Chap : Lựa chọn của Song Ngư
Cự Giải ngồi bên ô cửa sổ, nhìn xuống sân cỏ nhà mình.
Đã mấy ngày trôi qua nhung kì nghĩ tết vẫn chưa kết thúc.
Ngoài đường, những tiếng cười rộn ràng đã không còn, những bóng dáng trẻ thơ nô đùa với cặp sách trên tay, những ông bố bà mẹ tất bạt chăm lo cho con cái…tất cả, đều đã biến mất.
Bên ngoài cửa sổ, tất cả khu phố đều chìm trong một màu trắng của tuyết.
Tuy nói rằng bây giờ đã hết đông hưng mùa xuân ở thành phố này trời vẫn còn rất lạnh nên cũng không có ai dám lết xác ra ngoài cả.
Đó cũng là lí do vì sao con phố ở đây lại tẻ nhạt đến như vậy.
Một bầu không khí thật ảm đạm và buồn tẻ…nhưng Cự Giải lại thích thế.
Cô thà cho ở một góc, thu mình trong sự cô đơn.
Thà cho không được gặp lại bạn bè của mình, cô vẫn không muốn đến trường…để không phải gặp mặt…hắn…
“Tại sao trước đây mình lại thích hắn nhỉ? Thỏ con ơi, hãy nói cho chị biết đi, chị phải làm sao?”
Cự Giải ôm chặt con thú bông, nhìn nó như đẻ tìm một sự an ủi nào đó.
Con gấu mỉm cười khích lệ cô.
“Chị đừng lo lắng, mọi việc rồi cũng sẽ ổn thôi”
Chú thỏ mỉm cười với cô, làm cho cô cũng cảm thấy rất ấm lòng.
Nhẹ nhàng đặt chú thỏ xuống giường.
Cự Giải lôi ra từ trong hộc bàn một cuốn tiểu thuyết rồi bắt đầu đọc…đọc cho vơi đi nỗi buồn.
Tuy rằng mắt cô đọc nhưng đầu cô lại không ngừng suy nghĩ về hắn.
Đã hai lần, hắn chối bỏ cô chỉ vì một cô gái đã chết.
Đã hai lần, hắn không thèm đáp lại sự khen ngợi hay quan tâm của cô, ngay cả đến một cái gật đầu hay mỉm cười cũng không có.
Cho nên, cô quyết định là sẽ bỏ cuộc.
Ngay từ đầu, hắn chính là đã không thèm để ý đến cô dù chỉ một chút thôi.
Thiết nghĩ tại sao trên đời lại có một người vô tâm đến như thế chứ? Cô, chính là muốn quên hắn đi cho rồi, nhưng điều khó nói là tại sao cô vẫn không làm được…
-Cự Giải, Cự Giải, Cự Giải…CỰ GIẢI!!!
-Hơ…mẹ, mẹ vào đây từ lúc nào vậy?-Cự Giải ngơ ngác nhìn mẹ mình đã đứng trước cửa từ lúc nào, cô ngạc nhiên đến nỗi quyển sách đang cầm trên tay cũng rơi xuống đất.
-Mẹ đứng ở đây gọi con nãy giờ mà con không lên tiếng.
Cự Giải, con…-Mẹ cô nói giữa chừng rồi lo lắng đặt một tay lên trán của cô - Trán không nóng, vậy con bị sao hở Giải Nhi?
-Con không sao, tại vì con đang đọc sách, chắc là do chú tâm quá nên mới vậy thôi, mẹ đừng lo.
-Thì ra là vậy…à, mẹ có giỏ bánh này muốn đưa sang nhà cô Hai, con qua nhà cô ấy đưa giúp mẹ có được không?
-Dạ!
Cự Giải cười ngoan, rồi không đợi mẹ nói thêm, cô nàng đứng dậy lấy chiếc giỏ đang nằm ngay ngắn trên tay mẹ rồi chạy vụt ra ngoài.
Chỉ còn lại mẹ cô ở đó, bà nhìn theo bóng cô mà cười thầm “mình thật có phúc khi sinh ra một đứa con ngoan hiền như vậy”
Cự Giải cầm giỏ bánh chạy ra khỏi sân, vụt qua hàng cổng sắt.
Cô chạy…thật ra là để cho tâm hồn thư thái hơn một chút, đồng thời cũng có thể dùng cái lạnh mà xua đi những phiền muộn trong lòng.
