Chap
GIẤY CHỨNG TỬ
…
Họ và tên: Cự Tuyền.
Giới tính: Nữ.
Ngày, tháng, năm sinh: - - .
Đã chết: - - .
Nơi chết: Đường Plavito thuộc thành phố Zodistar.
Nguyên nhân chết: Tai nạn giao thông.
Người đi khai tử: Cự Hoàng, Hằng Nga.
…
Đọc tới đây, Cua bắt đầu nhăn mày vì sao giấy chứng tử của Cự Tuyền lại nằm trong nhà mình, nhưng cái đó không quan trọng.
Cái quan trọng là vì sao tên cha mẹ cô ấy lại giống cha mẹ cô đến một cách khó tin.
Lại còn ngày sinh và ngày mất y như lời mà Thiên Yết đã nói…
“Hôm nay là sinh nhật và cũng là ngày mất của cô ấy”
“Cũng vì tớ mà Cự Tuyền bị chiếc xe ấy đâm trúng”
“…Và cha mẹ mình…chính là Cự Hoàng và Hằng Nga…”
-Không thể nào có chuyện trùng hợp như vậy được - Cự Giải thốt lên - Phải rồi, mình…chính là Cự Tuyền!
Cự Giải cự nhiên nói rồi, như có ma lực điều khiển, cô vùi chặt mảnh giấy lại trong tay và từ từ đứng dậy, đi ra khỏi căn phòng.
Bao nhiêu năm nay sống trong căn nhà này, cô đã không biết là có một nơi như vậy, và nếu cô can đảm mà bước vào căn phòng này sớm hơn thì cô đã sớm tìm ra được sự thật rồi.
Cô cũng hoàn toàn không nhớ là lúc nhỏ mình đã từng gắn liền với cái tên Cự Tuyền, mình là Cự Tuyền chứ không phải Cự Giải…Cô thật không quan tâm, cô không quan tâm vì sao đến bây giờ mình vẫn sống hoặc tại sao cha mẹ lại giấu mình, cô chỉ cần biết một điều - rằng - cô chính là Cự Tuyền.
Bao nhiêu thứ cảm xúc chợt đổ ào tới, vui, buồn lẫn lộn đều có trong khi Cự Giải chỉ biết khóc mà thôi, cô không thể làm gì khác…bởi vì nó quá bất ngờ và đột ngột.
Bất chợt, Cự Giải nghĩ tới việc mình phải nói ra điều này cho ai đó…và, cái tên đầu tiên xuất hiện trong đầu cô là Thiên Yết.
Mặc dù đang là buổi tối, nhưng đối với Cự Giải, cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất là phải kể lại hết mọi chuyện cho anh, phải nói cho anh biết rằng, người mà đã mấy năm qua anh đều một lòng yêu mến, người đầu tiên mà anh thích, người đầu tiên đã làm anh rơi lệ, cô - chính là người ấy.
Nghĩ vậy, Cự Giải cầm mảnh giấy và lao ra phố, một mạch hướng thẳng đến nhà Thiên Yết.
Cô vui quá, đây là lần đầu tiên cô thấy tâm trạng mình phấn khích đến như vậy.
Thì ra cô là Cự Tuyền, vậy mà lần trước cô còn giận hờn Thiên yết chỉ vì cô gái này ấy chứ.
Không ngờ phải không, cả hai người…đều là một.
Những cơn gió hai bên tai ùa vào khiến cô có cảm giác như mình đang chạy với một tốc độ cực nhanh.
Bước chân cô mệt mỏi vì say rượu, nhưng cô vẫn cố gắng tới cùng và không biết đã chạy bao lâu và bằng cách nào mà Giải Nhi đã đứng trước cửa nhà Thiên Yết.
Cô vui sướng bấm chuông cửa, trong lòng chỉ một mực nghĩ tới việc sẽ kể cho anh nghe.
