Hoa Anh Đào năm nay, nở rộ thật.
Đôi mắt màu xanh tựa biển cả, sâu thẳm nhưng lại cuốn hút, dường như nó có thể nhấn chìm bất cứ thứ gì mà nó chạm phải. Chỉ cần nhìn vào đó, mọi thứ xung quanh đều bị lu mờ. Giọng nói nhẹ tựa mây, nghe cực kì êm tai, ngọt ngào đến mức khiến ai cũng muốn đắm chìm vô đó.
Thiên Bình vẫn đứng đó, im lặng và quan sát phong cảnh đẹp mê người xung quanh. Màu hồng phấn của Anh Đào nở rộ khắp trên con đường trải dài được lót bằng đá. Bầu trời trong xanh không chút gợn mây, tất cả hòa quyện vào nhau tạo nên bức tranh hài hòa hơn bao giờ hết.
Tách
Một âm thanh vang lên phá vỡ bầu không khí lãng mạn đó.
Thiên Bình giật mình quay người lại. Dường như chính thời tiết cũng cổ vũ cho sự gặp mặt ngẫu nhiên này. Khoảnh khắc mắt chạm vào nhau, một làn gió nhẹ nổi lên, làm tung bay mái tóc xoăn nhẹ màu vàng chanh rực rỡ của cô nàng.
- Xin lỗi, cảnh đẹp vừa rồi. Không lưu lại thì rất tiếc.
Giọng nam trầm ấp vang lên, mái tóc hạt dẻ bay tự do trong gió. Nhưng lại không vì thế mà trở nên rối bời, ngược lại càng cuốn hút. Mượt mà đến mức đáng ghen tị.
- Tôi là Cự Giải, một Nhiếp ảnh gia tự do.
Cự Giải mỉm cười đầy thân thiện, có vẻ là một người dễ gần.
- Chụp lén người khác là phạm pháp đó.
Thiên Bình tuy nói vậy, nhưng khuôn mặt không tỏ vẻ gì là khó chịu. Ngược lại dường như điều này đã trở nên quá đỗi quen thuộc với cuộc sống của cô. Bởi cô sở hữu vẻ bề ngoài cực kì hút mắt.
Cự Giải bước đến gần Thiên Bình, rút một bức hình vừa chạy ra từ trong chiếc máy ảnh màu đen được cậu cầm trên tay. Đưa nó cho cô.
- Cái này là của cậu, nếu không cần thì cứ vứt đi cũng được.
Thiên Bình nhìn vào tấm hình. Trong đáy mắt thoáng vẻ ngạc nhiên.
- Đẹp như vậy, sao mình nỡ vứt. Tay nghề cậu tốt thật.
Bức hình tuy được chụp một cách vội vàng, chính cô cũng không có sự chuẩn bị gì. Tất cả chỉ là sự ngẫu nhiên, thế nhưng lại đẹp đến mức khiến người nhìn phải ồ lên.
- Thật vui là cậu thích nó.
Cự Giải mỉm cười.
- Nhìn đồng phục thì có lẽ là cậu học trường Chiba.
Ánh mắt cậu lướt nhẹ qua người Thiên Bình.
- Đúng rồi. Còn cậu.....
Thiên Bình không thể đoán được người con trai trước mặt mình học trường gì do cậu không mặc đồng phục. Tuy nhiên cô nghĩ, với vẻ bề ngoài hút mắt cùng phong cách gọn gàng sạch sẽ như vậy, hẳn là cũng học ở nơi danh tiếng nào đó nhỉ?
- Hamasaki.
Cự Giải cũng không giấu diếm mà trả lời.
Thiên Bình mở to đôi mắt, trên khuôn mặt đầy vẻ khó tin. Lại không kiềm được mà lùi ra sau vài bước.
- Haha, phản ứng của cậu y như dự đoán của tôi. Ngạc nhiên sao?
Cự Giải tỏ vẻ thích thú trước hành động của Thiên Bình. Điều đó đối với cậu quá đỗi quen thuộc rồi, mọi người đa số đều phản ứng như vậy khi nghe đến cái tên Hamasaki ấy.
- Xin...xin lỗi, chỉ là mình có chút không ngờ đến thôi.
Thiên Bình rối loạn trả lời, đôi mắt cũng lảng tránh đi nơi khác mà không dám đối mặt với Cự Giải. Theo cô được biết, thì trường trung học Hamasaki là một ngôi trường nổi danh với tập hợp những thành phần như côn đồ, Giang hồ, đầu trộm đuôi cướp. Một nơi mà thường xuyên xảy ra ẩu đã, thậm chí nhiều lần cảnh sát cũng phải đến dẹp loạn bởi vì thầy cô không đủ khả năng trấn áp học sinh. Tất nhiên điều đó đã khiến cho mọi người có cái nhìn không mấy thiện cảm với những ai theo học ngôi trường đó, các bậc phụ huynh càng không muốn con cái của mình giao du với bọn côn đồ như vậy.
- Không sao cả, dù sao tôi cũng quen rồi.
Cự Giải thản nhiên nhún nhún vai. Chẳng màng quan tâm đến cái nhìn của Thiên Bình dành cho mình. Anh khẽ đưa tay lên nhìn đồng hồ, dường như đang có cuộc hẹn nào đó.
- Tôi phải đi rồi, tạm biệt nhé.
Giọng nói trầm ấp lại một lần nữa vang lên, Cự Giải khẽ quay người bước đi, bỏ mặc Thiên Bình với những suy nghĩ rối bời ở trong đầu.
- Kh....khoan đi đã, bức...hình này, mình muốn cảm ơn chuyện bức hình. Nó rất đẹp.....nên mình không thể cứ vậy mà nhận được....
