi lại - Sức mạnh của em và anh rất giống nhau.
Đúng vậy.
Sức mạnh của Xử Nữ còn tương đồng và thân quen với Ma Kết hơn cả Cự Giải hay bất cứ người nào cùng chung huyết thống với anh. Tựa như đã cùng nhau trải qua nghìn vạn năm xưa cũ, thân thuộc đến không thể tách rời.
Sức mạnh của đất màu mỡ, linh khí của tự nhiên, và cả những cơn gió xuân.
- Anh là ai? - Xử Nữ tiếp tục hỏi, nhìn xuống bàn tay của mình được Ma Kết dùng cả hai tay để siết lấy.
Câu trả lời như ngay chót lưỡi đầu môi. Mọi thứ tưởng chừng như đã luôn hiển hiện nơi đó, rõ ràng lại đương nhiên đến mức Ma Kết có chút không thích ứng được.
- Ma Kết, anh là ai? - Xử Nữ hỏi dồn, đứng bật dậy đi vòng sang bên cạnh Ma Kết, tay còn lại cũng nắm lấy tay anh.
- Demeter. - Mím môi, rốt cuộc Ma Kết đã trả lời cô.
Bên dưới chân của hai người, lớp cỏ xanh đen như bỗng tươi sáng hơn, những chồi non mới và nụ hoa vươn mình lên cao hơn cả ngọn cỏ, dần dần nở rộ khoe sắc. Có một luồng khí ấm áp trong lành đang vì phản ứng với Xử Nữ mà chậm rãi thoát ra khỏi Ma Kết, hòa quyện với luồng khí trong lành sống động toát ra từ cô, khiến cho vạn vật trong chốc lát bỗng dưng cùng một nhịp thở, và sắc xuân như rực sáng một góc vườn.
Lúc này, đến cả bàn tay của Ma Kết cũng như phủ một lớp nắng vàng nhẹ, sưởi ấm bàn tay của Xử Nữ, cũng làm cho mọi sự kích động trong lòng cô như tìm được câu trả lời.
Xử Nữ đã đoán đúng.
Mọi người đều tin rằng Ma Kết rồi thế nào cũng sẽ trở thành người thừa kế cùa nữ thần Demeter, dù anh vẫn mãi chưa thức tỉnh. Thế nhưng chẳng một ai, kể cả Xử Nữ, có thể chắc chắn bất kì điều gì về cô.
Có điều, Xử Nữ vẫn có chút cảm giác. Một chút gì đó còn thân quen hơn cả máu mủ ruột rà, một chút xót xa lại bồi hồi kéo vượt qua cả không gian và thời gian, kéo cô về phía Ma Kết. Con người cao quý này, dù chẳng liên quan gì đến cô, vẫn luôn khiến cho cô có một cảm giác thân thuộc đến kì lạ. Kể từ khi đến Dyon, cảm giác thân thuộc này lại càng trở nên rõ ràng hơn.
- Xử Nữ! - Ma Kết cũng nhận ra được cây cối và cả mặt đất xung quanh mình như vỡ òa trước sinh khí xanh tươi mơn mởn, kích động nhìn Xử Nữ.
Sức mạnh của Ma Kết là đất, thứ sức mạnh nguyên thủy của nữ thần bảo hộ cho cả Kistelio và cả Oras này. Vậy nhưng sức mạnh của anh chưa bao giờ hoàn hảo, bởi những gì mà Ma Kết có, chỉ là đất mà thôi.
Anh đã nhiều lần thắc mắc, rốt cuộc thì vì sao anh không nắm giữ sức mạnh của tự nhiên màu mỡ sinh sôi như nữ thần Demeter vĩ đại xây dựng ra nền nông nghiệp trù phú, mà chỉ có thể sử dụng đất đá cát sỏi. Từ lúc muốn trở thành người thừa kế sức mạnh của thần, anh đã luôn tìm cách đánh thức sức mạnh đó, vậy nhưng đều bất lực. Dù cho đang ở ngay nơi sức mạnh của nữ thần Demeter còn lưu lại nhiều nhất, anh cũng đều không thể đánh thức sức mạnh của nữ thần được.
Nhưng ngay lúc này, Ma Kết như chợt vỡ lẽ ra.
Bắt đầu từ mặt đất, nhưng đất không tạo ra sự sống.
Chồi non sinh mệnh ươm mầm bên trong lòng đất, nhận dưỡng chất và sự chở che của đất mẹ để phá đất vươn lên.
Nhờ có lớp đất bảo hộ, sinh mệnh của tự nhiên mới được hình thành. Và, nhờ có cây cối cắm rễ, mặt đất mới thật sự trở thành cội nguồn của sự sống.