Đúng lúc chạy ngang qua bãi sân trống, cô đứng lại trong giây lát nhìn bọn trẻ đang chơi ném tuyết với nhau mà trong lòng thầm ghen tị.
Tại sao? Tuổi ấu thơ lại hồn nhiên và vui tươi đến thế? Không giống cô chút nào.
“Thôi trễ rồi, mình phải đi nhanh lên mới được!”
Cự Giải tự gật gật đầu, rồi cầm giỏ bánh tiếp tục chạy.
Nhưng, xui xẻo là khi chạy qua đống tuyết đang bắt đầu tan ra, cô bị trượt ngã và vồ ếch vào một người đang đứng gần đó.
Giải Nhi hậu đậu đứng dậy va xin lỗi người đó rối rít.
-Cậu có sao không, Cự Giải?-Người đó cũng đứng dậy và nói.
Chất giọng trong veo như tiếng suối reo này, Cự Giải vừa nghe thì đã biết ngay người đó chính là Song Ngư.
-Tớ không sao, còn cậu…sao lại ở đay vậy?
-Tớ đi mua đồ với Bảo Bình và Bạch Dương…nhưng bị lạc đường rồi!-Song Ngư nói, mặt cô nàng ỉu xịu.
-Haizz, cậu mấy tuổi rồi mà hễ cứ đi ra ngoài bao nhiều lần là bị lạc đường bấy nhiêu vậy?-Giải lắc đầu mắng yêu, còn Ngư thì cười xuề xòa.
Thế là, hai cô nàng bạn thân cùng ngồi xuống một băng ghế trống rồi tâm sự với nhau đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, từ chuyện Thiên Bình vẫn chưa xuất viện, đến việc mai là nhập học rồi mà Song Ngư vẫn chưa chuẩn bị bài,…hai cô nói chuyện với nhau đến nỗi quên mất cả thời gian.
Bỗng, Cua hoảng hốt đứng bật dậy, rồi vừa nhìn đồng hồ vừa trợn mắt:
-Chết rồi, bây giờ tớ phải đi đưa đồ cho cô nữa, vậy gặp cậu sau nha Ngư!
-Ờ…cậu đi nha…mà còn nữa, cậu đừng có giận Thiên Yết, cậu ấy thật sự rất lo cho cậu đó!
Song Ngư nói, rồi hồn nhiên chạy đi mất để lại Cự Giải đứng thẩn thờ giữa phố.
“Lo…sao?”
Giải nghĩ tới đó thì lại buồn.
Cô bạn thân của cô – Song Ngư thường suy nghĩ rất đơn giản, cô nàng làm sao biết được trong lòng Thiên Yết nghĩ cái gì.
Nhiều khi cậu ấy nói là lo rất lo nhưng trong lòng thì chẳng bao giờ thèm ngó đến người ta cả.
Cô nghĩ, người cậu ấy lo…trên đời này chỉ có ba người, nhưng ba người đó thì đã không còn trên đời nữa…
Cự Giải cố gắng không nghĩ về Thiên Yết nữa, cô lắc đầu thật mạnh rồi cầm giỏ bánh chạy gấp.
Đột nhiên lại cảm thấy sao mình cô đơn quá! Cô bước đi giữa muôn người mà như cả con phố này chỉ có mình thôi vậy…Đã bao giờ, cô lại thấy cô đơn như thế?
Kể từ khi không còn có anh
“Thôi, không nghĩ ngợi lung tung nữa, mình phải đến nhà cô ngay và nhanh!”
Nghĩ là làm, Cự Giải bước thật nhanh về trước phố, hướng thẳng đến nhà người cô của mình.
Song Ngư sau khi chào tạm biệt Cự Giải thì chạy đi loanh quanh mong tìm được hai người bạn thân của mình, nhưng, cô nàng đãng trí này lại càng đi thì càng lạc…cho đến một con hẻm tối thui, Song Ngư mỏi chân quá, cô ngồi chồm hổm vào một góc rồi khóc như mưa.
Ước gì bây giờ có một chàng bạch mã hoàng tử cưỡi ngựa đến và sau đó đưa cô về lại ngôi nhà của mình.
“Ôi tuyệt thật!”
Ngư thầm cảm thán trong lòng rồi cười thích thú với ý nghĩ hơi “viễn vong” của mình.
Nhưng hiện thực vẫn là hiện thực, chưa được ba giây sau, cô nàng lại ngồi khóc hu hu…
Flash back
Bạch Dương, Song Ngư và Bảo Bình đang ở quầy thu ngân của siêu thị.
