Chap : Bắt cóc?
Đêm đó, Sư Tử không tài nào ngủ được, hình ảnh của cô ấy cứ hiện lên trong đầu anh, nhất là nụ cười làm cho Sư không thể nào quên được.
Sư Tử đứng dậy khỏi chiếc giường, đi đi lại lại trong phòng, chốc chốc lại xém đâm đầu vào bức tường vì cứ mãi lo suy nghĩ vẩn vơ.
Bực mình, anh lao ra khỏi phòng xuống nhà bếp kiếm thứ gì ăn, không ngờ lại bắt gặp được ba mình đang ăn vụng.
Sư Tử cười cười cho qua rồi bước trở lại phòng mình.
Ha, vớ vẩn thật, vừa bước ra bây giờ lại bước vô, cứ như thể anh đang đi trong sa mạc vậy.
Mười hai giờ khuya…
Sư Tử trở mình, nhìn vào cái đồng hồ trên tường, mười hai giờ rồi sao? Mới có mười hai giờ thôi sao? Thời gian sao trôi qua lâu vậy?
“Không ổn, phải gọi cho thằng Mã mới được!”
Nghĩ là làm, anh vớ tay lấy chiếc điện thoại trên đầu giường.
-Alo, Nhân Mã hả?
-CÁI THẰNG ĐIÊN KIA, CÓ BIẾT BÂY GIỜ LÀ GIỮA KHUYA KHÔNG HẢ?-Nhân Mã ở đầu dây bên kia hét lên inh ỏi.
Cũng phải thôi, quấy rối giấc ngủ của người khác lúc nữa đêm là một hành vi cấm kị, nhưng đằng này Sư Tử vẫn rất tự nhiên thoải mái:
-Nhân Mã, bớt giận đi mà, tại tớ đang gặp chuyện phiền não mới cần gọi cho cậu cố vấn đây, tớ biết cậu thế nào cũng rộng lượng bỏ qua mà phải không?
-Được rồi, coi như cậu khéo ăn nói, mà có chuyện gì?
-Chuyện là dạo gần đây, tớ thấy trong người không bình thường cho lắm, thường hay bị mất ngủ, vả lại tớ cũng có một số biểu hiện lạ khi đứng trước một người…đã vậy tớ đi đứng cũng không yên, muốn đứng cũng không được muốn ngồi cũng không xong...
-Biểu hiện như thế nào?
-Ờ thì…mà...NÈ! MẮC QUÁI GÌ TỚ PHẢI NÓI CHO CẬU BIẾT CHỨ! TỰ HIỂU ĐI!- Sư Tử thẹn quá hoá giận, bắt anh phải nói ra những việc này, thà là khỏi đi còn hơn.
Nhân mã ở một nơi nào đó lúc này đang lấy tay mà ngoáy ngoáy lỗ tai của mình.
Anh thật là mừng biết bao vì có cái thằng bạn mát dây này.
Cũng may là anh nhanh trí, hiểu ra cái vấn đề một cách mau lẹ chứ còn gặp người bình thường thì cho dù có cố cách mấy cũng nghĩ rằng Sư Tử đang bị chập dây thần kinh mà thôi.
-Ơ kìa...cậu nói vậy là đang làm khó tớ hả? Mà thôi, cũng may cho cậu là tớ đủ thông minh để hiểu ra thằng mắc dịch cậu đang nói về cái gì.
Để xem nào...mất ngủ à? Lại còn có biểu hiện lạ? Đi không được và ngồi cũng không yên?...Hm, đến cuối cùng tớ kết luận là cậu mau đến bác sĩ đi! Vì chắc chắn một trăm phần trăm cậu đã bị mặc chứng bệnh trĩ nổi tiếng mà bọn học sinh vẫn thường hay chọc ghẹo nhau đấy!
-NHÂN - MÃ!
-He he, tớ đùa thôi mà, cậu làm gì mà dữ vậy! Chắc chắn là cậu đã thích người đó rồi! Nhưng mà người đó là ai vậy? Chắc không phải Song Ngư chứ?
