Chap : Tình tay ba rắc rối
Cùng lúc đó, ở sân sau của trường, Thiên Bình đang ngồi dưới một gốc cây, trong tay cô là lọ mỹ phẩm đã được gói ghém cẩn thận.
Thiên Bình sốt ruột liên hồi.
Cô đã ngồi đây chờ cả buổi rồi mà người cô đợi vẫn chưa thấy đâu.
Cô chán nản nhìn về phía xa, cứ chốc chốc lại giơ tay lên xem đồng hồ.
Bỗng, một bóng người nhỏ nhắn chạy tới.
Cô vẫy tay với bóng người đó!
-Phù…phù…tớ…tới rồi!-Bảo Bình từ dãy hành lang chạy bịch bịch tới chỗ Thiên Bình, thở không ra hơi- Xin…
-À, không sao đâu! Tớ hẹn cậu ra đây là vì muốn hòa với cậu…đây…là lọ kem dưỡng da tớ mới chế, tặng cậu!-Thiên Bình nói, giơ ra một lọ kem có bao bì màu trắng hồng.
Bảo Bình thích thú nhận lấy.
-Cám ơn cậu nha, tớ đã biết là cậu sẽ làm hòa với tớ mà!-Cô mừng rỡ nói.
-Va…vậy sao…
-Ừm, nhớ hồi tụi mình còn nhỏ, mỗi lần cậu muốn làm hòa với tớ đều viết ra mảnh giấy cho nên khi tớ nhận được mảnh giấy của cậu, tớ đã biết tỏng hết rồi.
A, hoa sứ nè!-Bảo Bình cười rạng rỡ, đưa bàn tay trắng nõn ra hứng lấy một bông, cô cười rồi cài bông hoa ấy lên tóc của Thiên Bình - Hi…hi..hi, giờ thì huề rồi nhé!
Nụ cười trong sáng của Bảo Bình như đang làm trái tim của Thiên Bình co lại.
Bây giờ, cô chỉ muốn làm hòa thật sự với Bảo Bình thôi chứ không muốn tiếp tục thế này nữa.
Cô không hiểu sao mình lại đi hãm hại cô bạn tốt của mình chứ…nhưng mà…cô ấy và Song Tử...Aaaa, Thật là đau đầu chết mất!!!
Thấy Thiên Bình đứng ngẩn ngơ, Bảo Bình lấy làm lạ, buộc miệng hỏi:
-Cậu làm gì mà đứng ngây ra thế…À quên, tớ xài thử lọ kem nha!
Bảo Bình nhanh chóng mở nắp lọ, lấy tay chấm một ít chất kem rồi đưa lên mặt…
-ĐỪNG!!!
Thiên Bình hét lên, nhanh như cắt, cô rời chỗ đứng của mình rồi chạy lại hất văng lọ kem trên tay Bảo Bình xuống đất.
Bảo Bình kinh ngạc nhìn hành động của cô, nhưng rồi, một thứ cảm giác đau đớn dần xâm nhập vào trong cô.
Tay của cô bắt đầu bỏng rát, mẫn đỏ…
-Tay…tay của tớ…
-Tớ xin lỗi cậu Bảo Bình, lẽ ra tớ không nên làm như vậy…
-Cậu…
-Cậu đúng là đồ độc ác!
Một giọng nam trầm vang lên trong không khí làm cho hai cô gái giật mình.
Cả hai quay lại để nhìn người ấy, từ sau gốc cây, Song Tử bước ra với bộ mặt hầm hầm, hết nhìn Bảo Bình rồi lại quay qua Thiên Bình - Sao cậu nỡ làm như thế với Bảo Bình!-Anh bất bình la lên.
-Là tớ sai…tớ…vì ghen tị với Bảo Bình được cậu quan tâm nên tớ mới làm như vậy…hic…tớ nghĩ là nếu Bảo Bình không xinh đẹp nữa thì cậu sẽ không…
-Cậu nghĩ làm như vậy là được sao?-Song Tử hét lên, cắt ngang câu nói của Thiên Bình.
