Thiên Yết hôm nay dậy sớm. Nhìn ánh nắng sớm bên ngoài cửa sổ mà lòng cảm thấy có chút gì đó nhớ nhung.
Cốc... cốc...
"Vào đi."
"Cô chủ, đây là bữa sáng của cô."
"Cảm ơn bác quản gia."
Thiên Yết mỉm cười trìu mến với ông rồi lại đưa mắt liếc sang mâm đồ ăn. Ủa? Cô nhớ mình có bao giờ đọc báo vào buổi sáng đâu nhỉ...?! Thiên Yết nhíu mày, hay là ông ấy để quên? Nhưng mà thôi, sẵn tiện thì ghé mắt một chút xem xem tình hình trong nước sao rồi?
Thiên Yết uống một ngụm sữa, tay cầm lấy tờ báo đọc lẩm nhẩm.
Tập đoàn Leonard vừa mới thông báo sẽ đưa vị thiếu gia trẻ tuổi lên nhận chức Giám đốc điều hành. Sư Tử, con trai của vị Chủ tịch đáng kính ấy liệu có đảm nhận được chức vị này?
Sư Tử? Thiên Yết vừa nhìn thấy hình cậu liền ngồi thẳng dậy. Cô đã đoán được từ trước rồi mà... Vậy là về sau Sư Tử sẽ không đến trường làm giáo viên nữa sao? Một chút mất mát bỗng dâng lên, cái cảm giác này thập phần khó chịu.
Nghĩ sao đó, Thiên Yết lại nhấc điện thoại, bấm ngay vào số của Sư Tử.
"Alo?" Đầu dây bên kia có lẽ vẫn còn đang ngái ngủ.
"Em đồng ý."
Tít... tít... tít...
Sư Tử ngẩn ngơ cầm điện thoại. Ai mà sáng sớm chơi kỳ vậy nhỉ? Cậu còn chưa có tỉnh giấc mà...
Đưa màn hình lên xem tên nào dám phá đám, nguyên cái tên Yết Yết đập ngay vào mắt làm cậu giật mình tỉnh hẳn. Cô gọi cho cậu? Đồng ý? Mà đồng ý là đồng ý cái gì? Sư Tử ngớ người ra vài phút, dường như nghĩ ngợi được điều gì đó, cơ mặt cậu giãn ra, khoé môi nhếch lên đầy sung sướng. Sư Tử hú hét, lăn lộn một hồi liền thay đồ phóng như bay sang nhà Thiên Yết.
------------------------------
Nhà Thiên Yết phút sau...
Kính... coong...
Sau khi cánh cửa vừa được mở ra, nguyên một bó hoa với đủ đoá hồng bung thẳng phía trước, bên trên còn có pháo giấy nhỏ rơi rơi, cảnh tượng quả thật hết sức lãng mạn.
"Ai vậy mẹ?"
Tiếng Thiên Yết từ lầu trên vọng xuống làm Sư Tử bủn rủn hết cả người. Mẹ sao?
Cậu từ từ rút bó hồng về, đập vào mắt chính là gương mặt khó hiểu của một người phụ nữ với mái tóc đen óng xoã dài, đường nét của Thiên Yết quả được di truyền từ mẹ khá nhiều...
"Con..." Sư Tử vội giấu bó hồng sau lưng, đưa tay lên gãi gãi đầu. "Con chào cô..."
"Ủa? Thầy?" Thiên Yết từ phía sau mẹ ló đầu ra, ánh mắt ngỡ ngàng, nhưng rồi chợt hiểu ra chuyện vừa nãy, cô ngay lập tức ôm bụng cười lớn.
Quả thật là một ngày trọng đại đối với Sư Tử. Đây đúng là ấn tượng đầu khó phai của cậu trong mắt mẹ vợ tương lai.
phút sau...
"Đây là Sư Tử, là thầy chủ nhiệm của con, à... cũng là bạn trai..." Thiên Yết ngại ngùng nói, khoé môi cười nhẹ.
"Bạn trai?" Mẹ cô nhíu mày, mâu quang chợt loé.
"Dạ..."
"Thưa cô, thật ra trong lớp Yết Yết học rất tốt, con cam đoan chuyện tình cảm sẽ không ảnh hưởng gì đến việc học đâu ạ. À mà, con cũng đã nghỉ việc rồi, bây giờ con đang là Giám đốc điều hành của tập đoàn Leonard, con sẽ không gặp cô ấy trong khoảng thời gian này đâu, nên cô cứ yên tâm." Sư Tử cậu nói luôn một hơi dài, có gì tuôn ra hết, nói cả việc cậu nhờ Thiên Yết giả làm bạn gái, nói cả việc cậu sẽ điều hành công ty, nói cả sau này hứa sẽ chăm sóc cho Yết Yết yêu dấu.
Mà mặt của Thiên Yết vốn đã đen, nay còn đen hơn. "Có cần nói nhiều thế không?" Cô nghĩ thầm, đoạn nhìn sang mẹ mình.
Mà bà, vẫn giữ nguyên một bộ mặt đang xem kịch hay. Con gái à, lúc ba mẹ vắng nhà con quả thật đã thành thiếu nữ rồi nhỉ...
"Hết rồi ạ." Sư Tử kết thúc bài diễn văn bằng một nụ cười ngây thơ tươi tắn.
"Tốt lắm." Mẹ Thiên Yết bạc môi khẽ khếch. "Thứ nhất, cô đồng ý cho hai đứa quen nhau. Nhưng phải giữ đúng chừng mực, không làm gì quá đáng dẫn đến hậu quả sau này. Thứ hai, việc con nói sẽ cưới Yết, chuyện đó vẫn còn xa lắm, nên đừng hứa trước gì cả. Thứ ba, cô cũng là người quen biết ba nẹ con, nên... Con biết đấy, tất cả những chuyện vừa rồi, không phải cô chưa từng nghe qua."