Anh tìm ra rồi, người có thể gieo mầm cho mặt đất, và đánh thức sức mạnh cốt lõi trong người anh.
- Nơi này là nơi thấm đẫm sinh khí của nữ thần Nông nghiệp nhất. - Xử Nữ nói - Em cũng cảm nhận được.
- Em... - Ma Kết không nói tiếp, nhưng trong đầu đã chợt nhớ đến một vài chuyện chỉ còn sót lại trên những trang sách.
Sáu hạt lựu đỏ của Địa ngục lạnh lẽo,
Lấy mất một nửa sắc màu nhân gian.
Xuân Hạ cạnh mẹ vẽ nên thiên nhiên rực rỡ,
Thu Đông bên chàng sưởi ấm chốn u tối không ánh mặt trời.
Nữ thần của mùa xuân, của tự nhiên đâm chồi nảy lộc, người có huyết thống trực tiếp với nữ thần Nông nghiệp Demeter, phu nhân của thần Địa ngục Hades, Persephone.
- Khi vừa tới đây, em đã có một cảm giác. - Xử Nữ nói, quỳ xuống lớp cỏ xanh mướt ngay dưới chân, đưa tay vuốt lấy những sắc màu của sự sống - Hình như cây cối đang thì thầm vào tai em những câu nhung nhớ, và hình như em đã biết anh từ rất lâu rồi.
Ma Kết không tiếp lời cô, hai tay siết lấy bàn tay của cô như hồi đáp.
- Sau này em mới nhận ra, những cảm xúc đó không phải của em. - Xử Nữ tiếp tục, trên môi là nụ cười dịu dàng - Mà là những kí ức xưa cũ bên trong em, vì ở nơi linh khí của nữ thần Demeter dịu dàng ôm lấy, chậm rãi thức tỉnh.
- Em là người thừa kế của Persephone. - Ma Kết nói ra một sự thật mà chỉ vừa mới nãy có chết anh cũng không thể tưởng tượng nổi, nhìn thẳng vào mắt cô.
- Vâng. - Xử Nữ gật đầu - Anh cảm nhận được, vì anh là chính là người được nữ thần Demeter chọn, đúng không?
Sức mạnh của Ma Kết sẽ không bao giờ thức tỉnh hoàn chỉnh được nếu không có hơi thở sự sống từ thiên nhiên. Lúc này đây, anh cảm nhận được rõ hơn bao giờ hết, rằng nhờ có Xử Nữ, chính anh cũng đang thức tỉnh rồi.
Luồng sức mạnh ấm áp lại tràn ngập sinh khí của tự nhiên sinh động rực rỡ, chẳng biết từ lúc nào đã căng chặt trong buồng phổi, ngấm vào từng tế bào trong cơ thể anh. Vẫn chưa hoàn chỉnh hoàn toàn, nhưng chắc chắn đã xuất hiện rồi.
Anh có thể cảm nhận được điều đó.
Khi Ma Kết định hỏi Xử Nữ thêm về việc thức tỉnh sức mạnh này, đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập trên nền đất chạy về phía hai người.
Anh kéo Xử Nữ đứng lên, rồi nhìn về nơi âm thanh đang dần rõ ràng.
Cự Giải chạy đến từ phía xa, rồi nhanh chóng nhìn thấy hai người. Cậu vội vàng chạy lại, hỏi ngay:
- Hai người sáng giờ có thấy Thiên Bình ở đâu không?
Đến khi đứng lại, Cự Giải mới bỗng chợt cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Tại sao mắt của cả Xử Nữ lẫn anh mình đều đỏ như vậy? Lại thêm thảm cỏ xanh lúc này ở chỗ Ma Kết lại nở rộ từng khóm hoa rực rỡ đầu xuân, và nơi hai người đứng màu của cây lá cũng như tươi sáng hơn.
Cậu vừa mới bỏ qua chuyện gì vậy?
- Thiên Bình? - Xử Nữ ngơ ngác hỏi lại, rồi trả lời - Từ lúc chị ra đây đến giờ đều không thấy em ấy.
Nghe được Xử Nữ nói vậy, Cự Giải không khỏi nhíu mày, mặt cũng có chút tái xanh:
- Bình thường cậu ấy đều chạy bộ trong vườn vào giờ này. Hôm nay không thấy cậu ấy, em gõ cửa phòng cũng không thấy trả lời.
Ma Kết nghe cũng lo lắng, vội vàng đứng dậy:
- Đi tìm Thiên Yết đã, biết đâu hai chị em đang ở cạnh nhau.