-Tớ…
-Cậu nghĩ tớ quan tâm Bảo Bình chỉ vì cậu ấy đẹp thôi sao?
-Tớ…xin lỗi!
Cô nói rồi chạy vụt đi.
Bảo Bình thấy vậy, trong lòng cô đau lắm.
Cô vừa đau vì bạn thân nhất của mình hãm hại mình, nhưng cô càng đau hơn khi thấy cô ấy như vậy.
Bảo Bình nhìn Song Tử với một ánh mắt trách móc, nhưng cô không nỡ trách cậu ấy.
Cô xoay người, đuổi theo Thiên Bình ngay nhưng, Song Tử đã kịp thời giữ tay cô lại rồi…
-Cậu mau buông ra…
-Tớ không buông! Tớ thật không hiểu, cậu ấy hại cậu như vậy còn chưa đủ hay sao? Cậu còn chạy theo làm gì? Bộ cậu không nhận thấy là Thiên Bình rất độc ác hay sao?
-Cậu ấy không ác! Cậu ấy…là một cô gái tốt, chỉ là…cái tính tốt của cậu ấy bị tình yêu làm mù quáng mà thôi! Tớ biết vậy nên chỉ buồn, chứ không nỡ giận! Buông ra!-Bảo Bình hét lên, hất mạnh cánh tay khiến bàn tay của Song Tử văng ra…anh đứng nhìn cô chạy xa mình…mà lòng nặng trĩu.
“Cuối cùng thì tớ đã làm gì sai?”
Bảo Bình chạy ra ngoài cổng, cô thấy Thiên Bình đang ngồi chồm hổm ở đó, đầu dụi vào hai đầu gối, hai tay vòng lại ôm chặt lấy đầu mình.
Cô nhè nhẹ tiến đến, ngồi xuống cạnh Bình Nhi.
-Bình Nhi…
Nghe tiếng Bảo Bình, Thiên Bình liền ngẩng mặt lên.
Ôi, sao Bảo Bình lại đến vào lúc này chứ, cô chính là không muốn gặp Bảo Bảo vào lúc này.
Cô cảm thấy mình thật đáng chê trách, đáng xấu hổ, đáng chết.
-Bảo Bình, tớ…
-Đừng nói gì cả, tớ không để bụng đâu.
Với lại lúc nãy cũng nhờ cậu mà tớ mới không bôi thứ kem đó lên mặt, nếu không thì chết rồi, hi hi hi.
-Cậu…chịu tha thứ cho tớ sao? Sau tất cả những chuyện mà tớ đã làm với cậu?
-Ừm!
-Cậu là một người bạn tốt, Bảo Bảo…-Thiên Bình ôm chầm lấy Bảo Bình, khóc nức nở.
Cô vừa thấy hổ thẹn lại thấy vui mừng.
Cô không biết nói gì vào lúc này cả, chỉ biết khóc mà thôi.
-Thôi nào Thiên Bình, cậu nín đi, rồi mai tớ sẽ dẫn cậu đi gặp Song Tử nhé! Cậu cần thổ lộ với cậu ấy càng sớm càng tốt!-Bảo Bình nói khiến Thiên Bình hết sức ngạc nhiên:
-Hơ…cậu đang nói gì vậy? Tớ…sẽ bỏ cuộc…người cậu ấy thích là…c…
-Không! Thiên Bình, cậu nghe tớ nè, tớ - và - Song Tử - không có gì với nhau hết.
Tớ…thực sự không thích Song Tử…-Bảo Bình nói, càng về sau càng nhỏ dần.
Tim cô quặng đau khi nói những lời ấy.
Những lời an ủi bạn cô nhưng…phải chăng, cô đang tự lừa dối trái tim cô?
-Thật sao?
Thiên Bình vừa cảm động lại vừa ngạc nhiên, người bạn thân của cô, sẳn sàng nhường người cô ấy thích cho cô ư? Cô thật không dám tin đây là sự thật! Thấy Thiên Bình nửa tin nửa ngơ, Bảo Bình đáp lại một lần nữa, như để chắc chắn rằng, cô không hề thích Song Tử.
