Nhân Mã tim đập thình thịch liên hồi, crush ngồi ngay sát sau lưng cô, khoảng cách gần như thế này cô chưa bao giờ trải qua. Kìm nén sự kích động trong lòng, cô ngồi im lặng gặm đùi gà.
Song Ngư như có như không liếc ai đó bàn bên, híp mắt lại quan sát, đã bày đặt đua đòi uống rượu rồi cơ à, ta sẽ về ta mách mẹ mi, để xem về sau có dám trêu chọc ta nữa không, ha ha _ Song Ngư âm thầm ủ mưu.
- Xử Nữ à, ban nãy ăn nhầm cái gì rồi mà tửng lên thế ? Thấy người sang bắt quàng làm họ hả ?_ Bach Dương không nhân cơ hội trêu ghẹo thì không yên.
- Im đi cho bà ! _ Xử Nữ bị mỉa mai có chút xấu hổ liền vớ lấy chai bia nhựa đã hết ném về phía Bạch Dương.
Lần này Bạch Dương không bắt lấy mà nhanh nhẹn cúi đầu xuống tránh. Không may cho Xử Nữ là cái chai với vận tốc không đổi cứ thế va "bốp" vào đầu Thiên Yết ngồi phía sau.
Tiếp đó là một khoảng im lặng, ánh mắt ai nấy cũng ngỡ ngàng nhìn Thiên Yết. Chỉ riêng Sư Tử là nhìn Bạch Dương với ánh mắt hứng thú : thân thủ nhanh nhẹn, cú né vừa rồi không tồi, không tồi !
Thiên Yết trên trán đã nổi đầy gân xanh, quay ra phía sau thấy Xử Nữ vẫn đang giữ nguyên tư thế ném bất động, bây giờ thì cậu đã nhớ rõ mặt cô gái này rồi. Đang tính đứng dậy cho cô một bài học thì Ma Kết ngồi bên cạnh đè vai cậu xuống :
- Bỏ qua đi, con gái khi say rượu làm loạn cũng là điều bình thường ! Hôm nay đang vui, đừng làm anh em mất hứng !
- Ế , Xử Nữ đâu có uống rượu, cậu ấy chỉ uống chút bia thôi mà ! _Cự Giải chuyên phá game chen mồm vào, đâu ngờ một câu nói ấy đã phá vỡ công sức ngăn cản của Ma Kết và thành công đưa Xử Nữ trở về tình thế nguy hiểm.
Ma Kết liếc nhìn Cự Giải thầm mắng trong lòng : rốt cuộc cô ta có não không vậy ?
Xử Nữ thật muốn xông lên vả cho Cự Giải tỉnh nhưng trước hết cần xoa dịu quả bom kia đã.
- Xin lỗi, thành thực xin lỗi cậu, tôi không cố ý đâu, thật đấy ! Cậu đẹp trai, tốt bụng, muốn tài có tài, muốn sắc có sắc sẽ không chấp nhặt một cô gái yếu đuối như tôi đúng không ? Tôi liền lập tức rời đi để cậu nuốt trôi bữa tối ! _ Xử Nữ tính đánh bài chuồn, ít ra còn bảo toàn được tính mạng.
Cô lập tức đứng dậy, cầm lấy túi xách nhẹ nhàng lùi về sau, để lại cho đám Thiên Bình ánh mắt : các chị em, ở lại dọn dẹp hộ tao !
Vì đứng dậy đột ngột mà đầu óc có chút choáng váng, bước chân có phần lảo đảo. Khi ra đến cửa, Xử Nữ nghĩ mình chuẩn bị ngã một cú mất mặt thì bỗng được một cánh tay vững vàng đỡ lấy.
- Hiểu Thiên ?_ Xử Nữ ngước khuôn mặt lên, kinh ngạc cùng sửng sốt.
- Không sao chứ ?_ Cậu bạn nhìn Xử Nữ hỏi.
- Không có gì _ Xử Nữ lập tức đứng thẳng dậy giữ khoảng cách với cậu. Dù không thích nhưng cô cũng phải cảm tạ cậu ta vì mém nữa cô bị ngã sấp mặt _ Cảm ơn !
Tất cả đám con gái đều sững người vì sự có mặt của Hiểu Thiên, duy chỉ có Nhân Mã thức thời chạy ra :
- Lớp trưởng, mời cậu vào ăn cùng bọn tớ, lời tớ nói lúc nãy là nói đùa thôi, ai mà dám đuổi trưởng đại nhân về chứ ! _ Nhân Mã vẫn ôm chút hy vọng lấy lòng bạn lớp trưởng, mong nhận được sự tha thứ.