Xong, Cự Giải loạng choạng bước vào, nhém chút nữa là ngã vì say.
Thấy Thiên Yết bước ra, cô liền chạy nhào tới chỗ anh làm cho Yết rất ngạc nhiên.
Anh vội đỡ cô lại rồi hỏi:
-Cậu tới đây làm gì?- Anh hít thở bầu không khí xung quanh và nhận thấy mùi rượu toát ra trên người Giải– Cậu…vừa uống rượu à…
Không đợi Thiên Yết nói hết câu, Giải liền ôm chầm lấy anh trong một niềm vui tột độ.
Thiên Yết đương nhiên là rất ngạc nhiên, anh có ý nghĩ muốn đẩy cô ra, nhưng hai tay lại tự động ôm lấy Giải mà chính anh cũng không thể hiểu nỗi tại sao.
Một lát sau, Cự Giải buông Thiên Yết ra và gục đầu vào ngực anh:
-Thiên Yết, tớ vui quá…hic…tớ…tớ…là…
-Khoan đã, cậu giải thích đi! Tại sao lại…chẳng phải cậu đang giận tớ sao?- Yết nắm hai tay của Giải và hỏi.
Cự Giải ngước lên nhìn anh đầy hạnh phúc:
-Tớ không còn giận cậu nữa…
Thiên Yết nghe Cua nói vậy thì cười rạng rỡ:
-Vậy thì tốt quá, tớ sợ sẽ không có cơ hội giải thích cho cậu hiểu, Cự Giải.
Lúc trước là tớ sai, xin lỗi về tất cả mọi thứ!
Cự Giải phất tay, nói:
-Không sao mà Thiên Yết, tớ có chuyện muốn quan trọng muốn nói.
Tớ là Cự Tuyền!
“Cuối cùng cũng nói ra được”
Cua nghĩ thầm.
Cô vui sướng nhìn Thiên yết, sau đó ôm chầm lấy anh.
Giây phút này cô đã chờ đợi rất lâu rồi.
Cuối cùng thì cô cũng đã được Thiên Yết chấp nhận.
Cự Giải ngước lên nhìn Thiên Yết, vì câu nói vừa rồi của cô phải làm cho anh sốc lắm.
Đúng vậy, Thiên Yết đã sốc toàn tập, anh đứng bất động một hồi để nhìn cô, rồi lục lọi lại trong kí ức của mình.
Anh không tin Cự Giải là cô ấy, nhưng nếu nghĩ kỹ lại thì hai người quả thật rất giống…nhưng…không thể…vì Cự Tuyền đã chết lâu lắm rồi.
Thấy Thiên Yết như vậy, Giải Giải liền lấy mảnh giấy ấy cho anh xem.
Đứng bất động một hồi, cuối cùng anh cũng đã hiểu ra được vấn đề.
Thiên Yết cười, nhẹ nhàng gập mảnh giấy vào trong tay Cự Giải và vỗ vai cô:
-Không, cậu không phải.
Nhận được câu trả lời ấy, Cự Giải vừa ngạc nhiên lại vừa đau lòng.
Cô nói:
-Tớ là chính Cự Tuyền! Mỗi đêm ngủ tớ đầu nằm mơ thấy hình ảnh ấy, tớ bị mất trí nhớ vì tai nạn và ngoại hình của cô ấy giống hệt tớ! Với lại, mảnh giấy này nữa…
Nhưng Thiên Yết cắt ngang câu nói của cô:
-Không, cậu say rồi Cự Giải, cậu nên về nhà thì hơn.
-Không, tớ không muốn về!- Cự Giải hét lên - Hôm nay tớ phải làm cho rõ chuyện này!
Thiên Yết khổ tâm với Cua.
Anh bước đến đỡ cô nhưng Cự Giải lại gạt phắt tay anh ra rồi lùi lại.
