"Sói ơi, lại đây, ngoan." Song Ngư nâng Sói trên tay, hôn nhẹ vào chóp mũi nó rồi lại ôm vào lòng. "Mẹ thật không biết phải làm sao đây. Không biết mẹ có nên nói với anh ấy mẹ và dì Song là thanh tra không nhỉ? Nếu nói cũng kỳ, vì anh ấy cũng đâu có thân với mẹ lắm. Mà không nói cũng không được vì mẹ sắp hết nhiệm vụ rồi... Haiz... Mẹ phải làm sao đây a~~?!"
Song Ngư thở dài, trong đầu miên man suy nghĩ gì đấy. Nghĩ sao đó, cô lại thay đồ, khẽ xoa đầu con mèo nhỏ rồi cười hì hì.
"Mẹ ra siêu thị một lát, mẹ sẽ mua phô mai cho con, ở nhà ngoan nhé."
"Meo..." Con mèo nhỏ nũng nịu cạ cạ đầu vào chân cô vài cái rồi lại chui vào cái rổ nhỏ có lót tấm vải bông lớn.
Cạch.
Siêu thị ABC nào đó...
Song Ngư đẩy xe đi lòng vòng quanh các dãy hàng, đầu óc vẫn không thể nào tập trung được. Không biết từ lúc nào mà Bạch Dương lại quan trọng đối với cô như thế. Kiểu như không gặp anh một ngày là rất nhớ, mà gặp rồi thì lại có cảm giác thật xa cách. Song Ngư lại thở dài, ánh mắt nhìn chăm chú vào hộp thức ăn cho mèo trên kệ.
"Anh à, mua cho em cái này đi, em thích lắm."
"Ừ ừ, anh mua cho."
"Ây ya~ cái này cũng đẹp nữa nè, em lấy cả hai được không?"
"Ha ha! Cái nào cũng được! Lấy hết luôn đi! À thôi lấy hai cái thôi, ha ha ha!"
Song Ngư khẽ nhíu mày, tiếng nói của cô gái này rất quen, dường như cô đã nghe ở đâu rồi thì phải. Song Ngư cô núp sau kệ trang sức nữ, liếc mắt nhìn xem. Là Haleen? Đúng rồi, gương mặt rất khả ái, đôi mắt to tròn, mái tóc dài với thân hình bốc lửa. Tại sao cô ta lại tay trong tay với người đàn ông khác? Song Ngư khẽ chặc lưỡi. Bạch Dương, anh bị lừa chắc rồi!!!
"Cảm ơn anh, em yêu anh nhiều lắm." Haleen nũng nịu ôm tay người đàn ông kia, gương mặt biểu cảm rất phong phú.
Song Ngư vội vàng cầm điện thoại lên. Những tiếng tách tách nhanh chóng lưu lại hình ảnh Haleen và người đàn ông ấy. Nghĩ sao đó, Song Ngư cô lại tiến đến chỗ hai người họ.
"Haleen?"
"Vâng?" Nghe gọi tên, Haleen vui vẻ quay ngoắt lại, nhưng đập vào mắt cô chính là người quen của Bạch Dương, điều này làm cô có vẻ bất ngờ. "Có chuyện gì không?" Cô nàng cười giả lả.
"Cô nói cô đang quen Bạch Dương mà đúng không? Tại sao lại đi với người khác?"
"Hả? Em đang quen với tên khác hả?" Người đàn ông kia cũng ngạc nhiên, gương mặt thoáng vẻ tức giận quay sang Haleen.
"Không có. Nè, tôi với cô không quen nhau, đừng có nói chuyện xằng bậy." Haleen liếc Song Ngư một cái rồi lại phụng phịu. "Anh đừng có nghe cô ta nói, em có quen biết gì với cô ta đâu."
"Cô nói gì vậy, cô chính là người mà Bạch Dương đã giới thiệu với tôi mà."
"Đã nói không quen là không quen, sao mà nói nhiều vậy?" Người đàn ông kia cau có hét lớn, rước lấy rất nhiều ánh mắt tò mò của những người xung quanh. "Biến đi!"
Rầm!
Nói rồi, ông ta đẩy một cái khá mạnh làm Song Ngư té ngửa ra sau, mắt cá chân bị đập vào kệ hàng, đau điếng.
"Đi thôi em."
"Dạ."
Song Ngư tức giận nhìn Haleen cùng người đàn ông ấy tay trong tay ngoảnh mông đi mất. Dám lừa Bạch Dương? Dám xô cô té? Được lắm Haleen... Thù này tôi nhất quyết phải trả!!!
------------------------------
Cốc... cốc... cốc...
Cạch.
"Bạch Dương?" Song Ngư bước ra cửa, mắt mở to ngạc nhiên, bây giờ đã hơn h rồi, tại sao cậu còn đến đây?
"Tôi có chuyện cần nói với cô."
"Vào đi."
Bạch Dương chầm chậm bước vào, Song Ngư vừa định mở miệng thì một thân ảnh đi đằng sau cậu nhanh chóng thu hút sự chú ý của cô. Đó chẳng phải là Haleen? Song Ngư hừ nhẹ, còn dám vác mặt đến đây nữa sao?