Thiên Bình mím chặt môi, liều lĩnh chạy đến nắm lấy góc áo của Cự Giải. Lời nói của cô hỗn loạn, tuy rằng cô rất sợ khi nghe đến từ Hamasaki nhưng cô chợt nghĩ, người trước mặt sẽ không làm hại gì đến mình. Có lẽ bởi vì ở anh luôn tỏa ra sự ấm áp, thân thiết khiến cô cảm thấy yên tâm.
Cự Giải có chút ngạc nhiên vì hành động của cô gái này, anh không nghĩ rằng cô vẫn sẽ liều lĩnh như thế sau khi biết được rằng anh học ở đâu. Đáy mắt bất giác thoáng qua tia thích thú. Xoay người lại đối diện với cô.
- Không sao, là tôi chụp lén cậu. Coi như là tạ lỗi đi.
Cự Giải qua loa, không mấy để ý đến lời nói của Thiên Bình.
- Sao vậy được. Mình là Thiên Bình, mình sẽ đưa cậu thứ gì đó coi như trao đổi đi.
Vừa nói, cô vừa lấy chiếc cặp đang đeo ngay vai xuống lục lọi, mong rằng có thể tìm ra thứ gì đó để đưa cho Cự Giải. Bản thân cô không phải kiểu người nhận đồ của người khác mà không cho lại họ thứ gì. Huống chi, cả hai chỉ là vừa mới gặp mặt.
Nhìn điệu bộ của Thiên Bình không giống sẽ bỏ qua nếu anh không nhận thứ gì đó, khuôn mặt Cự Giải bất chợt thích thú khi nhìn vẻ bối rối của cô nàng. Trầm ngâm một lúc thì anh khẽ cất tiếng.
- Thế thì.....
Bàn tay Cự Giải khẽ men theo đường nút áo được cài một cách cẩn thật của Thiên Bình. Giọng nói trở nên mờ ám. Miệng cũng nhếch lên càng làm tăng thêm vẻ đẹp vốn có của anh.
Thiên Bình đang bận rộn tiềm kiếm thứ gì có ích trong cặp sách của mình thì đột nhiên thấy có gì đó nhồn nhột ngay giữa phần bụng của bản thân, bất giác ngừng động tác lại nhìn xuống thì giật mình thấy bàn tay thon dài của Cự Giải đã đặt ở đó từ lúc nào.
Bịch
Vì bất ngờ mà cô đánh rơi cả chiếc cặp sách đang cầm trên tay, những vật dụng trong đó vì không có khóa giữ lại nên tự do rơi ra khắp nơi trên mặt đất. Thế nhưng đối với Thiên Bình thì điều đó bây giờ không còn quan trọng nữa.
Thình thịch
Trái tim Thiên Bình bỗng chốc đập liên hồi, không thể biết được người trước mặt mình định làm gì? Bây giờ cô chạy đi liệu có kịp nữa không nhỉ? Cô sợ đến mức không cử động được, các giác quan tựa hồ như không còn hoạt động. Cứ đứng trơ mắt ở đó nhìn Cự Giải, mồ hôi khẽ chảy dài từ trên trán xuống cổ. Trông cực kì quyến rũ.
Cự Giải dường như không có ý định dừng lại, cứ tiếp tục dùng tay chạm nhẹ vô những chiếc cúc áo của Thiên Bình, nhẹ lướt lên gần đến ngực của cô. Đôi mắt sâu thẳm khó đoán nhìn biểu hiện của người đối phương. Tựa như một loài rắn đang ẩn mình, chỉ cần có một cơ hội. Liền lao đến mà cắn xé con mồi.
Hành động mờ ám đó vẫn cứ tiếp tục, Thiên Bình cứ ngỡ thời gian tựa như đã ngừng lại rồi. Cô không dám nghĩ đến điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Thật sự sợ hãi.
- Tôi sẽ lấy tạm cái nơ này, coi như là trao đổi.
Cự Giải mỉm cười quay lại vẻ thân thiện như ban đầu. Tay cầm chiếc nơ màu đỏ đưa lên môi khẽ hôn vô nó, điệu bộ ma mị mê người.
Thiên Bình giật mình, theo phản xạ đưa tay sờ lên chiếc cổ áo sơmi. Chiếc nơ....mất rồi. Lùi về sau vài bước và dùng ánh mắt hoang mang nhìn Cự Giải. Cả người đều toát ra vẻ đề phòng.
- Không được, thứ đó....
- Có vẻ như cậu chỉ có cái, quy định trường bắt buộc luôn đeo nó phải không? Tôi sẽ trả nó lại trong lần gặp tiếp theo. Lúc đó hãy đem đến một thứ khác để đổi lại nhé.
Cự Giải vẫn mỉm cười, giọng nói vẫn trầm ấp, nhưng bây giờ trong mắt Thiên Bình cậu tựa như ác ma.
Qủa thật đúng như lời Cự Giải nói, học sinh nữ trường Chiba chỉ có cái nơ được trường phát kèm theo đồng phục. Mà thứ này được may riêng nên có những đặc điểm mà bên ngoài không làm lại được. Mọi chuyện dường như đang đi theo đúng những gì mà Cự Giải muốn.
- Thế nên, tạm biệt. Tôi đợi cậu ở trường Hamasaki.
Cự Giải đút tay vô túi quần, xoay người bước đi. Tay cầm nơ hờ hững giơ lên chào Thiên Bình. Bóng dáng cậu cứ thế khuất dần khỏi tầm mắt của cô.
Thiên Bình vẫn đứng im đó, chưa hết bàng hoàng sau sự việc vừa rồi. Có lẽ, cô đã dây vào một tên lốt sói nhưng mang vẻ ngoài là người rồi....