Thiên Yết cũng không biết làm sao bây giờ, Cự Giải thật sự say rồi, có thể mảnh giấy này là do cô ấy tự tạo nên, và khi say thì con người ta đâu nhận thức được rằng mình đang nói về cái gì hay điều đó quan trọng như thế nào.
Thiên Yết lắc đầu với cô, rồi khi anh mở miệng định nói thì Cua đã đáp trả lại:
-Tại sao…đến cuối cùng cậu vẫn không chấp nhận tớ, cho dù tớ là Cự Tuyền hay Cự Giải cậu đều không quan tâm hay sao? Thiên Yết, cậu…
Cự Giải nói tới đó thì cảm thấy cổ họng mình nghẹn ứ lại, tim cô đau như bị ai đó chà đạp.
Cô…có muốn nói cũng không nói được thành tiếng.
Cự Giải đã bắt đầu khóc…và điều đó làm cho Thiên Yết rất hoang mang.
Bất chợt, cô quay mặc đi và bỏ chạy.
Thiên Yết ngay lập tức đuổi theo cô.
Điều anh không muốn, là viễn cảnh mười năm trước lại tái hiện một lần nữa…
Đột nhiên một chiếc xe máy chạy đến, và Cự Giải mải miết chạy mà không hề hay biết.
Nghe tiếng xe, cô giật mình quay đầu lại và chỉ kịp la lên một tiếng khi chiếc xe ấy tông thẳng vào người cô, trước khi Thiên Yết kịp chạy đến cứu.
“Két…đùng”
Điều đó lại xảy ra…
Thiên Yết không tin vào mắt mình, anh lập tức chạy về phía Cự Giải nhưng…đầu anh bỗng trở nên đau nhói, đau tới mức muốn nổ tung.
Thiên Yết vật vã ngã lăn xuống đất, tay ôm đầu cố gắng làm cho nó đừng đau nữa, nhưng không được…và…những kí ức kia bỗng hiện lên trong đầu anh như một thước phim quay chậm, từng cái một…
Thiên Yết cố gắng nhìn về phía Cự Giải, và, anh nhận ra rằng, cô ấy giống một ai đó thật thân quen.
Anh đã nhớ lại tất cả…
Thiên Yết tự nhủ muốn cứu Cự Giải, và rồi, anh nhanh chóng đến được chỗ cô, lách vào đám đông đen nghịt mà bế cô lên tay.
“Tớ sẽ cứu cậu, bằng mọi giá”
Cách đó khoảng một cây số, Song Tử đang chết rét mà trồng nấm trước cửa nhà Bảo Bình.
Anh đã phải bỏ công cả một ngày để đi điều tra, nhưng đến cuối cùng kết quả thu được vẫn là một con số không.
Song Tử ngồi bệt khoanh tay trước cổng nhà cô.
Trời đang rất lạnh, nhưng anh vẫn ráng chịu đựng để chờ Bảo Bình về.
Bên ngoài, dòng người đen nghịt và Song Tử bỗng chốc trở thành trung tâm của biết bao sự dòm ngó.
Một số kẻ thấy thương cho anh, một số đang đọc báo bỗng dưng ném cho anh một cái nhìn cai nghiệt và những lời bán tán xôn xao bắt đầu nổi lên:
-Thấy tên đó không, giống người trong bài báo quá!
-Ờ phải ha, nhìn mặt mày sáng láng vậy mà…
…
Mặc kệ những lời bàn tán đó, song, anh lấy hai tay mình bịt tai lại rồi quay vào góc tường.
Bây giờ là lúc nào rồi để anh còn có thể cãi vả với người khác, vì trong lòng anh bây giờ đang phải gánh chịu một tâm trạng u uất hơn mọi lời sỉ vã.
Song Tử lo lắm, anh lo rằng không biết Bảo Bình có chịu tin những lời anh nói không? Cô có chịu nghe không? Có giận không?...Tất cả những thứ đó làm cho đầu anh như muốn nổ tung lên, và cho dù không muốn tin, nhưng anh không thể không nghi ngờ rằng chính Thiên Bình đã làm ra chuyện đó.