- Là cậu nói đấy nhé ! _ Hiểu Thiên không khách khí, trực tiếp bước vào. Vừa nãy về nhà thấy mọi người đi vắng, cậu liền ra ngoài ăn, không ngờ gặp đám con gái ở đây, đúng là có duyên đi !
- Mời ngồi lớp trưởng ! _ Cự Giải lập tức kéo một cái ghế bàn bên sang.
- Vậy các cậu ăn tiếp đi, tớ về trước _ Xử Nữ đẩy cửa bước ra.
- Ấy, ở lại đi ! _ Hiểu Thiên kéo tay Xử Nữ lại.
Xử Nữ nguây nguẩy lắc đầu.
- Vì sao ? _ Hỏi xong Hiểu Thiên lập tức nhận thấy không khí ở đây có phần căng thẳng.
- Vì ban nãy cậu ta ném vỏ chai vào người tôi, bây giờ muốn trốn ? _ Thiên Yết lạnh giọng lên tiếng.
- Chuyện nhỏ ấy mà, đường đường là một đấng nam nhi thì nên bỏ qua đi, vả lại Xử Nữ cũng đâu có cố ý, đúng không ? _ Hiểu Thiên nghiêng đầu nháy mắt nhìn cô.
Xử Nữ vội vàng phối hợp, vẫn chưa hết kinh ngạc về việc trưởng đại nhân bênh vực cô. Con người này cũng thật kì lạ, bình thường hay cùng cô đấu khẩu, hai người như nước với lửa, vậy mà hôm nay lại ra mặt giúp cô. Vấn đề, chắc chắn có vấn đề, chỉ là cô chưa nhìn ra cậu ta có âm mưu gì.
- Tôi cũng không so đo với con gái làm gì, chỉ cần cậu ta biết điều... _ Thiên Yết cười lạnh
- Ý cậu là gì ? _ Xử Nữ nhìn Thiên Yết đầy cảnh giác.
- Xưa nay làm gì cũng phải có qua có lại _ Thiên Yết rút điện thoại trong túi ra _ Nhập số điện thoại vào đây.
Không chỉ mình Xử Nữ mà tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu. Đương nhiên Xử Nữ cũng không cảm thấy một chút rung động giống như các nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình khi nam chính nói câu đó đâu.
- Nhỡ có vấn đề gì về não bộ, tôi còn bắt cậu bồi thường _ Thiên Yết vừa nói vừa làm động tác chỉ tay lên đầu.
Biết ngay mà, ngoài miệng nói không so đo nhưng chẳng phải vẫn để bụng sao, loại này đâu có tốt đẹp gì. Xử Nữ âm thầm bĩu môi nhưng vẫn cầm lấy điện thoại nhập số vào.
- Thôi xong cả rồi, ngồi xuống ăn tiếp nào ! _ Bạch Dương thấy tình thế hòa hoãn cũng thả lỏng một chút.
Từ khi Hiểu Thiên gia nhập vào nhóm chị em, không khí vui nhộn hẳn lên. Không ngờ lớp trưởng cũng có một mặt này, rất biết kể chuyện hài khiến cho bữa ăn không quá tẻ nhạt.
- Song Tử, mày có đối thủ rồi kìa, tao cứ nghĩ khả năng tán gái thì mày phải là nhất chứ _ Sư Tử liếc nhìn Hiểu Thiên rồi quay qua Song Tử châm chọc.
- Nhìn quen mắt nãy giờ, hóa ra không ai xa lạ, chính là lớp trưởng lớp bên cạnh _ Trùng hợp, cậu ta cũng là thành viên trong đội bóng rổ của Song Tử.
- Vậy mấy cô gái kia chắc cùng lớp với cậu ta _ Bảo Bình nâng chén rượu uống cạn, ánh mắt chán ghét nhìn khuôn mặt tươi cười nãy giờ của Song Ngư, đúng là dễ bị đổ.
- Thiên Yết, ban nãy mày xin số của cô gái đó, có phải vừa mắt cậu ta rồi ? _ Ma Kết quay ra nhìn Thiên Yết bộ dạng thất thần, không biết đang nghĩ cái gì.
- Không phải vừa nãy tao đã nói rõ ràng rồi sao _ Thiên Yết trưng ra bộ dạng bất cần đời, tay vẫn nghịch điện thoại.
- Biết đâu đấy _ Ma Kết cười trừ, cô gái Xử Nữ đó mỹ mạo không tệ, mang vẻ đẹp con lai khiến người ta thấy yêu thích, còn có nắm bắt được trái tim của Yết công tử đây hay không thì còn phải dựa vào bản lĩnh. Hơn nữa, nhìn một màn vừa rồi, quan hệ của cậu ta với tên Hiểu Minh kia cũng có gì lắm...