- Không có. - Cự Giải lắc đầu - Em vừa mới nhìn thấy chị Thiên Yết ngồi trong bếp với chị Kim Ngưu và anh Nam Miện mà. Chính chị ấy bảo em ra đây tìm đấy, bảo là có khi Thiên Bình chạy sâu vào trong vườn thôi.
Và có vẻ như không phải vậy, bởi Ma Kết và Xử Nữ đã ngồi đây rất lâu, ngay cả lúc Ma Kết ở đây một mình cũng không hề thấy bóng dáng của Thiên Bình đâu cả.
- Em ấy cũng đâu thể biến mất được, cứ bình tĩnh đã. - Xử Nữ vội vàng trấn an - Chúng ta vào trong tìm thử.
Cự Giải phập phồng lo lắng không biết làm sao cũng chỉ đành gật đầu.
Thiên Bình không có thói quen mang theo điện thoại hay bất cứ thiết bị liên lạc nào, cậu không thể gọi cho cô được. Lại thêm những chuyện gần đây thật sự khiến cho Cự Giải khó mà không lo lắng việc cô biến mất như thế này được.
Ở phía sau, Ma Kết nhìn Xử Nữ, mấp máy môi muốn để chuyện này lúc sau nói. Xử Nữ hiểu ý cũng im lặng gật đầu, rồi đi theo anh.
Ba người vừa vào trong nhà, liền thấy Bạch Dương chạy xộc xuống tầng, đi thẳng vào trong bếp.
- Bạch Dương, có chuyện gì vậy? - Ma Kết hỏi khi thấy Bạch Dương bước thẳng về phía nhà bếp.
- Sư Tử với Bảo Bình không biết đi đâu rồi. Tôi tìm khắp trên lầu mà không thấy bọn họ. - Bạch Dương nói, chân không đứng lại - Và có vẻ như bọn họ cũng chẳng ở đây.
Trong phòng bếp lúc này đã có thêm Song Tử và Đỗ Quyên, không hề có bóng dáng của Sư Tử, Bảo Bình, hay Thiên Bình. Lúc này, mọi người mới chợt nhận ra Song Ngư với Nhân Mã cũng chẳng thấy đâu.
Song Tử nhìn thấy Xử Nữ đi vào cùng mấy người khác, liền ngạc nhiên ngẩng đầu lên:
- Xử Nữ, Song Ngư không ở cùng em sao?
- Không có? - Xử Nữ hỏi lại, lúc này mới bắt đầu cảm giác không ổn.
- Sao vậy? - Nam Miện ngồi cạnh Kim Ngưu cũng nhíu mày.
- Mấy người còn lại không thấy đâu. - Ma Kết trả lời - Có khi nào họ ra sân đấu trong vườn rồi không?
Anh biết rõ lúc này là khoảng thời gian khá đặc biệt, mọi người cũng nhạy cảm hơn bình thường. Thế nhưng chỉ vì không nhìn thấy mấy người kia một buổi sáng mà lại lo lắng những viễn cảnh không tốt thì cũng không đúng lắm.
Tất cả bọn họ đều đã là người trưởng thành rồi, đâu thể nào không biết mình đang đi đâu hay làm gì được.
- Không đâu, em đã chạy đi kiểm tra một vòng rồi. - Cự Giải lắc đầu, lo lắng đến không đứng yên được - Bọn họ cứ như vậy mất tích ạ?
- Không, Song Ngư vẫn đang ở trong Dyon. - Song Tử lắc đầu, nói - Cự Giải bình tĩnh đã.
Anh có thể cảm nhận rõ lớp kết giới anh đặt trên người em gái mình đang ở sát gần bên, cho nên dù lúc mới dậy không thấy cô ở trong phòng cũng không quá lo lắng.
- Làm sao anh biết? - Cự Giải ngạc nhiên hỏi.
Vậy nhưng Song Tử chỉ có thể mỉm cười đáp lại chứ không nói gì.
Trong số bọn họ cũng chỉ có mình Xử Nữ, Kim Ngưu, và Thiên Yết là được Nam Miện nói cho nghe về lớp kết giới Song Tử đặt lên người em gái mình. Ngay cả Ma Kết cũng không nhận ra, thì làm sao những người khác biết được.
- Cũng không có ai đi qua kết giới quanh Dyon cả. - Thiên Yết lên tiếng - Nếu có thì chị đã cảm nhận được rồi.
- Song Tử, cậu xác định được chính xác Song Ngư đang ở đâu không? - Bạch Dương hỏi, hai tay siết lấy lưng ghế bàn ăn - Biết đâu bọn họ đang ở cạnh nhau cả. Cứ thử tìm Song Ngư trước cái đã.