Nhưng, anh lắc đầu để gạt cái mớ suy nghĩ đó ra, rồi đưa tay lên xem đồng hồ.
Bỗng chốc, một người phụ nữ lớn tuổi đi ngang, bà ta ngồi xuống cạnh Song Tử và ngó anh chằm chằm…một lát sau, bà ta đứng dậy và nói điều gì đó mà anh loáng thoáng nghe được là “một tên lăng nhăng trơ tráo, bạn gái hắn chắc cũng là một kẻ điên không có đầu óc”.
Câu nói “ bạn gái ấy chắc cũng là một kẻ điên không có đầu óc” khiến cho Song Tử nổi giậ thật sự.
Người khác nói về anh như thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không được nhục mạ Bảo Bình.
Nghĩ vậy, Song Tử đứng phắt dậy rồi giơ nắm đấm lên toan đi theo bà ta…Bỗng, một giọng nói vang lên đằng sau.
Song Tử tha cho bà ta để quay lại thì…Bảo Bình đã đứng đó, ngay trước mắt anh.
Anh nửa muốn tiến lại gần cô nửa muốn đi cho rồi, vì anh trông thấy sắc mặt của cô tệ hơn bao giờ hết, và hình như là…cô đang say?
“Bảo Bình, cậu giận tớ đến mức này sao?”
Song Tử nhìn cô bằng một ánh mắt đau lòng, rồi anh nhìn sang phía Bạch Dương – người đang cố hết sức để giữ cho Bảo Bình khỏi té ngã:
-Cậu có thể để bức thư…và bó hoa này trong phòng cô ấy không?
Bạch Dương nhận lấy lá thư và bó hoa hồng một cách khó khăn.
Cô nói:
-Được rồi, tớ cũng hi vọng hai cậu làm lành với nhau.
Cố gắng lên!
Song Tử gật đầu mỉm cười, rồi chào Bạch Dương, anh tự cước bộ về nhà trước đôi mắt ngạc nhiên của Cừu.
“Mình…chỉ có thể hi vọng”
Sáng hôm sau…
Ở trường học xem ra rất náo nhiệt, nhưng sự náo nhiệt ấy xem ra vẫn không ảnh hưởng mấy đến bầu không khí nặng nề của lớp mười A.
Chỉ trừ Nhân Mã, thì những người còn lại không mắt thâm quầng thi cũng là nợt nhạt như người bệnh sắp chết.
Họ đi đi lại lại trong lớp với một đám ấy đen trên đỉnh đầu kèm theo sấm sét và mưa giông, đến cả Bcạh Dương vui tươi nhất mà cũng u ám thế.
Không dám đụng tới những người kia, Nhân Mã liền rón rén đến chỗ Bạch Dương:
-Chào buổi sáng, Bạch Dương!
Bạch Dương đang chống cằm bỗng bị trật tay và điều đó làm cô bị lãnh thêm một cục u khác trên gương mặt.
Sau khi nghe tiếng Nhân Mã, cô như có thêm một chút nguồn sinh khí liền quay qua phía anh chào lại.
Nhân Mã vui vẻ ngồi xuống cạnh Cừu rồi bắt đầu trò chuyện với cô làm cho cừu cũng dần dần vui tươi trở lại.
Cô kể cho anh nghe về sự việc của Bảo Bình, Song Tử, Thiên Bình và Kim Ngưu mấy ngày qua, rồi kể lại hôm qua mình đã phải chăm sóc Song Ngư và Bảo Bình vất vả như thế nào.
Bỗng, có một người từ đâu chen vào giữa Nhân Mã và Bạch Dương, cô gái ấy ngay lập tức khiến cho Bạch Dương bực bội vì tự tiện nhào vào ôm Nhân Mã.