Kim Ngưu mặc kệ cho mọi việc diễn ra, vẫn cứ ngồi ăn, trước tiên cậu phải lấp đầy cái dạ dày của mình đã.
----------
Bây giờ là h, Song Ngư rảo bước trên con đường về nhà, vừa đi vừa ngâm nga vài câu hát, hôm nay được ăn một bữa đã đời. Bố mẹ cô lại đi công tác, thế nên cô có thể về muộn tùy thích. Ôi ! Cuộc đời, được ăn chơi phè phỡn một lần như thế này cũng đã mãn nguyện.
Ting!
- Có tin nhắn _ Song Ngư rút trong cặp sách chiếc đoạn thoại ra, trên màn hình hiển thị một thông báo : bạn vừa nhận một tin nhắn từ Bảo bẩn bựa.
Song Ngư mở ra xem, chỉ có vỏn vẹn mấy chữ
[ Mẹ tôi bảo mai cậu qua ăn cơm ]
Ngữ điệu như vừa ép buộc vừa ra lệnh, Song Ngư lập tức nhắn lại
[ Không đi ]
- Tại sao không đi ? _ Một giọng nói thình lình vang lên từ phía sau
- Á MẸ ƠI... ! _ Song Ngư biết chỗ này an ninh rất tốt, chẳng lẽ cô xui xẻo đến mức gặp phải cướp.
- Gì mà la lối om sòm vậy ? Không để cho hàng xóm ngủ à ? _ Bảo Bình lập tức bịt miệng cô lại, tránh kinh động đến khu vực xung quanh.
- Buông ra... _ Song Ngư lập tức gỡ tay Bảo Bình khỏi miệng mình _ Mặn quá !
- Mặn ? Hử ? Chắc là tôi vừa cầm chai nước mắm _ Bảo Bình ngửi ngửi tay mình một lượt
- Ăn xong không rửa tay hả ? _ Song Ngư bất mãn, đồng thời không ngừng dùng tay quệt quệt miệng mình.
- Tại sao không muốn đến nhà tôi ăn cơm ? _ Bảo Bình trở lại vấn đề chính
- Không thích ! _ Song Ngư lập tức phản bác
- Mẹ tôi có lòng thì cậu phải có tâm chứ !
- Nói với mẹ cậu mai tôi bận rồi _ Song Ngư hờ hững lên tiếng.
- Haizzz, uổng công mẹ tôi chuẩn bị nhiều đồ như vậy, còn dặn đi dặn lại tôi phải mời cậu về cho bằng được _ Bảo Bình thở dài.
- Thôi được rồi, nể tình bác gái đối xử với tôi tốt như vậy, mai tôi đành làm khách quý của nhà cậu _ Song Ngư luôn bị Bảo Bình lôi mẹ cậu ta ra làm điểm yếu. Ai bảo mẹ cậu ta đối xử với cô cũng quá tốt rồi, coi cô như là con gái, còn Bảo Bình như là con ghẻ.
Hồi nhỏ mỗi khi giận dỗi mẹ là cô chạy sang nhà hàng xóm, cũng là nhà Bảo Bình, ở lì đó chơi thỏa thích khi nào hết bực mới về. Mẹ Bảo Bình thì thích con gái nhưng khổ nỗi lại chỉ sinh được con trai nên rất quý cô. Song Ngư thấy so với mẹ ruột mình, mẹ cậu ta còn tốt hơn nhiều. Đâu như mẹ cô, hở ra là giáo huấn rồi dọa đánh chứ. Lâu dần cô cũng cảm thấy yêu mến mẹ Bảo Bình.
Ngược lại, mỗi khi cậu ta chạy sang nhà cô chơi thì mẹ cô luôn hớn hở chào đón rồi khen lấy khen để. Nào là đẹp trai, thông minh, ngoan ngoãn, lễ phép, hiểu chuyện. Nhiều lúc Song Ngư thật không hiểu cô hay cậu ta mới là con đẻ của mẹ mình nữa.
Trước mặt mẹ Song Ngư, cậu ta luôn đối tốt với cô còn hơn anh trai ruột. Ai biết được sau lưng là một bộ mặt giả tạo đáng ghét hết sức. Cậu ta luôn bày ra những trò quái gở chọc cô đến phát điên. Bảo Bình, cậu ta chính là không phải người bình thường.