Nhân Mã reo lên làm cho Sư Tử đứng hình, anh ngạc nhiên đến mức làm rơi cả điện thoại xuống đất.
Ở đầu dây bên kia, Nhân Mã vẫn còn đang đợi Sư Tử trả lời thì đột nhiên thấy Sư cúp máy, mặc dù rất khó hiểu nhưng anh cũng không buồn gọi lại, hiện giờ anh đã buồn ngủ lắm rồi! Tuy nhiên, trong lòng anh vẫn có thể hiểu được, thằng bạn của anh chắc chắn đã phải lòng cô nàng Song Ngư đó rồi cho nên mới phản ứng như vậy.
Anh mỉm cười cảm thán Sư Tử, người bạn thân của anh, người bạn mà từ nhỏ tới lớn đã luôn sát cánh cùng anh, từ trước tới giờ anh chàng chẳng có một dấu hiệu gì chứng tỏ là thích một người, nhưng bây giờ thì đã khác rồi.
Haizz, mọi người, ai cũng đã lớn hết rồi, ai cũng đã tìm cho mình được một mục tiêu để theo đuổi.
Anh cũng vậy, anh cũng có người để mà thầm thương trộm nhớ, chỉ tiếc là, trong lòng người đó lại chẳng hề có anh.
Bước qua đống sắt vụn đổ nát, Sư Tử như vô hồn tiến về phía cửa sổ.
Anh ngồi xuống chiếc nệm, hai tay chống cằm nhìn ra bên ngoài.
Haizz, đêm hôm nay thật u ám, không trăng, không sao, màn đêm tĩnh mịch sầu não cũng giống như tâm trạng của anh bây giờ, thật là bế tắc.
“Mình…thích cô ấy ư? Khó tin thật”
Sáng hôm sau, tại lớp mười A…
-What? Xử Nữ và Ma Kết là một đôi rồi?
Cả lớp mười A nháo nhào lên bu lại chỗ Xử và Kết, hai người này…mới sáng sớm đã nắm tay nắm chân bồ bịch với nhau, rõ ràng là muốn phơi bày cho thiên hạ mà! Các sao mỗi người bồi một câu hùa nhau châm chọc hai vị lớp trưởng và lớp phó của lớp làm cho hai người này thẹn đến không biết phải nói gì.
-Oa, vậy là lớp ta có một cặp rồi nha! Không biết còn ai thích ai mà chưa có nói không nhỉ?
Nhân Mã nói hàm ý rồi liếc qua Sư Tử.
Anh chàng đang ngồi nghe nhạc ở góc xa xa, trông thấy ánh mắt Nhân Mã liếc mình, anh bỏ tai nghe ra rồi nhìn lại anh bằng một ánh mắt thờ ơ kiểu như :”Gì chứ?” rồi lại đeo tai nghe vào trở lại.
Nhân Mã đứng từ xa chậc lưỡi một cái.
Haizz, cái thằng bạn ngốc này của anh, hắn là nam nhi đại trượng phu mà, nếu thích thì nói không thì thôi chứ nếu cứ tiếp tục cái kiểu này thì anh e là không biết đến đời ma nào Song Ngư mới biết được tình cảm của hắn nữa! Nhân Mã thở dài rồi bước vào bàn học.
Tiết học diễn ra như mọi ngày.
Mở đầu là tiết hóa - tiết học mà trong cả lớp chỉ có mình Bảo Bình là say mê nhất thôi nhưng hôm nay, kì lạ là cô là người duy nhất không tập trung trong giờ học.
Bảo Bình cứ lúc thì quay qua Song Tử, lúc thì lại nhìn ra ngoài, cuối cùng thì nhìn chằm chằm vào sách nhưng trên thực tế là cô chẳng nhìn vào một thứ gì trong sách cả.
Cô không tập trung được vì suốt từ đầu buổi học đến giờ, Thiên Bình thi thoảng lại quay xuống lườm cô bằng một cặp mắt đầy sát khí.