"Song Ngư, cô biết không, cô là người mà tôi thật sự tin tưởng, là người mà Bạch Dương tôi rất coi trọng. Nhưng tại sao cô lại làm việc này với Haleen?"
"Hả? Làm gì cơ?" Song Ngư ngớ người nhìn Bạch Dương, trông cậu có vẻ tức giận, chẳng lẽ cô đã sai cái gì sao?
"Tại sao cô lại xô Haleen ngã vào kệ hàng đến nỗi bị thương như thế này?"
Bạch Dương kéo nhẹ tay áo Haleen lên, đúng là có một vết xước rất dài, máu tươi vẫn còn đọng lại mặc dù đã được bôi thuốc cẩn thận. Điều này vô tình như một con dao đâm mạnh vào tim Song Ngư.
"Không phải tôi." Cô quả quyết.
"Haleen nói là chính cô."
"Tôi không làm, tôi không vì cớ gì mà làm như vậy cả." Song Ngư khoé mắt ươn ướt, thật là cậu không tin cô sao?
"Có chứ." Haleen nước mắt sụt sùi với vẻ yếu ớt bám lấy cánh tay của Bạch Dương. "Chẳng phải là vì cô thích Bạch Dương nên mới làm như vậy, tôi nói không phải sao?"
"Cô thích tôi...?" Bạch Dương cơ mặt bắt đầu giãn ra, đẩy một dấu chấm hỏi lớn về phía Song Ngư.
Mà cô thì chỉ im lặng, cố tình né tránh ánh mắt của cậu.
"Đúng rồi còn gì." Haleen lại được nước lấn tới. "Là vì cô thích Bạch Dương, anh ấy lại yêu tôi nên cô mới ghen ghét, đúng không?"
Song Ngư nước mắt sắp không kiềm lại được, cô vẫn im lặng, toan quay lưng bỏ đi thì cổ tay lại bị Bạch Dương nắm lại.
"Song Ngư, Haleen nói có thật không? Là cô thích tôi?"
"Buông ra!" Song Ngư ghiềm giọng, cố gắng không cho nước mắt rơi xuống.
"Không, cô phải trả lời tôi." Bạch Dương vẫn nắm chặt lấy tay Song Ngư, mà Haleen thì bày ra một bộ dạng như đang xem kịch, khoé miệng còn nhếch lên chế giễu.
Tức nước vỡ bờ, Song Ngư vung mạnh tay ra, hất cả tay của Bạch Dương về phía sau, ánh mắt tràn đầy căm phẫn.
"Đúng! Nhưng bây giờ thì không còn nữa!"
Nói xong, cô quay lưng bỏ chạy để lại Bạch Dương cứ thơ thẫn nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn ấy. Là cô thích cậu, không sai. Nhưng cậu đã làm những việc quá có lỗi với cô rồi...
----------------------------
Nhà Nhân Mã và Thiên Bình...
Reng... reng...
"Alo?" Thiên Bình tay bưng ly nước cam, tay cầm điện thoại áp vào má. "Mẹ?"
"Mẹ muốn gặp tụi con, có thể đến gặp mẹ được không?"
"Nhưng mà..." Thiên Bình quay sang nhìn Nhân Mã, ánh mắt bối rối cầu cứu.
"Mẹ nhớ tụi con lắm..."
Thiên Bình không biết nói gì, vừa định mở miệng lại bị Nhân Mã giật lấy điện thoại.
"Không! Tụi con bây giờ sống rất sung sướng, không cần mẹ lo. Bye mẹ!"
Cụp.
Reng... reng...
"Có chuyện gì?" Nhân Mã bắt máy một cách thô bạo, nhưng gương mặt lại nhanh chóng chuyển sau bất ngờ, sợ hãi rồi lại lo lắng.
Nghe được vài câu, Nhân Mã cô chầm chậm cúp máy, quay sang nhìn Thiên Bình đang đứng ngơ ra bên cạnh.
"Mẹ bị ung thư giai đoạn cuối, nghe người ta nói..." Lời nói của Nhân Mã nhanh chóng bị ngắt quãng bởi những tiếng nấc nghẹn.
"Người ta nói gì?" Thiên Bình sốt ruột lay lay cánh tay của cô.
"Người ta nói... mẹ sắp mất rồi."
Thiên Bình nghe đến đó liền ngã ngồi xuống ghế.
"Chúng ta phải đến bệnh viện, nhanh lên!"
Nhân Mã đưa tay lên lau vội nước mắt. Đúng! Bây giờ không phải là lúc để yếu đuối. Mẹ cần cô, Thiên Bình cần cô. Là chị lớn trong nhà, cô cần phải chứng minh mình đủ dũng khí để đối mặt.
Chuẩn bị sơ sơ vài thứ cần thiết, Nhân Mã và Thiên Bình lao ngay đến bệnh viện, nơi mà mẹ cả hai đang phải cấp cứu.