Nhớ ngày bé, dù cô có giở chiêu trò khóc lóc thương tâm mà mình vẫn giỏi nhất hòng tố cáo cậu ta, ai ngờ niềm tin của mẹ cô đối với cậu ta lại vững chắc như vậy, trực tiếp gạt cô sang một bên coi như không khí, còn cái gì mà : Con đừng để ý con bé Song Ngư nhà bác, tính nó hay dỗi, hở ra là ăn vạ. Bố nó có thể hay chiều chuộng nhưng bác thì nhất quyết phải nghiêm khắc dạy dỗ.
- Đừng có đổi ý đấy ! _ Bảo Bình nháy mắt tinh nghịch rồi hộ tống Song Ngư về tận nhà. Song Ngư cứ cảm thấy cái nháy mắt kia sao mà nguy hiểm thấy mẹ.
- Tôi biết tối nay mẹ cậu đi công tác, cậu ở nhà một mình chớ có thức khuya, ngủ sớm mai còn đi học, tôi về đây ! _ Bảo Bình tốt bụng nhắc nhở
- Biết rồi thưa chị ! _ Song Ngư bĩu môi mở cổng rồi đi thẳng vào nhà
Bảo Bình biết tính Song Ngư nên không chấp, chỉ lắc đầu cười. Cậu cũng nhanh chóng mở cổng nhà mình.
- Sao giờ này mới vác mặt về hả thằng kia ?
Bảo Bình suýt té ngửa khi thấy mẹ cậu thình lình xuất hiện sau cánh cửa nhà với vẻ mặt dọa người.
- Hôm nay có giải đấu bóng rổ ở trường, đội con thắng nên cùng Song Ngư đi ăn mừng thôi
- Thế hả ? _ Mẹ Bảo sắc mặt thay đổi độ, ánh mắt sáng rực như vừa nghe được tin gì mưng lắm _ Thế đã bảo con bé mai đến nhà minh ăn cơm chưa ?
- Con nói rồi ! _ Bảo Bình vừa nói vừa lướt qua mẹ cậu tiến vào trong nhà
- Khoan đã ! Hôm nay con đã uống rượu đúng không ? Cái thẳng này giỏi nhỉ ! Tí tuổi đầu đã đua đòi, đến bố con mẹ còn cấm đấy !
- Mẹ phải cho con thể hiện trước mặt Song Ngư chứ ! _ Hết cách thôi, bí quá cậu liền lôi bảo bối trong lòng mẹ ra làm bia đỡ đạn.
- Làm gì thì làm chứ nhỡ con say khướt ra lại khổ cho Tiểu Ngư vác con về hả ?
- Không có đâu mẹ ơi, tửu lượng của con trai mẹ tốt thế này cơ mà _ Bảo Bình đứng vững, tỏ vẻ mình vẫn còn tỉnh táo.
- Mùi rượu nồng chết đi được, mau lên phòng thay quần áo tắm rửa đi, ngày mai còn đi học _ Mẹ cậu để lại một câu rồi xoay người đi vào phòng ngủ.
- Vâng !
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Bảo Bình bước ra một tay cầm khăn lau tóc, một tay cầm điện thoại nhắn tin cho Song Ngư :
[ Ngủ chưa ? ]
[ Có việc gì ? ] _ Một lúc sau đầu bên kia rep lại
[ Đi ngủ sớm đi không tôi bảo với mẹ cậu là hôm nay cậu la cà đến khuya mới về đấy ]
[ Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu còn thốt ra một lời nữa thì có tin chuyện hôm nay cậu uống rượu đến tai bác gái không? ]
[ Vô dụng thôi, mẹ tôi biết rồi ]
[ Thế hả, chắc bị mẹ cậu tẩn cho te tua bầm dập rồi chứ gì ? ] _ Song Ngư tưởng tượng ra cảnh Bảo Bình bị quật mà lòng hả hê.
[ Chia buồn với cậu nha, tôi vẫn lành lặn bình thường ]
[ Không thể nào ! ]
[ Tin hay không ngày mai đến trường rồi sẽ biết ]
[ Bác ấy chắc bị cái miệng lẻo mép của cậu lừa gạt rồi, ngày mai tôi phải đi tường trình lại ]
[ Hơ hơ, mẹ tôi chính là đối với tôi tin tưởng tuyệt đối ]
[ Xạo ! Ai chả biết mẹ cậu đối với cậu chính là nghi ngờ tuyệt đối ]
[ Muộn rồi, đi ngủ đi ! ] _ Bảo Bình một lần nữa nhắc nhở.
[ Bảo người ta đi ngủ mà nhắn tin phá quấy là thế nào ]
[ :))) ]