Về phần Nhân Mã, anh nhanh chóng đẩy cô ta ra và rất bực mình về cái “tự nhiên” quá mức ấy.
Nhưng rồi, anh trấn tĩnh lại và há hốc mồm ra khi đã nhận thức được cô gái ấy là ai.
-Tiểu My, cô…sao cô…
Không đợi Nhân Mã nói hết câu, Tiểu My liền bay vào cướp lời anh:
-Anh Nhân Mã! Em đến với anh nè hi hi hi…
Tiểu My nói, đoạn ôm Nhan Mã càng chặt hơn nữa.
Bạch Dương thấy Nhân Mã đã bắt đầu có dấu hiệu nghẹt thở liền nắm tay Tiểu My lôi ra, còn các thành viên trong lớp nhìn Tiểu My với một ánh mắt chứa đầy hàm ý: “Cô ta thật trơ trẽn”.
Tiểu My bị Cừu ta đẩy ra ngoài, cô nàng bực bội quắt mắt nìn cừu, rồi, như vừa nảy ra một ý gì đó, cô tiến lại gần Nhân Mã và vòng qua cánh tay anh.
-Anh nói cho cô ấy biết đi!
Nhân Mã ngu ngơ nhìn Tiểu My, hỏi:
-Nói gì…là nói gì?
Tiểu My đáp:
-Thì quan hệ giữa hai chúng ta đó! Có phải anh là vị hôn phu của em không, Nhân Mã?
Tiểu My nhấn mạnh hai từ “hôn phu”, rồi nhìn Bcạh Dương với một vẻ mặt đắc thắng, rằng “cô cứ chờ mà xem”.
Đúng như vậy, Bạch Dương hiện giờ đang hồi hộp hơn bao giờ hết.
Tim cô đạp nhanh như đánh trống, và mắt cô không nhìn sang chỗ nào khác ngoại trừ Nhân Mã đang ngồi ở trước mặt.
Xem ra, anh chàng cũng có vẻ rất lúng túng, anh đẩy tay Tiểu My ra, rồi bối rối gật đầu.
Đúng lúc đó tiếng trống trường vang lên làm cho Dương Dương không có cơ hội nói câu nào cả.
Tuy vậy, cô cảm thấy rất tuyệt vọng và có cảm giác như mình là thứ đồ chơi để cho người ta đùa giỡn.
Nhân Mã đã có hôn ước với Tiểu My rồi, thế mà anh vẫn nói lời yêu cô…”Chẳng lẽ…chẳng lẽ mình bị người ta đùa giỡn tới hai lần sao?” -Dương Dương nghĩ, và cảm thấy uất ức cho chính mình, cô cũng có lòng tự trọng, cô không phải là thứ con gái rẻ tiền như vậy để cho người ta xoay tới xoay lui, và đặc biệt lại là anh - người con trai mà cô thích.
Nghĩ vậy, nên Bạch Dương rất tức giận lại vừa đau lòng.
Cô bước những bước chân nặng trịch về phía bàn, ngồi xuống và thở dài.
Nhìn qua phía Nhân Mã, cô thấy Tiểu My cứ dính sát lấy anh không buông.
Và hình như Nhân Mã định nói với cô một điều gì đó, thì Tiểu My kia lại ngăn anh lại.
Suốt cả tiết học đều như thế.
Không chịu nổi nữa, Bạch Dương đứng phắt dậy và xin cô đi ra ngoài.
“Mình phải đi rửa mặt cho bớt nóng mới được”
Nghĩ vậy, nên cô một hướng đi thẳng tới vệ sinh.
Bạch Dương lấy tay hứng một ngụm nước và vỗ vỗ vào mặt mình.
Nghĩ thầm tại sao mình lại luôn bị người ta lừa dối, cô cảm thấy hận chính mình.
Đúng lúc ấy, Song Ngư cũng đi đến sau cô và bắt đầu rửa mặt.