Bảo Bình nuốt nước bọt cái ực, làm bộ như không nhìn thấy gì hết.
“Mình đã làm gì sai?”
Ra về, các cô gái của chúng ta hẹn nhau cùng đi mua sắm.
Bảo Bình và Thiên Bình đương nhiên cũng đi cùng nhưng, trên suốt đường đi, họ không thèm nhìn mặt nhau lấy một lần, lại còn đi ở hai hướng cách xa nhau.
Các sao nữ thì bị kẹp ở giữa bầu không khí căng thẳng đến lạnh người này mà vẫn không hiểu hai cô bạn của mình đang có xích mích gì không biết.
Mãi sau, Bảo Bình mới thốt lên được một câu:
-Hay chúng ta đến khu nhà Nhân Mã đi, vừa nhanh vừa tiện!
-Không! Chúng ta ban đầu đã chọn khu Compresstion rồi!-Thiên Bình lập tức phản đối.
Bảo Bình nhìn qua Thiên Bình một cái, cô nàng…là đang cố ý gây hấn với cô ư?
-Nhưng đến khu nhà Nhân Mã nhanh hơn nhiều!
-Cứ đi theo như cũ!
-Cậu vô lí quá đó Thiên Bình!
-Tớ chỉ vô lí đối với những người thất hứa thôi!
Nói rồi, cô chạy một mạch bỏ lại tất cả.
Các sao nữ thấy vậy mặc dù không hiểu gì nhưng cũng đuổi theo.
Chỉ còn lại Bảo Bình đứng thừ người ra giữa phố.
A, cô nhớ ra rồi, hôm bữa tiệc…Song Tử đã hôn má cô mà, có lẽ lúc đó Thiên Bình đã nhìn thấy và hiểu lầm rồi…tại sao mọi chuyện xảy đến với cô lại trớ trêu như thế này…không được, cô phải đuổi theo Thiên Bình…
-Thiên Bình, chờ tớ với, cậu hiểu lầm rồi, Thiên…
Bảo Bình đang cố gắng gọi với theo thì bỗng im bặt.
Lúc nãy, rõ ràng cô đã nhìn thấy Thiên Bình và các bạn chạy vào con hẻm này mà, con hẻm này lại là ngỏ cụt nữa…sao giờ lại không thấy ai hết vậy? Chẳng lẽ…họ…bốc hơi? Không, điều đó thật vô lí!
Đang mãi miên man trong mớ suy nghĩ hỗn tạp, bỗng, có một lực mạnh bất ngờ đánh vào gáy của cô.
Bảo Bình không kịp còn thấy gì nữa thì mọi thứ xung quanh cô đã tối dần.
Cô chìm vào giấc ngủ sâu…
-Thưa đại ca, chúng em đã bắt được sáu con nhỏ hotgirl trường Honour rồi ạ!...Đại ca…tụi em có ý kiến…chỉ là…sao chúng ta không thực hiện một vụ bắt cóc tống tiền nhỉ? Vừa được mĩ nhân, vừa có tiền.
Một mũi tên trúng hai con nhạn!
-Ừm, khá khen cho tụi bay thông minh!
-Vâng…chúng em sẽ gửi thư cho các tập đoàn…
-Không! Gửi thư cho cha mẹ bọn chúng chẳng khác nào tự đào hố chôn mình! Bọn bây không biết là các tập đoàn đó muốn gọi cả trăm ngàn ngươi đi tìm chúng chỉ là một việc cỏn con.
Trước hết, hãy đưa thư đe dọa cho sáu tên cùng lớp với chúng rồi từ từ tính sau!
-Rõ! Thưa đại ca!
Các sao nam hiện đang học nhóm tại nhà Ma Kết, ai nấy đều đang tức điên lên vì chờ Kim Ngưu đi mua đồ về mà mãi vẫn không thấy đâu! Sư Tử bước ra cửa định đi tìm Ngưu thì anh chàng hốt hoảng chạy vào và tông vào Sư, cả hai ngã lăn quay ra đất.