"Hả?" Cả hai cùng đồng thanh, mắt mở to nhìn nhau.
Ai chà chà... có lẽ cũng không khó khăn mấy đối với cặp đôi này nhỉ?!
-----------------------------
Nhà Nhân Mã và Thiên Bình...
Cự Giải vừa bước vào nhà đã ngay lập tức bị choáng ngợp bởi sự xa hoa.
"Chị có chắc đây là..."
"Uhm, chào mừng nhóc đến với cung điện nhỏ của chị."
Nhân Mã vui vẻ xiết chặt lấy bàn tay Cự Giải kéo vào trong.
Còn cậu chỉ một bộ mặt ngố rừng, mặc cho Nhân Mã dẫn đi.
"Đây là phòng khách, ngồi đi."
Cự Giải ngó tới ngó lui cũng chẳng nhớ được đường nào với đường nào. Ánh mắt cậu đảo một vòng quanh phòng rồi chợt dừng lại nơi đầu cầu thang trên lầu. Một người đàn ông đang cầm tách cà-phê bước xuống. Nhưng điều đáng nói ở đây chính là, khi vừa nhìn thấy cậu, ông ta đã giật mình làm rớt tách cà-phê, chạy một mạch đến ôm ghì lấy Cự Giải không buông.
"Cự Bách, phải Cự Bách đó không? Tôi nhớ mà, tôi biết cậu sẽ trở lại mà!"
Nhân Mã đơ ra nhìn Cự Giải, thật sự không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
"Bác ơi, con... con là Cự Giải, Cự Bách là ba của con..."
"Cự Giải sao?" Ông Nhân Tuấn buông Cự Giải ra, nhíu đôi mắt lại nhìn thật kỹ khuôn mặt của Giải Giải rồi thở dài. "Xin lỗi, bác nhầm. Con thật là giống ba con quá."
"Ba con? Bác biết ba con sao?"
"Ừ, ngồi xuống đi, để bác kể cho con nghe một chuyện."
Ông Nhân Tuấn chậm rãi uống một tách trà, ánh mắt như đang mường tượng lại chuyện trong quá khứ.
"Lúc còn là thanh niên, Cự Bách và bác cùng học chung Đại học, là một đôi bạn rất thân. Sau này lớn lên, bác đi công tác thì gặp lại ba con, lúc này cũng mới lập gia đình. Ba con và bác quyết định cùng nhau mở công ty Cự Nhân (tên khá lạ :). Công ty vừa thành lập đã phất lên như diều gặp gió, mang lại rất nhiều tiền. Mẹ con lúc ấy vừa mới mang thai con thôi. Lúc này, công ty cạnh tranh cũng vừa mới mở, họ chơi xấu, đổ cho công ty chúng ta làm ăn gian dối, lừa gạt giếm tiền của nhân dân. Mọi việc được họ lên kế hoạch rất chu đáo. Nhưng... điều quan trọng là ba con vì cứu bác nên mới đứng ra gánh lấy hết tội danh một mình." Nói đến đây, mắt ông đỏ hoe, giọng cũng lạc đi vài phần. "Sau này vào tù không có đầy đủ, sức khoẻ ba con lại vốn yếu ớt, nên đã mất sớm, để lại công ty cho mình bác. Mặc dù bác đã cố gắng khởi đơn kiện lại nhưng không thắng được. Bác mất đi người bạn thân, mẹ con mất chồng, con mất ba... Bác... bác..."
"Ba... Giải Giải..." Nhân Mã nước mắt chảy ướt hết cả áo, hết nhìn ba lại nhìn sang Cự Giải.
Mà Cự Giải cậu đôi tay nắm chặt thành quyền, hốc mắt đỏ hoe. Nếu có một ngày cậu thành công, công ty cạnh tranh đó đừng hòng có chỗ đứng.
"Cự Giải, bây giờ bác đã gặp con rồi. Bác muốn đón con và mẹ về đây sống, có được không?"
"Thưa bác, con..."
"Làm ơn đừng từ chối bác. Đây cũng là tâm nguyện trước lúc mất ba con muốn bác giúp, đó là nuôi nấng con nên người."
"Việc này... con sẽ về nhà nói chuyện với mẹ... Con cảm ơn bác. Bây giờ... con xin phép về sớm được không ạ?"
Cự Giải cười gượng nhìn ông Nhân Tuấn, sau khi nhận được cái gật đầu, cậu chào ông, quay sang cười với Nhân Mã một cái rồi đi về.
Trong lòng cậu quả thật rối bời. Bây giờ, sự thật về ba từ sau mười mấy năm cậu mới được biết. Mẹ à... con quyết định rồi, con sẽ nhờ bác Nhân Tuấn giúp đỡ. Để rồi sau này, con sẽ trả thù giúp ba, đồng thời hỗ trợ bác ấy trong tất cả mọi việc. Mẹ đừng lo, con trai mẹ sẽ làm được tất cả mà.
"Ba, Cự Giải.... cậu ấy... Chúng con đang quen nhau." Nhân Mã nắm lấy vạt áo, cúi đầu nói nhỏ.
"Ừ, ba không cấm hai đứa đâu. Cự Giải nó đã quá khổ rồi. Nếu sau này mà vẫn đến được với nhau, con ráng yêu thương chăm lo cho nó."
"Vâng ạ."
Nhân Mã mỉm cười lơ đễnh nhìn ra cửa sổ. Cuối cùng, cuối cùng thì cuộc sống mà cô hằng mơ ước, cô đã tìm được rồi.