...Hiện tại theo giờ Việt Nam là h' tối...
Song Ngư bước đi trên vỉa hè, nhìn ngắm đèn đường và bầu trời đêm. Xa xa cô thấy vòng quay mặt trời, bên cạnh còn có cây cầu rất lớn với đủ màu sắc.
-Kia là...cầu Bãi Cháy sao? Trông cũng đẹp đó chứ! Người Trái Đất quả nhiên tài giỏi.
Song Ngư cảm thán, nhưng cô lập tức nhăn mày...
-Mình đang khen đám người đó? Hừ! Thật là nực cười!
Cô quay đầu định trở lại đường cũ...
Bộp!
Bịch!
-Ui da...
Song Ngư lại đụng trúng ai đó...
-Cô gái cô không sao chứ? Là do tôi không để ý nên mới...
Chàng trai đó có giọng nói trầm ấm giống với người lần trước cô đụng phải...
-Chẳng lẽ lại xui đến thế?_Tiếng lòng của Song Ngư
-Cô à?
Anh đưa tay ra nhưng không thấy Song Ngư trả lời nên gọi lần nữa.
Song Ngư không cần sự giúp đỡ mà đứng dậy luôn. Xong cô cũng ngay lập tức muốn bỏ chạy.
Tiếc thay anh ta đã nhanh chóng nắm lấy tay Song Ngư. Thật ra thì cả cô và anh đều rất bất ngờ về hành động này.
-Anh nắm tay tôi làm gì? Bỏ ra!_Song Ngư không vui, cố gắng gỡ tay anh ta ra nhưng vẫn để ý hình tượng của mình
Còn anh chàng thấy bị cự tuyệt cũng hơi hụt hẫng. Anh đang đi dạo thì vô tình gặp cô, người con gái có mái tóc đen (vì phải che dấu nên tóc xanh đã thành tóc đen) bận chiếc váy liền thân cùng màu đang nhìn cây cầu to lớn kia với ánh mắt ngưỡng mộ, nhưng rồi ngay sau đó cô đã thay đổi biểu cảm làm anh cảm thấy thật kì lạ. Do mải suy nghĩ mà anh đứng chắn khiến Song Ngư đụng phải.
-Xin...xin lỗi! Tôi đã thất lễ rồi!
Chàng trai vội buông tay, nở một nụ cười tỏa nắng pha chút xấu hổ. Song Ngư giờ mới nhìn rõ mặt anh ta, quả nhiên là rất đẹp! Chẳng lẽ người Trái Đất có người đẹp đến như thế sao?
-Tôi...tôi không sao. Xin lỗi! Là do tôi không nhìn đường nên mới đụng anh.
-Ừ.
Song Ngư không hiểu sao mình lại thích cái giọng nói trầm ấm nhưng không kém phần nam tính của anh ta. Mà nhìn biểu cảm này có lẽ là ảnh không nhận ra cô.
-Anh không phải người Việt Nam?
Song Ngư cũng nghe Đội trưởng kể về một số chủng tộc người Trái Đất nên tóc nhiều màu cũng không có gì là lạ, nhưng đôi mắt của anh ta khiến cô hơi nghi. Dù vậy vẫn không có chứng cứ gì bởi vì cô đâu hiểu hết được người Trái Đất.
Chàng trai này có mái tóc màu nâu, dù trời đã tối nhưng nó vẫn có gì đó khang khác lạ thường cùng với đôi mắt xanh tím than khiến người đã từng có kinh nghiệm nhìn trai đẹp như Song Ngư cô đây phải trầm trồ. Anh ta ăn mặc cũng giống người Trái Đất quần bò và áo sơ mi trắng trông rất bảnh bao à nha!
-Ừ. Anh không phải người Việt Nam.
-Anh tên gì?
-Anh là Lib...à không là Thiên Bình!_Chàng trai gượng cười như đang dấu diếm chuyện gì đó
-Ồ! Tên anh thật là lạ nhưng mà lại rất hay!_Song Ngư khen ngợi, bản thân cô cũng không tin là mình lại đi khen người khác ngoài các bạn
-Cảm ơn. Vậy còn em?_Thiên Bình cười dịu dàng
-Em là...Song Ngư.
-Tên em thật đẹp!
-Cảm ơn anh._Song Ngư đỏ mặt, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với con trai, hơn nữa người ta còn khen tên cô đẹp nha!
-Em có muốn đi dạo cùng anh không?_Thiên Bình ngỏ lời
-Cũng được. Dù sao đi một mình cũng chán lắm!
-Ừ.
Và Song Ngư đã nhận lời đi dạo cùng chàng trai mới quen tên Thiên Bình.
Trong khi đó, Đội trưởng Kim Ngưu vẫn đang thất thần tìm kiếm cô ở một con phố nào đó.
Mời các bạn đón đọc chap tiếp theo nha, bái bai :!