-KIM NGƯU! CẬU ĐI MUA ĐỒ Ở BẮC CỰC À? GIỜ NÀY MỚI…
-Các cậu ơi, có chuyện không hay rồi!-Kim Ngưu mặc kệ Sư Tử lật đật bò dậy tới bàn học nhóm, Sư Tử thấy thái độ của anh như vậy thì cũng nguôi giận tò mò đi theo Ngưu.
-Có chuyện gì vậy? Ủa, lá thư này là cái gì?
Nhân Mã giật lấy lá thư trong tay Kim Ngưu đưa lên đọc trong khi anh chàng đang cố gắng giải thích lại mọi chuyện từ khi đi mua đồ về tới khi gặp những tên lạ mặt và anh có được bức thư.
Trở lại với Nhân Mã, anh chàng càng đọc bức thư thì mặt mày càng xám ngoét.
Các sao nam thấy thế liền chụm lại cùng đọc nội dung cùa bức thư:
“Chào nhóc con, ta nói cho biết nhé, sáu cô bạn của chúng mày hiện đang ở trong tay tụi tao.
Nếu như muốn cứu tụi nó thì tối mai, một trong sáu đứa bọn bay phải mang một ngàn viên kim cương máu, hai ngàn thỏi vàng và sáu tỉ tới căn nhà hoang ở bìa rừng thành phố.
Tuyệt đối không dẫn thêm cảnh sát hay bất kì người nào theo nếu không…”
Bức thư kết thúc bằng dấu ba chấm và một giọt máu ngay bên cạnh làm cho người ta không khỏi hoảng sợ khi biết ý của tên này là ám chỉ con tin sẽ chết.
Kèm theo bức thư là một chiếc vòng tay nạm hồng ngọc, Song Tử nhìn vào thì lập tức nhận ra ngay đó là vòng tay của Bảo Bình.
-Không được, tớ phải đi cứu Bảo Bình!
-Cậu cứ ở nhà đi, tớ là người giỏi võ nhất để tớ đi cứu họ!-Sư Tử cũng hoảng hốt không kém.
-Không! Hai cậu ở nhà hết! Tớ đi!-Ma Kết hét lên.
Mọi người nhìn chằm chằm vào anh.
Ma Kết ngày thường điềm tĩnh nhất trong đám mà cũng có lúc như thế này ư? “Thật sự là tình yêu làm cho con người ta thay đổi dễ dàng” - các sao gật gù nghĩ.
Riêng Ma Kết, anh chàng lập tức lao về phía cánh cửa.
Xử Nữ - người con gái mà anh yêu mến nhất đang gặp nguy hiểm cận kề, thử hỏi làm sao anh có thể ngồi yên cho được chứ.
Anh thật không cam tâm! Xử Nữ và anh chỉ mới quen nhau vỏn vẹn có một ngày mà giờ đây, anh lại phải chia cách với cô...anh không chịu được!
“Xử Nữ, đừng lo, tớ sẽ tới cứu cậu!”
Ma Kết vùng vằng lao đi, nhưng Thiên Yết đã nhanh tay ngán anh lại:
-Cậu bình tĩnh đi! Tất cả chúng ta sẽ cùng đi!-Thiên Yết bình thản nói, vừa nói vừa nhâm nhi tách trà.
Mọi người lại ngạc nhiên tiếp tập hai, Thiên Yết…cậu ta…ngay lúc dầu sôi lửa bỏng như thế này mà còn bình thản như vậy được sao? Bái phục!
-Nhưng…trong thư…
-Mặc xác bức thư đi, chẳng lẽ các cậu không tin vào bản lĩnh của mình sao?
“Im lặng”
-Vậy còn tiền?-Song Tử hỏi.
-Tiền? Còn lâu chúng ta mới giao tiền cho bọn chúng! Các cậu lại đây, tớ đã có cách rồi!-Thiên Yết bất chợt cười ma mãnh.
