- Thiên Yết muội muội, mời... - Quân Chi
- Được thôi, chỉ mong Quân Chi tỉ tỉ đây không hối hận
Yết nhếch môi khinh bỉ, cái con nhỏ này dám thách thức cô cơ đấy, đúng là điếc không sợ súng mà, à mà ả làm éo gì biết súng là gì đâu mà sợ chứ! Bên dưới, mười một sao nhìn mặt đểu hơn cả đểu, biết sao được, sắp có kịch hay mà lại...
Ả ta nhảy lên xông vào cô nàng có vẻ liễu yếu đào tơ trước mặt ( đai đen Karate, liễu yếu đào tơ ghê) Cứ tưởng sẽ cho cô một đòn trời giáng, Nhưng... Ơ, Thiên Yết đâu rồi?
- Đằng sau tỉ nè, Quân- Chi- Tỉ -tỉ...
Vừa dứt câu, cô phang luôn một cước thế là... Em đã đo sàn. Ả ta ngồi dậy xoa xoa chỗ đau rồi lại bay vào cô ( Quào, dai thế), nhưng không khác gì lần trước, em ấy hứng một chưởng và đo sàn tập hai. Phía dưới rộ lên tiếng cười khúc khích. Mặt Quân Chi đỏ lên vì giận, ả khẽ cong cổ tay, một cây kim nhọn bay ra, đâm xoẹt vào da thịt Yết, dòng máu đỏ trào ra trải dài trên làn da trắng ngần của cô.
" có ám khí" ý nghĩ xoẹt qua mười một con người phía dưới đài.
- Hèn hạ - Yết thốt lên một câu rồi ngã vật xuống, cây kim đó... Có độc. Chết tiệt, sao cô ta có thể Bỉ ổi như thế cơ chứ, dùng ám khí để hạ sát cô... Trong khi cô nương tay với ả như vậy ( đạp người ta xuống sàn hai lần mà chị gọi là nương tay, chị Yết mà đánh thật chắt giết người ta luôn quá )
- Nhanh lên, mau đưa Yết Nhi về giải độc - Tiếng Trần Lão phu nhân vang lên, mười một sao phi thẳng lên võ đài đỡ Thiên Yết, không quên ném lại cho Quân Chi một câu:
- Đê tiện
Quân Chi không quan tâm câu nói đó, mà quan tâm câu nói của Trần phu Nhân kia. Từ cái ngày ả bước chân vào Trần gia, ngoài cái danh hiệu tiểu thư ra, họ chẳng hề để chút tình cảm nào cả. Còn Thiên Yết thì sao? Cái gì mà Yết Nhi, có cần phải thân thiết vậy không, chẳng lẽ họ đã biết được chuyện gì? Không, không thể ( biết từ hồi đời tổ tông nào rồi bà nội ơi)
- Quân Chi, ngươi về Trần gia chờ chúng ta - Trần lão gia lên tiếng, xong, ông lia chân bước nhanh về phía cô gái sắc môi đang dần trở nên tím tái. Gương mặt lạnh lùng nổi tiếng trong thương trường của ông đang lộ rõ vẻ lo lắng đên tột bật.
" Yết ơi, cậu làm ơn đừng có chuyện gì nha, cậu là các nhân thiên tướng, chắt chắn sẽ không sao đâu, phải không?"
" Yết Nhi, chúng ta và con còn chưa chính thức nhận lại mà, mười bảy năm nhung nhớ, con quay lại mới ngày thôi mà, con... Ta xin con, hãy an toàn hồi phục đi..."
Nè mọi người, sao tự dưng Leby muốn một đao chém chết con Quân Chi này quá! Muốn biết kết cục, mời chờ chương sau nha!
Little butterfly