-…thật…
-Oa, vậy là bấy lâu nay tớ trách lầm cậu rồi, cám ơn cậu nhiều lắm Baỏ Bình! Được rồi, ngày mai tớ sẽ lấy hết dũng khí nói cho Song Tử biết.
Vậy mai cậu đi với tớ nha! Tớ đi một mình thì không dám!
-…ừm…
“Trời sáng chưa nhỉ?”
Đưa tay lên dụi mắt, nhìn vào đồng hồ báo thức…
-AAAA…trễ rồi…trễ rồi!
Bảo Bình hét toáng lên làm cho những mảnh kính cửa sổ rạn nứt, những tán cây bên ngoài rụng hết lá và những chai lọ đặt trên bàn thí nghiệm nát hết.
Lại một lần nữa, cô nàng hét lên thảm khốc, thương tiếc cho số chai lọ của mình nhưng giờ thì không phải lúc để than thở, Bảo Bình còn có một nhiệm vụ quan trọng cần phải làm nữa!
Nghĩ thế, cô vội làm vệ sinh cá nhân rồi vớ lấy bộ đồ màu đen mặc vào, y chang một điệp viên nha! Bảo Bình bước nhanh ra ngoài rồi phóng xe thẳng tiến tới nhà Thiên Bình mà không cần nghĩ ngợi gì hết.
Cô chạy như bay vào nhà cân, gặp mẹ cô ấy.
Haizz, xui xẻo thật, mẹ cân nói với Bình là từ sáng sớm cân đã thay đồ đẹp rồi chạy đi đâu đó rồi! Bảo Bình được một phen ăn dưa bở, quay đầu cắm cổ chạy tới nhà Song Tử.
Từ trong xe, cô đã có thể nhìn thấy Thiên và Song đứng ở phía xa.
Tệ thật, cô tới trễ mất rồi!
“Cạch”
Cô dừng xe ở một khoảng khá xa với chỗ hai người họ đang đứng cho chắc ăn, cô xuống xe, đi từng bước sát mép tường, tiến dần về phía cổng nhà của Song Tử.
Tới khi đã đứng ngay vị trí thuận lợi có thể nghe tiếng nói của hai người, cô mới dừng lại rồi nấp đằng sau bức tường, vểnh tai lên lắng nghe cuộc hội thoại của hai người họ.
-Xin lỗi Thiên Bình, tớ đã thích người khác rồi!
-Vậy…vậy sao? Ha, ban đầu tớ cũng biết trước rồi.
Người đó…là cô ấy có phải không?
Bảo Bình thấy Song Tử gật đầu một cái, Thiên Bình nói tiếp:
-Cô ấy thật là may mắn…vậy, từ giờ tớ sẽ bỏ cuộc, tớ sẽ không đến quấy rầy cậu nữa…cảm ơn đã nói cho tớ biết nhé!
Thiên Bình cố mỉm cười rồi đi mất.
Bảo Bình nhăn trán, lắc đầu nhìn Song và Thiên.
Sao mọi chuyện lại trở nên thế này chứ…không đúng…
Cô xông ra khỏi chỗ ẩn nấp, tiến đến trách móc Song Tử:
-Cậu là đồ vô tâm, sao cậu lại từ chối cô ấy thẳng thừng như vậy? Cậu không biết Thiên Bình rất dễ bị tổn thương hay sao? Làm như vậy sẽ tổn thương đến cô ấy đó cậu có biết không? Tớ…sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu!-Bảo Bình trách Song Tử rồi quay đầu chạy theo Thiên Bình nhưng anh đã kịp giữ cô lại:
-Cậu đừng đuổi theo nữa!-Song Tử hét lên rồi đột ngột ôm cô lại từ phái sau.
Bảo Bình hoảng hốt, vội vàng gỡ tay anh ra nhưng anh lại xoay cô lại rồi ôm cô chặt hơn nữa, như thể, anh sợ cô sẽ chạy mất.