Tối mai sẽ có kịch hay để xem rồi…lâu quá anh không có vận động xương khớp.
Để xem..bọn bắt cóc đó thật sự ghê gớm đến đâu!
Bìa rừng của thành phố Zodistar là một nơi khá hoang vu và âm u lạnh lẽo.
Từ bìa rừng này tới thành phố phạm vi bán kính một trăm km đều không có người ở.
Những người sống gần đây đa số đều là thợ săn hay thi thoảng là những nhà khoa học muốn tham quan, tìm hiểu về khu rừng bí ẩn này.
Nghe đồn, trong khu rừng đó có…ma! Vào buổi tối, người dân ở xa thành phố đều có thể nhìn thấy những đốm nhỏ màu vàng sáng lên trong khu rừng.
Không biết do ảo giác, tưởng tượng hay là thật, đã có lần…họ nhìn thấy cả gương mặt của hồn ma ấy, nó không rõ ràng cho lắm nhưng ai đã nhìn thấy rồi thì bị ám ảnh bởi nó và dẫn đến mất ngủ trầm trọng.
Chính vì những nguyên nhân như vậy đã khiến cho khu rừng này trở thành khu rừng đáng sợ mà không ai dám bén mảng bước vào…Hm…cũng không hẳn là không ai dám bước vào! Tại một nơi sâu tít trong khu rừng, một căn nhà cổ xưa to và rộng được xây dựng làm nơi căn cứ của một nhóm người xấu xa.
Đó cũng chính là địa điểm mà sáu sao nữ đang bị giam cầm.
Không chỉ bị giam cầm thôi mà họ còn bị chia rẽ ra mỗi người một nơi…
“Trời sáng rồi sao? Đây…là đâu?”
Bảo Bình khẽ mở mắt ra, cô trông thấy một căn phòng…trống không và xa lạ.
Một nơi mà cô chưa hề đặt chân tới.
Căn phòng này…có lẽ giống với một căn nhà giam hơn là phòng.
Bốn bức tường đều dát gạch cao kín bít, không cửa sổ, không đồ đạc…chỉ có rơm và cửa chính…
“Cái gì thế này, đây là đại lao trong phim Trung Quốc à?”
Bảo Bình liên tưởng đến ngôi nhà lao trong những bộ phim Trung Quốc cổ mà cô từng xem trên ti vi.
Bỗng, luồn suy nghĩ bị cắt ngang khi có tiếng ổ khóa lạch cạch ở phía ngoài…
“Cạch”
Bảo Bình trong tư thế phòng bị, sẳn sàng tạt lọ axit vào đứa nào dám đến gần cô.
Cửa mở ra, một người đàn ông bước vào, hay nói đúng hơn là một người đàn ông cực xấu xí bước vào.
Bảo Bình nhăn trán nhìn hắn rồi cười lăn lộn.
-Ha…ha…ha…ông…là cóc ghẻ à?..Hi…hi…hi…
Người đàn ông nghe thấy Bảo Bình nói thế, cảm thấy lòng tự ái bị xúc phạm, ông ta liền bực bội quẳng cái hộp gì đó xuống cho cô rồi đóng sầm cửa đi ra ngoài.
Bảo Bình cười đau cả bụng, cô cũng không ngờ trên đời này lại có người mà xấu xí đến vậy: Trán dồ, mũi lép, răng hô, má hóp, mắt nhỏ mắt to, cằm lồi, da mặt thì toàn mục ghẻ,…thảo nào cô lại kêu ông ta là cóc ghẻ.
Bảo Bình lúc này cũng ngừng cười, cô lồm cồm bò tới lượm cái hộp đó lên, bên trong hộp là một thứ cơm đã bị ôi thiu, mọc nấm.
-Mình mà thèm ăn cái thứ này sao!
Bảo Bình khinh thường ném hộp cơm văng ra xa, cô thà chịu chết đói còn hơn là phải ăn cái thứ cơm không ra cơm ấy! Nhưng thật sự mà nói, Bảo Bình hiện giờ đang rất đói bụng.