Bỗng dưng, Bảo Bình chợt nhớ là mình chưa mua nhãn dán nên quay lại mua và dặn Bạch Dương rằng ”Cậu nhớ trông chừng Song Ngư cho cẩn thận đó”.
Sau đó chỉ còn lại Bạch Dương và Song Ngư.
Một phút sau, Bạch Dương nói cô phải đi vệ sinh một chút nên đã căn dặn Song Ngư ”Song Ngư à, cậu phải đứng yên ở đây không được đi đâu nha!” rồi chạy biến vào nhà vệ sinh trong khi Song Ngư thì gật đầu rối rít.
Đợi…
Vào khoảng mười giây sau khi Bạch Dương rời khỏi, Ngư ta thấy bụng mình biểu tình dữ dội, lại nhìn vào đống đồ ăn mình mua trong giỏ hàng mà phát khổ.
Đúng rồi, ở trong siêu thị chưa thanh toán thì đâu co được ăn! Và không biết là may mắn hay trùng hợp mà đúng lúc có một xe bán xúc xích nóng hổi vừa thổi vừa ăn chạy ngang.
Thế là Song Ngư bỏ hết tất cả ,lao ra ngoài đuổi theo cái xe xúc xíc ấy.
Không biết đuổi thế nào mà lại chạy đến tận đây.
Thật là bó tay chấm cơm!
End flash back
-Hu hu…biết vậy mình nghe lời Bạch Dương là được rồi! Aaaa…sao mình ngốc thế không biết!-Ngư đập đầu vào tường than khổ.
Cô đúng là hậu đậu, đãng trí và ngốc nghếch quá đi mà!- Hic hic…
Song Ngư đang ngồi khóc thì bỗng có một chàng trai bước đến trước mặt cô.
Nghe tiếng bước chân, Song Ngư ngước mặt lên nhìn…Oa, người ấy thật cao to và cực kì handsome.
Anh mặc y phục màu trắng như bạch mã hoàng tử.
Ánh hào quang chiếu rọi trên đầu anh trông như một thiên thần.
Anh lại còn cười với cô nữa chứ.
Và cô nhớ không lầm thì anh ta là hotboy của lớp mười hai = bạn trai cũ của Bạch Dương = Trương Tử Thiên!
“Haizz, là anh ta”
Song Ngư thở dài rầu rĩ khi đã nhớ được tên của anh chàng ấy.
Ai thì cô không nói chứ Trương Tử Thiên thì không được, tuyệt đối cũng không được.
Bỗng, Ngư nheo mắt nhìn anh, cô tự hỏi tại sao anh lại đứng ngẩng ra nhìn cô rồi cười một mình vậy! Trong phút chốc, trong đầu cô lóe lên một ý nghĩ: Anh ta đã bị lây Mặt Xẹo!
Trong khi cá còn loay hoay chưa kịp nghĩ xem phải nói gì, thì Trương Tử Thiên bất ngờ quỳ một gối xuống và cầm tay cô, giống như nghi lễ cầu hôn vậy.
-Song Ngư, gặp được em ở đây thật là tốt quá! Anh đang có chuyện muốn nói với em đây.
Anh thích em!
“Đùng đùng đùng”
Chính là lúc này, Song Ngư cảm thấy như đầu mình sắp bị nổ ra luôn rồi.
Mặt cô nàng nóng ran và cô nhanh chóng rút tay mình lại.
Gì chứ? Tại sao? Từ lúc nào?
Hàng loạt những câu hỏi cứ lần lượt bay xung quanh đầu cô làm cho Ngư loạn hết cả lên.
Song Ngư nhìn người đứng trước mặt mình chằm chằm.
Thật sự bây giờ cô rất hoảng loạng và không biết mình phải làm sao nữa, cô cảm động và cũng rất ngạc nhiên nhưng…cô tuyệt đối không thể nhận lời.
Song Ngư, bình thường là một cô gái cực kì lãng mạn, nên khi có người dùng kiểu quỳ gối này để tỏ tình với cô, cô chắc chắn sẽ rất cảm động và nhận lời ngay lập tức.
Trương Tử Thiên chính là đã biết điều này và áp dụng nó với cô.
Nhưng, anh ta vẫn còn sót một điều cũng quan trọng không kém: Song Ngư - còn là một cô gái có lòng thương người.
Vì vậy nên cô sẽ không bao giờ chấp nhận kẻ phụ tình như thế, nhất là khi hắn đã phụ tình Bạch Dương - người bạn thân nhất của cô.