-Cậu không hiểu sao Bảo Bình? Tớ…chính là đã thích cậu!
Câu nói của Song Tử làm cô ngạc nhiên hết sức, cô ngước nhìn anh, anh nhìn lại cô, hai cặp mắt nhìn nhau đắm đuối.
Bảo Bình như bị đôi mắt xanh thăm thẳm của anh làm mê hoặc, cô không còn phản kháng, vùng vẫy như trước nữa.
Đôi bàn tay bé nhỏ của cô vừa lúc nãy còn đấm thùm thụp vào ngực anh, bây giờ đã từ từ hạ xuống, yếu dần…cô cảm thấy mình không còn chút sức lực nào nữa.
Bất giác…cô quên đi bản thân đang làm gì…quên đi sự việc Thiên Bình vừa chạy mất…quên đi cả cô và anh đang đứng ở đâu…Bảo Bình ôm lại Song Tử, nói nhỏ chỉ đủ cho hai người nghe:
-Tớ…cũng…vậy.
Thiên Bình đi từng bước nặng trịch về phía hồ nước.
Đôi mắt đỏ hoe.
Cô ngồi xuống một băng ghế trống, úp mặt vào hai bàn tay.
Cô khóc, khóc để quên đi Song Tử.
Anh vốn đã không thuộc về cô, tại sao…cô cứ nhất định phải giành được anh ấy chứ? Ngay cả việc hại cô bạn thân của mình?
Bỗng, một anh chàng bước tới, ngồi xuống cạnh cô.
-Kim Ngưu à…tớ đã thổ lộ với cậu ấy…và bị cậu ấy từ chối rồi…hic…tớ buồn lắm…
-Nhưng mà nói ra những điều trong lòng rồi thì sẽ thấy thanh thản hơn phải không?
-Ừm.
-…Thiên Bình à…nếu cậu muốn…tớ lúc nào cũng sẳn sàng chờ đón cậu…
Kim Ngưu cúi đầu, đáp lí nhí.
Thực ra anh đã chờ mong giây phút này lâu rồi, giây phút cô chỉ…không thích bất cứ ai khác, anh sẽ thổ lộ với cô lần thứa hai.
Nếu không được, anh sẽ nói với cô lần thứ ba.
Không được, lần thứ bốn…anh sẽ kiên trì cho đến khi cô đồng ý thì mới thôi.
Kim Ngưu nhìn xuống mặt đường…chờ mãi…nhưng vẫn không thấy cô trả lời.
Anh nhìn Thiên Bình.
-Tớ…xin lỗi, tớ không xứng đáng với cậu…Kim Ngưu…
Cô nói, không chào mà chạy vụt đi.
Từ khi Ngưu thổ lộ với cô lần thứ hai…từ khoảnh khắc ấy…cô đã ngạc nhiên lắm, cô ngạc nhiên vì cô đã từng nghĩ cô từ chối anh lần đầu tiên cũng là lúc cô và anh không còn gì nữa nhưng, bây giờ thì anh lại nói với cô những lời ấy.
Cô cứ mãi nghĩ suy, xem nên trả lời với anh làm sao cho đáng.
Thiên Bình nói: “Tớ không xứng với cậu” thật sự là vì cô nghĩ như thế.
Cô biết, cô đã nói những lời làm tổn thương anh, cô đã từ chối anh đến hai lần và anh thì lại luôn xuất hiện, ủi an vào những lúc cô buồn khổ nhất,…những việc làm của cô làm sao có thể xứng với một trái tim nhân hậu như vậy chứ! Câu nói của cô, không phải chỉ là lời nói suông hay một cái cớ để từ chối anh cho rồi nhưng mà là lời nói xuất phát từ tận đáy lòng cô.
Một tuần lễ trôi qua thật ảm đạm, ai nấy cũng có những nổi khổ riêng ở trong lòng mà không dám nói ra.