Cô buồn rầu ngồi phịch xuống ghế.
“Vậy là mình và các bạn bị bắt cóc rồi! Ha, trớ trêu thật!”
Không khác gì Bảo Bình, ở phóng bên cạnh, Xử Nữ và Thiên Bình cũng đang u sầu ủ não tìm cách thoát ra khỏi đây trong khi Bạch Dương thì đang tìm cách đá những bức tường với hi vọng, cô đủ mạnh để có thể phá vỡ chúng và đi cứu các bạn mình, nhưng cô làm vậy cũng là vô ích, những bức tường ở đây làm bằng loại đá cứng ngàn năm hơn nữa còn bị đóng rêu, cô có muốn đá…có lẽ phải đá đến hết đời cũng không thể phá được.
Khác với các cô bạn của mình đều đang tìm cách thoát khỏi đây, Cự Giải và Song Ngư lại có những suy nghĩ vô cùng tiêu cực.
Một người thì thầm cầu nguyện cho ông bà cha mẹ, người thân, bạn bè mình có thể bình an tiếp tục sống rồi lại mơ về kiếp sau mình sẽ sống như thế nào, rồi lại tiếc núi vì bao nhiêu công việc còn dang dở mà chưa thực hiện được.
Còn người còn lại thì khóc lóc thảm thiết, tiếc thương cho số phận của mình còn trẻ như vậy mà đã sắp phải lìa xa thế giới tươi đẹp, còn gì là ngày mai?
-Báo cáo đại ca, đã đem cơm cho chúng nó rồi ạ! Vậy…đại ca muốn thăm phòng của ai trước ạ?
Một tên sai vặt lon ton chạy tới.
Hắn quỳ xuống thưa mà không dám ngẩng mặt lên, người ngồi ngay trước mắt hắn chính là kẻ cầm đầu của bọn hắn.
Làm sai ý người này dù chỉ một việc nhỏ thôi thì sẽ lập tức lìa đời, cho nên, làm việc gì cũng phải thật cẩn thận mới được!
-Trong bọn nó, con nào cứng đầu nhất?
-Dạ, con nào cũng cứng đầu nhưng cứng đầu nhất là con bé tóc đen.
Lúc nãy em vào đưa cơm cho nó liền bị nó tát một cái rồi kể lể một tràng dài làm em điếc tai chết được, em…
-Lôi thôi!-Tên cầm đầu phán lên hai chữ, chỉ hai chữ thôi mà đã có uy lực thật dữ dội khiến tên sai vặt phải khiếp sợ mà im bặt luôn!
Tại một căn phòng giam, Xử Nữ đang yên giấc ngủ say.
Đã mấy ngày nay, cô không tài ngủ được.
Trong giấc mơ, cô thấy Ma Kết và cô đang tổ chức đám cưới, thật hạnh phúc! Rồi sau đó, Ma Kết sờ tay lên mặt cô, cảm giác thật ấm áp…mà..khoan đã, bàn tay này…hình như là thật!
-Ma Kết!
Xử Nữ choàng tỉnh dậy, gọi tên anh nhưng không thấy Ma Kết đâu, chỉ thấy một gã lạ hoắc đang nhìn cô chằm chằm, hơn nữa, tay của hắn đang sờ vào má cô.
Xử Nữ tức giận đá hắn một cái nhưng…hắn có vẻ chẳng nhằm nhò gì cả…
-Ha ha ha, bộ cô tưởng ta là kẻ yếu đuối sao?-Hắn cười lên một cách quái đản.
-Ông…đừng tới gần đây…nếu không…
-Nếu không thì sao?
-Nếu không thì…
“Chát”
-…Tôi sẽ đánh ông!
Xử Nữ đánh một cái chát vào mặt tên đó, hắn không kêu la nhưng dùng một ánh mắt giận dữ nhìn cô.
Rồi hắn bước ra ngoài, nói gì đó với mấy tên thuộc hạ rồi đi mất.