-Xin lỗi anh, nhưng tôi…có người yêu rồi!
Song Ngư dứt khoác đi qua mặt Trương Tử Thiên, dù cho anh ta vẫn còn bỡ ngỡ và không hiểu tại sao cô lại không đồng ý.
Cứ tưởng đã điều tra kỹ về cô lắm hóa ra lại thành như vậy.
Hắn có chút bực mình sau đó liền tức tốc chạy theo cô.
-Cô đúng là có mắt như mù, tôi là hotboy mà cô dám từ chối.
Cô cứ chờ đó!
“Mình làm vậy có quá đáng không ta? Chắc…là hông đâu…Thôi kệ!”
Song Ngư nghĩ thầm rồi đi tiếp không thèm ngoái đầu lại nữa.
Bỗng, một bóng đen to tướng chạy về phía cô với một tốc độ nhanh đến chóng mặt rồi nắm tay cô chạy vèo về phía trước.
Song Ngư khá bất ngờ nên chỉ biết chạy theo, nhưng…nhìn qua mái tóc ánh bạc thấp thoáng qua chiếc áo trùm đen, cô có cảm giác hình như mình đã gặp qua người này rồi thì phải nhưng lại chưa nhớ ra là ai.
Bóng đen ấy kéo Song Ngư đến vườn kính của thành phố rồi cởi áo trùm ra cùng lúc đó khiến Song Ngư rất đổi ngạc nhiên.
Người đó - Chính là anh chàng Sư Tử.
Song Ngư mấp máy môi định nói gì đó nhưng lại không biết phải nói ra làm sao.
Thấy Ngư lóng nga lóng ngóng, Sư Tử đánh lên tiếng thay:
-Tớ kéo cậu tới đây để làm rõ một việc…lúc nãy khi đứng với TrươngTử Thiên cậu nói là cậu đã có người yêu rồi.
Có thật vậy không?-Sư chao mày hỏi, nhìn mặt anh chàng lúc này chả vui tí nào.
Song Ngư nghe Sư Tử noi thế thì được một phen há hốc miệng.
Cô cười và nói:
-Lúc nãy tớ nói vậy chỉ là để từ chối thôi, nhưng mà cậu dám theo dõi tớ nha! Còn nữa, chuyện tớ có người yêu hay không thì liên quan gì đến cậu chứ?-Ngư Ngư bĩu môi.
-Vậy là tớ yên tâm rồi! Phù…-Sư Tử thở hắt ra một tiếng làm cho Ngư lại càng thấy khó hiểu hơn.
-Nè, liên quan gì tới cậu?-Ngư hỏi lại lần nữa.
-Tớ…
-Mau nói cho tớ biết đi!
-Tớ…không nói đâu…Ê cậu đói bụng không? Đi ăn bánh tráng trộn với tớ nh…
-Cậu đừng hòng đánh trống lãng, mau nói cho tớ biết đi!
-Đã nói không là không!
-Nói mau!
-Không.
-Nói!
-Không.
-Nói chưa?
-Không bao giờ!
-Vậy thôi tớ về!-Ngư nói tỉnh bơ rồi quay lưng lại đi về bỏ lại Sư vẫn còn đứng như trời trồng.
Sư Tử nhanh chóng hoàng hồn lại rồi chạy theo Ngư, nếu để cô về thế này thì công sức của anh sẽ tiêu tan thành mây khói.
Mặc dù chuyện này đã được anh sắp xếp sẵn nhưng tới khi thực hiện thì mới biết nó khó làm đến mức nào.
Thường thường nói dễ hơn làm mà.
Anh - là người có lòng tự tôn cao ngất chín tầng mây, nên nếu bắt anh nói ra điều đó thì còn khó hơn là con lạc đà chui qua lỗ kim nữa.
Nhưng thật sư nếu không nói mau thì Song Ngư sẽ đi về mất!
-Ê! Song Ngư, cậu nói về là về thật hả? Ê…Song Ngư!- Sư Tử nhanh chóng chạy theo Ngư và kéo ta cô lại - Cậu muốn biết tại sao không? Tại vì tớ thích cậu, nên khi nghe cậu nói là mình đã có người yêu, tớ rất lo có phải mình đã chậm chạp quá không.
Nhưng bây giờ thì tớ an tâm rồi, vì cậu - là người đầu tiên chinh phục được tớ đấy.
Song Ngư ạ!
Sư tự tin nói.