Bạch Dương thấy vậy liền hỏi:
-Cậu cũng ra đây hả Song Ngư?
Song Ngư đáp:
-Ừm, tớ chịu hết nổi rồi, Phương Anh với Sư Tử ấy, hai người ấy cứ làm như tớ là không khí vậy, tớ không biết mình ngồi đó để làm cái gì nữa, làm cảnh chắc?
Bạch Dương tỏ vẻ cảm thông với Ngư Ngư, liền vỗ vai cô.
Song Ngư cười khổ.
Thật vậy, từ khi hai học sinh mới chuyển về lớp thì y như rằng mọi chuyện trong lớp đều xáo xào cả lên.
Cô cũng không phải là muốn trách cứ ai, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ e rằng quan hệ của mọi người sẽ không còn tốt đẹp như trước nữa.
Đang miên man suy nghĩ thì điện thoại của Song Ngư reo lên.
Cô nhún vai với Bạch Dương, rồi đưa tay vào túi lấy diện thoại và bắt máy.
Từ đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Thiên Yết…chiếc điện thoại của cô liền rơi xuống đất.
Song ngư trong một vẻ mặt hết sức hoảng loạn, cô quay qua Bạch Dương cuống cuồng nói:
-B…Bạch Dương…Thiên Yết nói Cự Giải bị…đang ở bệnh viện…kêu chúng ta…cậu ấy sẽ…mau tới nhanh lên…hu hu hu…
-Cậu nói cái gì vậy Song Ngư? Từ từ, nói chậm chậm rõ ràng lại nào!
-Cự Giải đã…
Song Ngư nói tới đây liền khóc òa lên làm cho Dương Dương cũng thất thần.
Cô không tin, hỏi lại:
-C…Cậu nói…Cự Giải…chết rồi sao? Sao…
Song Ngư nghe thấy liền hét lên:
-Không phải! Hic…Cự Giải…cậu ấy bị xe cán… hu hu hu…
-Trời ạ! Con Cá ngố này cậu làm tớ tưởng là Cự Giải đã chết rồi chứ! – Bạch Dương hét lên – Mau mau, vào lớp thông báo với mọi người đi!
Nói xong, cô và Song Ngư (đang khóc bù lu bù loa) chạy hết tốc lực vào lớp và nói cho mọi người biết.
Sau đó, cả đám liền bỏ mặc cô chủ nhiệm mà chạy ào ào ra khỏi lớp mặc dù cô vẫn chưa cho phép lời nào cả.
Cô thì dù tức giận nhưng vì tụi nó đã làm chuyện này thành thói quen rồi nên cũng đành mặc kệ.
Trong phút chốc, cả lớp trông không còn một bóng người.
Ở phòng bệnh…
Cự Giải lúc này đang hôn mê nằm trên giường, bên cạnh là mẹ cô - bác sĩ Hằng Nga đang túc trực chăm sóc.
Bên cạnh cửa sổ, Thiên Yết đứng lặng người với một vẻ mặt rất u buồn.
Anh bỏ điện thoại vào túi rồi đi đến bên Cự Giải, ngồi xuống im lặng nhìn cô.
Sắc mặt xanh xao ấy thật làm cho người khác đau lòng.
-Thiên Yết, cậu có thể ra ngoài với tôi một chút được không?- Mẹ Cua đột ngột lên tiếng.
Thiên Yết nhìn bà, không lưỡng lự gật đầu.
Thế rồi, cả hai cùng đứng lên, mẹ Cự Giải lấy một tấm chăn mỏng đắp lại cho cô, rồi cùng Thiên Yết ra khỏi phòng.
-Thiên Yết, bây giờ chắc cậu cũng nhớ lại hết rồi phải không?- Mẹ Cua nói, và Thiên Yết lẳng lặng gật đầu - Vậy chắc cậu cũng biết Cự Giải nhà tôi và người đó phải không? - Bà nói tiếp, và nhận thêm một cái gật đầu nữa của anh - Tôi muốn nhờ cậu một chuyện.