- Có lẽ là được. - Song Tử gật đầu, đứng lên.
~oo~
- Bài thánh ca hoàn chỉnh có hơn câu, thật sự không có cách nào nhớ hết giúp mọi người. - Lạp Hộ nói - Tôi thật sự không quá giỏi về mấy thứ này.
- Không sao, ít nhất anh cũng đã giúp chúng tôi có được đoạn đầu rồi. - Nhân Mã lắc đầu, cảm kích nhìn anh.
- Đúng vậy, chỉ như thế này thôi cũng đã tốt lắm rồi. - Thiên Bình gật đầu, tay miết lấy tấm giấy mỏng chi chít lời ca cô ghi lại - Cảm ơn ngài rất nhiều.
Lạp Hộ mỉm cười gật đầu với Thiên Bình, không nói gì.
- Chúng ta nên quay về thôi. - Bảo Bình nói - Lúc này có lẽ đã sáng rồi.
Bọn họ đã ở mê cung Nguyệt Dạ rất lâu. Dù cho nơi đây có sự hiện diện của cả mặt trăng lẫn mặt trời, anh vẫn cảm nhận rõ sự mệt mỏi và kiệt sức sau một đêm dài ở nơi đây.
- Đã sáng rồi? - Nhân Mã ngạc nhiên hỏi - Sao lại nhanh như vậy?
Chẳng biết vì sao khi ở nơi đây, mọi thứ đều thật thoải mái và dễ chịu đối với Nhân Mã. Một cảm giác bình yên và tràn đầy năng lượng không nơi nào có thể mang lại được, đến mức cô dường như chẳng cảm nhận được thời gian qua đi.
- Mọi người nên trở về, mặt trời đã phủ lấy Rental được một lúc rồi. - Lạp Hộ nói.
- Về thôi em, trước khi Song Ngư bị phát hiện nữa. - Sư Tử lúc này cũng bước tới - Nếu mấy người kia hỏi cô nhóc đó chúng ta ở đâu, sợ là em ấy cũng không giấu diếm gì được đâu.
- Nhưng có thu hoạch mà, việc gì phải giấu... - Nhân Mã lầm bầm, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng lên.
- Ừ, nhưng cũng phải quay về sớm chứ. - Sư Tử xoa đầu cô, rồi lại nói - À mà em ngồi đây với Bảo Bình Thiên Bình một lúc đi, anh có chuyện muốn nói riêng với Lạp Hộ một lát.
Nhân Mã nghe vậy liền nghiêng đầu nhìn anh, lại nhìn sang Lạp Hộ, muốn tìm kiếm chút thông tin gì đó. Tiếc là cô chẳng nhận ra điều gì khác thường.
Lạp Hộ cũng không biểu hiện gì, chỉ chậm rãi đứng lên rồi đi cùng Sư Tử ra cạnh hồ Nhật Nguyệt.
- Anh mình muốn nói gì nhỉ? - Nhân Mã ngồi xuống, chống cằm nhìn hai người ở đằng xa, tò mò đến không ngồi yên được mà đung đưa chân.
- Có thể là về việc thức tỉnh. - Thiên Bình nói, mắt vẫn không rời những trang giấy chi chít chữ - Dù sao thì Lạp Hộ cũng chỉ xác định là Sư Tử sẽ trở thành người thừa kế của Apollo, chứ đâu thể nào giúp cho anh ta thức tỉnh được.
Nhân Mã trầm ngâm, không trả lời cô ngay.
Bây giờ, cả cô và anh hai đều đang đứng ở cùng một vạch xuất phát, nhưng cả hai có lẽ đều chẳng biết nên đi bước tiếp theo như thế nào. Cái cảm giác lưng chừng này vừa có chút khó chịu lại có chút không an lòng, khiến cho cô cũng chẳng vui vẻ gì mấy.
Rõ ràng biết rõ bản thân chính là người sẽ nắm giữ sức mạnh của thần, nhưng lại chẳng có cách nào đánh thức nó được.
- Lạp Hộ không hề đưa cho cậu ta cây cung nhỉ? - Bảo Bình đi lại ngồi xuống bên cạnh Nhân Mã, thư thả nói.
- Cây cung gì? - Nhân Mã nhíu mày, hỏi lại.
- Em là cây cung bạc của ánh trăng, và Apollo sẽ là cây cung vàng của nắng mặt trời. - Bảo Bình nói - Chẳng phải theo như truyền thuyết thì là như vậy sao?
Theo truyền thuyết, thần Zeus đã