Ba từ tớ - thích - cậu nói ra thật là khó nhưng khi đã nói ra rồi thì mới thấy trong lòng thanh thản, và cũng bởi đã nói ra rồi thì không thể rút lại được.
Song Ngư nghe Sư Tử nói thế, ban đầu có hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó có phì cười và hất tay anh ra.
-Ha ha ha, cho cậu mà thích tớ thì còn khó hơn lên trời ấy…
-Tớ nói thật mà, tớ thích cậu!
Sư Tử chắc chắn khẳng định lại lần nữa.
nhưng có lẽ Song Ngư vẫn chưa tin điều anh nói là thật.
Cô nàng cười đến những năm phút, rồi khi đã từ từ bình tĩnh lại, Ngư mới nhìn Sư Tử một cách đàng hoàng và nhìn thẳng vào mắt của anh.
Cô cảm thấy anh lúc này nghiêm túc hơn bất cứ lúc nào ở bên cạnh cô làm cho cô thấy hơi nghi ngờ…Song Ngư bặm môi và hỏi thử hỏi lại:
-Cậu…cậu…nói gì?
-Tớ - thích - cậu!
Sau khi đưa đồ cho cô, tâm trạng của Giải Giải có lẽ đã đỡ hơn một chút.
Cự Giải chào cô mình, rồi đi bộ về nhà vừa suy nghĩ vu vơ.
Bây giờ, đối với cô mà nói, tình yêu đích thật mà cô thường đọc trong những câu chuyện cổ tích là một thứ ảo tưởng của con người, nó vốn là không hề tồn tại trên thế giới này.
Trong một quyển tiểu thuyết, cô nhớ mình đã đọc được một câu như thế này: “Chỉ cần bạn thật lòng yêu người đó, cho dù bạn đơn phương thì bạn vẫn cảm thấy hạnh phúc” Bây giờ nghĩ lại, cô mới thấy mình thật ngốc vì lúc trước đã tin vào câu nói này.
Cái gì mà hạnh phúc? Hạnh phúc - kể từ bây giờ đã không nằm trong từ điển của cô nữa rồi.
Nhưng mặc dù đã cố quên đi, hay là căm hận người đó tới mức nào thì cô vẫn không sao quên được những hình ảnh và những kí ức ấy.
Đó là một khoảng thời gian tốt đẹp, khi cô vô tình phải làm nô lệ cho người đó, nhưng cô biết anh không có ý muốn cô làm nô lệ cho mình thật.
Anh - là một người cứng rắng và giàu tình cảm, nhưng khổ nổi lại không biết cách để thể hiện tình cảm của mình ra bên ngoài, cho nên mọi người thấy ghét anh và dần dần xa lánh anh và anh cũng vậy, cũng xa lánh và lạnh lùng hơn với tất cả.
Nhưng cô lại là ngoại lệ.
Cô - đã từng đến bên cạnh và an ủi, làm lành vết thương lòng của anh, biến anh từ một người vô cảm trở thành một người dần có tình cảm với mọi thứ xung quanh.
Rồi khi biết mình được anh cứu sống, cô đã thích anh từ lúc nào không hay.
Đó đúng là một cảm giác hạnh phúc mà cô không sao quên được, nhưng cùng lắm nó chỉ kéo dài trong một phút sau khi anh nói tên người con gái anh thích mà lại không phải là cô.
Nhưng cô mặc kệ người con gái đó, cô tin tưởng rằng mình sẽ cảm hóa và làm cho anh thích mình, nhưng…cô đã sai.
Biết bao lần cô cố để thân với anh hơn nhưng lại luôn bị anh đẩy ra bên ngoài vòng chắn của chính mình tạo nên.
Cô mặc dù là không hiểu tại sao nhưng cô biết là mình rất buồn…cho đến khi cô không thể chịu nỗi cảm giác hoang mang, lo âu và bất lực đó nữa…cô đã từ bỏ, và quyết tâm sẽ không bao giờ quay lại.
Bước đi trên con phố vắng, Cự Giải cứ nhìn những đôi tình nhân mà thấy tủi thân.
Đáng lẽ, cô cũng sẽ được như vậy.
“Haizz, nhìn họ thật là vui…aaa”
Cự Giải kêu một tiếng nhỏ khi va vào người đi đường.
Sau đó cô nhận được một câu mắng là đi đường mà không nhìn ai hết.
Giải xin lỗi người đó rồi rít cho tới người đó đi.
Lúc đó, có một người khác đến, nắm tay và kéo cô đứng dậy.