Xử Nữ cứ tưởng hắn sẽ buông tha cho mình, nào ngờ hắn không những không bỏ qua mà còn sai mấy tên đầu gấu vô hành hạ cô.
Một tên dùng roi quất khắp người cô, một tên đấm đá túi bụi vào cô.
Xử Nữ không chịu nổi nữa rồi, cô ngã gục xuống.
Chỉ hi vọng, cô có thể nhìn thấy người ấy một lần cuối…
-Rõ phiền phức!
-Đại ca bớt giận!
-Ta hỏi tụi bây, trong tụi nó đứa nào là yếu nhất?
-Dạ là con bé tóc hồng ạ!
-Mau, dẫn ta tới đó!
Tên đại ca gầm lên rồi theo chân tên sai vặt bước vào căn phòng khác.
Trong phòng, Cự Giải đang ngồi nghĩ ngợi miên man, nghe thấy có tiếng bước chân, cô ngước mắt lên nhìn người đó.
Cự Giải xém chút nữa bật cười vì bộ dạng của hai tên này phải nói là có thể liệt kê vào danh sách những người có khuôn mặt hài hước nhất trên thế giới.
Một tên thì y chang con cóc ghẻ, còn một tên…ừm, cô nghĩ hắn cũng không đến nỗi buồn cười nhưng lại toát ra cái vẻ gì đó thật nguy hiểm, hơn nữa, trên mặt hắn còn có một vết sẹo!
-Các người tới làm gì?-Cô lạnh lùng nói.
Chờ phản ứng của hắn, tên măt xẹo lại không trả lời, hắn khoát tay có ý bảo tên sai vặt lui ra rồi đóng cửa lại, bước về phía cô…
-Ông…ông muốn làm gì?-Cự Giải thật sự hoảng sợ, gương mặt của hắn…trông thật là nguy hiểm!
-Thật đẹp!
Hắn chỉ nói đúng một câu, rồi nhào vô túm lấy Cự Giải.
Cô vội chạy ra khỏi chỗ ngồi, nhưng chậm chạp đã để hắn bắt được.
Hắn ấn cô xuống đất, lấy hai tay khống chế tay của cô, rồi khom người xuống chuẩn bị hôn cô.
Cự Giải khinh thường liếc nhìn hắn.
Cô dù có yếu đuối tới đâu cũng không để nụ hôn đầu bị một tên như vậy cướp mất đâu!
“Phụt”
Hắn ta ngạc nhiên nhìn cô, rồi lấy tay lau vết nước bọt dính trên mặt.
-Con ả này…mày dám ư?
-…
Cự Giải không thèm trả lời, với ý nhạo báng.
Hắn ta trong lòng tức giận như lửa đốt.
Từ trước tới nay, hắn làm đại ca một thời, chưa từng có một ai, chưa từng có người nào dám phỉ báng hắn như vậy, huống chi đây lại là một cô gái chân yếu tay mềm.
-Ông không đáng!-Cự Giải đột nhiên mở miệng nói.
“Chát”
Một cái tát như trời giáng xuống má cô, Cự Giải ôm má, đau thật, má cô rát lên đỏ bừng…nhưng, cô không cho phép mình yếu đuối, nhất là khi trước mặt cô là kẻ thù!
-Nhớ đấy!-Hắn phun ra hai chữ rồi bước ra ngoài.
-Đại ca, thế nào rồi, con nhỏ đó vừa yếu lại vừa đe…
-Mày còn dám nói một chữ nữa coi chừng tao chém!
-…
-Thôi bỏ đi, không đùa giỡn với bọn chúng nữa.
Lát nữa hãy mang con bé Thiên Bình tới phòng khách gặp ta!
Nói rồi, hắn chắp tay sau lưng, tư thế hách dịch bước về phía trước, miệng nở nụ cười lạnh.
Thế là, ân oán lúc trước với cô, hắn bây giờ đã có thể trả rồi!
End chap