Thiên Yết ngước nhìn mẹ cô, im lặng.
-Tôi muốn cậu giải thích lại tất cả cho con bé.
Tôi chỉ sợ nó sẽ không tin nếu tôi kể cho nó, nên…
-Được, cô không nói thì cháu cũng sẽ làm mà!- Yết nói rồi gật đầu với mẹ cô.
Cả hai im lặng một hồi, mẹ Cua thở dài, rồi nói với anh là có việc cần làm nên đi trước.
Chỉ còn anh ngồi lại trên băng ghế.
Thiên Yết ngẫm nghĩ, việc Cự Giải gặp tai nạn đều là do anh gây ra, cho nên nếu mẹ cô ấy không nhờ vả thì anh cũng sẽ tự động giải thích cho cô chuyện này.
Anh thấy rất có lỗi, vì bấy lâu nay đã lạnh lùng với cô, vì đã từ chối tình cảm của cô lúc trước và vì đã không kịp giải thích cho cô mọi chuyện.
Anh không hi vọng cô sẽ tha thứ cho mình nếu kể ra chuyện của lúc trước, chỉ cần cô khỏe mạnh lại thì đã tốt lắm rồi!
Thiên Yết đứng dậy, định trở vào phòng bệnh của Cua thì đúng lúc một tiếng động ruỳnh ruỳnh vang lên.
Anh quay lại thì thấy tập thể lớp mười A đã chạy đến nơi.
Thấy Thiên Yết, cả đám chạy ào lại chỗ anh và dồn dập hỏi tình hình của Cự Giải:
-Cự Giải sao rồi Thiên Yết? Cô ấy có nguy hiểm đến tính mạng không? Cô ấy đang ở đâu?...v…v…
Nhận được hàng đống câu hỏi như vậy khiến Thiên Yết không khỏi bực mình, anh đứng lên, rồi nói với cả bọn:
-Nhỏ tiếng chút đi, các cậu đang làm phiền người khác đấy! Cự Giải hiện giờ không sao.
Các cậu ngồi đây, để tớ vào thăm cô ấy!- Anh nói, xong rồi tự động đẩy cửa vào phòng và ngăn không cho bất cứ ai chen vào nữa.
Vì anh nghĩ, nếu để cả đám ồn ào này vô, Cự Giải thế nào cũng nằm bệnh mấy hôm nữa cho xem!
Bên ngoai, các sao của chúng ta chỉ còn nước sốt ruột mà ngồi đợi.
Song Ng vẫn còn khóc và hiện đang được Xử Nữ dỗ dành.
-Ngoan nào Ngư Nhi, Cự Giải sẽ không sao đâu!-Xử Nữ nhỏ nhẹ ủi an.
Nhưng có vẻ Cá mít ướt vẫn đang tự trách và đòi xông vô phòng bệnh của Cự Giải.
-Đúng đấy, cậu bình tĩnh đi Song Ngư, đợi khi Cự Giải tĩnh lại, chúng cùng vô thăm cậu ấy, có được không?
Giọng Sư Tử từ đâu vang lên khiến Ngư Ngư nín khóc.
Cô dụi nước mắt, nhìn kỹ thì thấy anh đang ngồi trước mặt cô.
Giật mình, Song Ngư đứng dậy rồi chạy qua chỗ Bạch Dương làm cho Sư hết sức ngạc nhiên.
Anh đứng nhìn cô từ phía xa, trong ánh mắt có gì đó buồn bã.
Nhưng, cả hai người đều không biết rằng có một người đã chứng kiến tất cả những phản ứng của cả hai từ nãy giờ, và người đó lại khám phá ra được một bí mật.
“Thì ra là cậu thích Song Ngư”
End chap .