Cự Giải ngước lên và nhìn thấy Thiên Yết.
Cô tự trách tại sao Trái đất lại tròn đến thế này.
Cua rút tay ra thật nhanh và tránh không để cho Thiên Yết thấy mặt mình.
Nhưng, anh đã kịp nhận ra cô một cách nhanh chóng và giữ tay cô lại.
Vẫn bằng cái giọng trầm và lạnh ấy, anh nói với cô:
-Cự Giải, hôm qua cậu nói như vậy là có ý gì?
Thiên Yết giữ chặt tay Cự Giải, hỏi.
Nhưng cô nàng lại không trả lời cũng không lên tiếng.
Cô chỉ lặng lẽ nhìn xuống mặt đường và trong đầu thì đang rối tung lên.
-Phải, là tớ thích cậu!
-Quả nhiên…
-Nhưng bây giờ tớ thấy thật uổng khi mình đã thích cậu.
-Cự Giải…
-Bây giờ tớ phải đưa đồ về cho mẹ gấp.
Hi vọng cậu đừng nói thêm gì sau câu nói này của tớ nữa!
Cự Giải nói dứt khoác rồi hất tay ra khỏi anh.
Xong, cô một mực đi mà không nói thêm câu nào nữa.
Nhưng thật ra cô vẫn đang chờ xem Thiên Yết có phản ứng gì không…không gì cả.
Phải, anh chính là không đuổi theo, không giữ cô lại cũng không nói với cô thêm gì nữa…Thật yên lặng…không thể nhịn được nữa, Giải Nhi quay đầu lại và thấy Thiên Yết vẫn lặng lẽ đứng nhìn cô.
Hai ánh mắt chạm nhau với vô vàn cảm xúc.
-Tớ - thích - cậu!
Cuối cùng thì Sư Tử cũng đã thổ lộ với Song Ngư.
Anh hùng dũng đứng ưỡn ngực trước mặt cô, tự tin và chắc rằng cô sẽ nói “tớ cũng vậy” nhưng thật ra trong lòng thì đang run như cầy sấy.
Chỉ hi vọng người đứng đối diện với anh chỉ cần nói hai chữ “cám ơn thôi cũng đủ rồi” Lúc này anh thấy, mình thật là mâu thuẫn.
Về phần Song Ngư thì như hóa thành tượng gỗ.
Cô mở to mắt nhìn anh rồi không biết tiếp theo mình phải làm gì nữa.
Thì ra, mấy hôm nay, những hành động kì quái đó của Sư Tử là vì nguyên nhân này sao? Tại sao cô lại không biết cơ chứ? Với lại, bây giờ cô cũng không biết mình có nên tin hay không tin đây? Nên đồng ý hay không đồng ý? Nếu bây giờ mà nói “cám ơn cậu, tớ cũng vậy” thì không được vì cô không thích anh, từ trước đến giờ cô chỉ xem anh như một người bạn nam thân thiết và cũng là kẻ thù của mình.
Nhưng nếu mà nói “ Không, tớ không thích cậu” thì lại càng tồi tệ hơn, Sư Tử chắc chắn sẽ bị cô làm tổn thương mất, và dám chừng anh chàng sẽ vì xấu hổ quá mà đánh cô nữa cơ.
Hic…phải làm sao?
Hai người, như hai bức tượng đá đứng, và yên lặng chờ.
Sư Tử chỉ mong Song Ngư trả lời anh, dù là bị từ chối đi nữa thì vẫn đỡ hơn là cứ thấp thỏm trong nổi âu lo.
Riêng Song Ngư thì lại mong muốn có ai đó chạy đến cứu nguy cho cô thì tốt biết mấy.
Và điều ước của cô đã trở thành sự thật khi hai người đang “án binh bất động” thì Bạch Dương và Bảo Bình chạy đến.
Cả hai cô nàng vừa lo lắng nhìn Song Ngư vừa chống tay lên đầu gối thở hồng hộc.
-Song Ngư! Cậu đi đâu vậy hả? Có biết là bọn này tìm cậu mệt lắm không? Mau đi theo bọn tớ!
Bạch Dương và Bảo Bảo cùng đồng thanh, sau đó mỗi người một bên dắt tay Song Ngư và lôi cô khỏi vườn kính, để lại anh chàng Sư Tử đứng bơ như cây cơ.
Song Ngư bị lôi đi mà còn ngoái đầu lại với Sư, cô nàng cười một cái như để tạ tội “sorry nha!”
End chap .