Thế là, những ngày tết cũng đến, đem lại cho người ta cái không khí vui tươi hơn một chút, phấn khởi hơn một chút và dặc biệt là làm cho người ta già đi thêm một tuổi.
Những đứa trẻ tung tăng ngoài chợ tết.
Đứa nào đứa nấy mặt mày rạng rỡ hẳn lên vì có nhiều tiền lì xì.
Những người già được tụ họp bên con cháu, được viếng thăm, cảm thấy thật hạnh phúc hơn bất cứ thời điểm nào trong năm.
Nhưng rồi, ba ngày tết trôi qua nhanh chóng…mọi vật lại trở về với cái không khí rầu đến phát điên của nó.
Ai cũng ở lì trong nhà, không xem ti vi thì cũng ngồi bấm máy tính, nếu không tì cũng làm việc nhà, xoay tới xoay lui cũng có bấy nhiêu chuyện.
Mấy đứa học sinh tự hỏi nhà trường cho nghĩ làm gì mà tới ba tuần lễ để bây giờ chúng nó ở nhà chán như con gián.
Trong khi ai cũng ước cho kì nghĩ tết trôi qua thật mau để còn đi học, thì ở đây, có một người lại “vô tư”, “sảng khoái” khác hẳn với những người còn lại…chắc không cần giải thích các bạn cũng hiểu đó là ai nhỉ?
Cự Giải, cô nàng đang phơi đồ ở ngoài sân, gương mặt như cái bánh bao chiều vì buồn chán.
Bỗng, cô trông thấy một chuyện rất ư là thú vị.
-Tết tết tết tết đến rồi, hố hố hố hố hố hồ…
Cự Giải lắc đầu, chép miệng liên hồi khi thấy cảnh Nhân Mã vừa chạy, vừa hát, vừa tung hoa anh đào ở ngoài đường.
Trong đầu nghĩ sao dạo này hay gặp nhiều tên điên thế không biết!
Trong khi đó, ở nhà bên cạnh, cô nàng Song Ngư đang ngồi vẽ tranh ở ngoài trời, chốc chốc lại tự cười lên như con ngố.
Khoảng một lát sau, cô giơ bức tranh ra trước mặt Dương Dương rồi khoe đó là tranh của Sư Tử được cô vẽ theo kiểu…tranh trừu tượng! Cừu và Cá cùng cười to và liền bị Bảo và Thiên nhắc nhở ngay lập tức:
-Suỵt, hai cậu nhỏ tiếng đi nếu không coi chừng lỗ tai của hai cậu ấy!
Ngư và Dương lúc này mới chợt nhớ, Xử Nữ và Ma Kết đang ngồi học bài ở gần đó, lỡ làm phiền “hai vị tiền bối” này chắc là lỗ tai của cả đám sẽ bị thủng mất! Thế là hai con ngố lẳng lặng cất bức tranh vô, chạy lạy giúp Thiên Bình và Bảo Bình trồng hoa…trong im lặng.
Nhắc đến hai bạn Thiên Bảo, hai bạn này đã huề với nhau rồi kể từ khi Bảo Bình và Song Tử thành đôi.
Thiên Bình cũng không còn theo đuổi Song Tử nữa mà theo đuổi một cuôc sống tự do, tự tại…tuy nhiên…trong lòng cô vẫn dấy lên một cảm xúc rất lạ mỗi khi gặp người ấy…
Sư Tử thì đang ở nhà Ma Kết quậy tưng bừng với anh chàng Ngưu.
Hai người ở trong nhà bếp suốt, thi thố với nhau xem ai chế ra được món ăn lạ nhất trên đời.
Thế là cả hai đứa vùi đầu vô đống nguyên liệu, bỏ cả đống thứ vô rồi trộn trộn gì đó không biết mà đến khi Ma Kết về tới nhà, vừa bước vô cửa đã nghe thấy một tiếng “bùm” đến nổ cả tai.
Linh cảm không lành, anh bước vô nhà bếp thì thấy hai đứa thủ phạm đang làm nhà bếp của anh trở thành bãi chiến trường.
