- Kìa Thiên Bình sao lại dùng English - Xử Nữ
Cả bọn nhìn xử Nữ như vật thể lạ rồi bật cười ha hả, vừa mới nhắc bình nhi xong quay qua liền không thể kiềm chế mà nói tiếng anh. Ngưu ca cố gắng nhịn cười cô nói:
- Trời cậu cũng vừa nói tiếng anh đó thôi vả lại cũng đâu có ai ngoài tụi mình đâu - Một câu nói gần như quá sức anh, vừa dứt lời Ngưu ca lăn đùng ra cười ngặc nghẽo
- Các cậu nhanh lên, trễ rồi - Thiên Yết ( hic có mình chị này là không cười hà)
- OK - Đồng thanh
Nhân Mã mai phục trên nóc nhà ra hiệu cho Thiên Tước cùng Ngọc Vân giả là những Công tử bình thường ra khỏi Minh Nguyệt lâu. Thấy hai người vừa khuất bóng, xác định họ đã an toàn, Bạch Dương hét toáng lên:
- Ngọc Vân trốn rồi
Các người trong thanh lâu tỏa ra tìm kiếm, bọn cướp cũng tham gia bởi chúng chưa được giao tiền. Bỗng mười con người xuất hiện trước mặt bọn chúng, sáu nam bốn nữ ( chắt mọi người cũng biết là ai rồi phải không )
- Các người tránh ra cho ta - Một tên lên tiếng
- Tại sao phải tránh - Ma Kết giọng thách thức
- Để ngươi bắt Ngọc Vân tỉ à - Bạch Dương
Chúng tức không chịu được bèn xông lên nhưng lập tức bị mười bạn sao yêu quý của chúng ta đánh tan tác. ( T/g: Tội nghiệp già mà ngu. Mấy tên cướp: Ngươi vừa nói gì t/g: Ai cho ngươi nói. Tên cướp: Sao ta không được nói T/g vì ngươi là Nhân vật phụ. Tên cướp: cứng họng)
Người dẫn đầu bọn chúng là một người đàn ông trung niên, nãy giờ ông ta không đánh chỉ đứng qua sát:
- Từ Vũ đại ca, bọn chúng mạnh quá - Một tên quay lại nói
Từ Vũ không nói gì chỉ im lặng phất tay, Hắn chăm chú nhìn vào thanh đao trên tay Sư Tử trong lòng vươn vấn một cảm giác thân quen. Bỗng hắn ra lệnh:
- Dừng tay
Bọn cướp dừng lại nhìn sang hắn, mười bạn sao cũng vậy. Hắn chỉ nhìn trân trân Sư Tử hỏi
- Thanh đao của ngươi từ đâu mà có - Từ Vũ cất giọng lạnh lùng băng tuyết
Thấy thái độ của hắn với thanh Huyết song đao của mình rất kì lạ, Sư miễn cưỡng trả lời:
- Do phụ thân ta tặng - Sư Tử
- Vậy chẳng hay phụ thân người là: - Hắn nghe thế bèn hỏi dồn dập
- Ngươi ... Có ý gì - Sư ca nhìn Từ Vũ tò mò chuyện của anh như vậy thì dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn
- Xin hãy cho ta biết - Từ Vũ
- Phụ thân ta là ... Bạch Tử Quân
Nghe tới cái tên Bạch Tử Quân bọn cướp giật mình hiểu ra điều đại ca chúng muốn hỏi. Còn Từ Vũ tay run rẩy vì một chân xuống, tụi kia thấy thế cũng quỳ theo:
- Thiếu chủ - Từ Vũ nhìn Sư Tử bằng ánh mắt đầy kính trọng
- Cái gì ... Thiếu chủ ... Sư Tử chuyện này là sao - sao hét lên
- Làm sao tôi biết cơ chứ - Sư ca nhăn nhó, nói thật anh cũng có hiểu mô te gì đâu, tại sao mấy người này lại gọi anh là Thiếu chủ cơ chứ ??? Thật rắc rối
Thấy thái độ của Sư Tử, Từ Vũ hiểu ngay rằng đại ca Bạch Tử Quân của hắn vẫn chưa nói với anh. Hắn kính cẩn nói:
- Vậy mời Thiếu chủ cùng mọi người đến sơn trại ở núi Bạch Hổ ta sẽ giải thích
- Được rồi, hai ngày nữa bọn ta sẽ đến - Thiên Bình cướp lời Sư ca
Từ Vũ nhìn vị cô nương có sắc đẹp nghiên nước nghiên thành vừa cất tiếng nói rồi hỏi
- Cô nương đây là ...
- Cô ấy là Thiên Bình, hôn thê của ta - Sư ca nói cố nhấn mạnh hai chữ hôn thê
- Thiếu phu nhân thật thất lễ quá - Từ Vũ cúi đầu
Thiên Bình không nói gì chỉ cười, lòng thầm nghĩ " nếu không vì vụ cá cược đó ta đã băm ngươi ra cho chó ăn rồi, Đợi đó Bạch Sư Tử"
Xong việc một cách kì lạ, mười người đi khỏi thanh lâu, quyết định cho nó con đường sống
Từ Vũ nhìn theo bóng họ lắc đầu:
- Họ đúng là những bật kì tài, còn trẻ mà tại giỏi đúng là sóng sau xô sóng trước mà ...
Hii hii tớ sẽ quay lại sau nha