Trên tường đâu đâu cũng có vết nước sốt cà chua, bột,…song, nồi, niêu, chảo rớt văng tùm lum xuống đất và mặt của hai thằng thì đen thui.
Thế là một trận “khủng bố” ập lên đầu của hai đứa xui xẻo.
Ma Kết bắt hai đứa tụi nó phải lau chùi dọn dẹp cái nhà bếp này đến sáng bóng thì mới thôi và hiện tại là đứa nào cũng khóc không ra nước mắt.
Bỗng, tất cả mọi người, Bạch Dương, Kim Ngưu, Cự Giải, Sư Tử, Xử Nữ, Thiên Bình, Thiên Yết, Nhân Mã, Ma Kết, Bảo Bình và Song Ngư, ai nấy đều dừng công việc của mình lại, đồng loạt chạy ra đường bởi một tiếng hét cực kì bành trướng của chàng Song Tử.
-Có chuyện gì vậy, cháy nhà hả?-Nhân Mã cầm sẵn xô nước torng tay, gấp gáp hỏi.
-Cháy nhà cái đầu của cậu ấy!
-Vậy chứ thực ra là có chuyện gì? Nói mau để tớ còn về làm bài tập!-Xử Nữ mất kiên nhẫn nói khiến các sao méo mỏ nhìn cô.
Ai cũng hết cách với bà cô khoái học này rồi.
-Là cậu ấy muốn rủ chúng ta đi chơi!-Cự Giải nói thay cho Song làm cả anh lẫn mọi người đều hướng về phía cô, nhìn cô với một ánh mắt “sao biết hay vậy?”.
Cự Giải mỉm cười, ôn tồn giải thích:
-Thì từ sáng tới giờ tớ đứng phơi đồ ở trong sân, trông thấy ngoài đường chỉ lảng vảng có hai người duy nhất thôi, đó là Nhân Mã và Song Tử.
Nhân Mã từ sáng tới giờ cầm giỏ hoa tung đây đường…-Cự Giải nói giữa chừng rồi nhìn xuống lối đi bị chìm mất trong cánh hoa, Nhân Mã gãi gãi đầu, cười trừ - Còn Song Tử thì lết tới lết lui trên mặt đường, luôn miệng nói “chán quá, chán quá” nên tớ đoán cậu ấy chắc là chịu hết nổi rồi nên muốn rủ chúng ta đi chơi…
-Đúng rồi đó, cậu hay thật! Tớ đúng là muốn rủ chúng ta đi du lịch chứ ở đây mãi chắc tớ biến thành cái xác khô mất.
Mà Cự Giải à, cậu cũng đâu cần nhất thiết phải nói tớ là “lết tới lết lui” đâu!-Song Tử bất bình kêu lên.
-Hoan hô…hoan…
-IM!!!-Cả bọn hét lên ngắt lời Mã làm anh chàng nín thin thít.
-Vậy chúng ta đi đâu bây giờ?-Cừu hỏi.
-A, hay là đi leo núi đi!
-Hông chịu đâu…đi biển cơ!
-Đi khu du lịch là tốt nhất!
-Thôi, khu du lịch chán lắm, tớ đề nghị chúng ta đi thăm viện bảo tàng!
-Thôi mà Xử, cậu tối ngày bảo tàng, bảo tàng, tớ thấy là nên đi sở thú!
-…
Vô số những ý kiến trái ngược nhau làm cho chỗ các sao đứng biến thành cái một cái chợ.
Bỗng, một luồn sát khí nổi lên, càng ngày càng mạnh mẽ.
Thiên Yết đứng đã phía sau mười một đứa từ lúc nào, mặt anh tối sầm.
-Thôi! Đi thám hiểm rừng!
Anh phán một câu rồi biến vào “tòa lâu đài đen” của mình, y chang như một cái gì đó rất u ám àm mọi người có thể ngấm ngầm liên tưởng đến hồn ma.
Các sao còn chưa hết hoàng hồn, nuốt nước bọt ừng ực.
-Đi thì đi chứ!
End chap