[12 Chòm Sao] Where Is My UFO?

chương 1-2: chào mấy cưng! chụy đã trở về!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Áp sát mặt mình vào gương, cô gái loay hoay sửa lại suối tóc nâu dài. Cô bật cười khúc khích, đáy mắt ánh lên nét thỏa mãn. Tiếng đóng cửa thô bạo vang lên, cô gái đứng giữa luồng gió thu, hơi lạnh phà vào mặt khiến cô có chút rùng mình.

"Yosh, đã đến lúc......." lại một nụ cười trên bờ môi mỏng.

Đã hơn sáu giờ, trời mới vừa hửng sáng. Vậy mà phố sá đã đông nghẹt, dòng người tấp nập hòa vào nhau. Sài Gòn mơ hồ hiện hữu dưới tấm mền sương mỏng: Sài Gòn chưa khi nào đẹp như thế này. Dãy phố im lìm chỉ có bước chân người, từng ngôi nhà nối nhau thành một cái đuôi thẳng tắp. Từng con số đánh trên mỗi ngôi nhà như hòng đánh dấu sự hiện diện của chúng.

Cuối tháng tám, không khí có chút ẩm ướt. Cơn mưa phùn cứ dai dẳng ngự trị không rời, bầu trời trở nên xám ngắt. Ở góc cuối con phố, ít nhất thì một chàng trai cũng tạo thêm sinh động cho sự tẻ nhạt không tên này. Chàng trai kiên nhẫn bấm chuông, tay còn lại mân mê cán dù. Trong vài phút, một người phụ nữ trung niên bước ra. Bà mặc một chiếc cardigan khá dày dù bà ở trong nhà, chắc bà lạnh lắm.

Bà niềm nở tươi cười nhìn anh, khuôn mặt trông như bề mặt các-tông cứ giãn nở ra, rồi dừng lại, trong một phương diện nào đó. Rồi, vài câu chào hỏi được diễn ra. Chàng trai không muốn mất thời gian, anh đi ngay vào vấn đề: "Dạ, mẹ, mẹ......bảo cháu mang chiếc váy cho...cho bác."

"Ái chà, đã xong đấy à! Mẹ cháu đúng là một thợ may giỏi. Mạn Huy, đây, cho cháu" bà dúi một tờ tiền vào tay anh "nhận cho bác nhé, cháu đã cất công đến đây mà......"

"À không, chỉ là tiện đường đi học thôi ạ."

"Vậy được rồi, vào nhà nào. Xử Nữ nhà bác ăn sắp xong rồi, hai đứa cùng đi học nhé!"

Mạn Huy (Cự Giải) chỉ biết cười trừ, lẽo đẽo theo sau mẹ Xử Nữ. Trời ơi, anh đang cố tỏ ra lịch sự nhất có thể đấy, nếu không có cái lễ phép này nọ gì, anh nhất định sẽ từ chối a.

Phan Xử Nữ liếc Cự Mạn Huy (Cự Giải) muốn rách con mắt kể từ khi anh vào nhà. Cả hai chả ai chịu thua ai, cứ hằn học nhìn nhau, cho đến khi hai người nhận được cái tằng hắng đầy cảnh cáo từ bà Phan. Hai bạn nhỏ đành ấm ức cùng nhau đi học.

Cả hai bước song song với nhau. Sự im lặng bao trùm lấy họ. Có lẽ họ sẽ mãi như vậy nếu Mạn Huy (Cự Giải) không nói trước.

"Hừ, tại sao lại đi với mày chứ?!"

Phan Xử Nữ cảm thấy hơi tự ái. Bản thân cô, cô không phản đối việc cả hai đi chung thế này. Ngược lại, một cảm giác lạ cứ len lỏi trong tim cô. Đây không phải lần đầu cô nhìn anh gần như thế, nhưng ở anh có một sức hút kì lạ khiến cô không dứt ra được. Hàng chân mày dài, đôi mắt xanh ngọc, sống mũi thẳng hài hòa với khuôn mặt anh. Riêng làn da lúc nào cũng trắng hồng.

"Uây, mày bị gì vậy?!"

Xử Nữ khẽ giật mình, trong đầu hình thành ngay cách xử lí tình huống này. Cô cười rất kịch: "Aha, mày vẫn lùn hơn tao nhỉ?!"

Mạn Huy (Cự Giải) trề môi, định nói ngay nhưng khổ nổi lại bị nói lắp.

"Kệ, kệ......tao chớ. Mày có, có..... Thôi bỏ đi."

Anh lướt qua Xử Nữ, cảm thấy rất chán ghét cô. Cô nói nhiều quá và hay soi mói chuyện.

Nhưng Mạn Huy (Cự Giải) có biết, chỉ ở bên anh cô mới nói nhiều thế này.

Phan Xử Nữ bất chợt nhìn đồng hồ, song cô ngẩng đầu lên. Vi diệu vãi ra! Trời đã có nắng. Tuy khá yếu ớt. Ngay cả cơn mưa phùn cũng biến đâu mất dạng.

Hờ, thật ba chấm!

Sáu rưỡi hơn, nắng gay gắt, như muốn nấu chảy mọi thứ. Tuy vậy, cái giá lạnh vẫn còn.

...Lớp A...

"Làm bài đi. Hôm nay có tiết Đ." - Trần Sư Tử thét lớn, tay vẫn lia lịa chép bài.

Xứng Nhi (Thiên Bình) ngồi bàn dưới mặt nhăn như khỉ, miệng càu nhàu vài câu chửi tục. Cô ai thán nhìn nhỏ bạn, hận mình không thể tát nó một cái. "Trả vở cho tao!"

Nhưng Trần Sư Tử là ai, nếu cô đã mặt dày nhất thì chẳng ai dám tranh hạng nhì. Nói với cô như nước đổ lá khoai vậy.

"Ê bọn mày, tiết ba cúp không?!" Cao Tử Phong (Song Tử) hớn hở hỏi. Trong lòng đinh ninh rằng mọi người sẽ hưởng ứng. Nhưng không, đáp lại anh là những cái lườm nguýt và những cái nhìn khinh bỉ.

Phan Xử Nữ ngồi cạnh chẳng buồn liếc anh, khẽ nhấp một ngụm trà: "Lần này cúp không được, lỗ chó hôm trước bọn mình chui lấp rồi còn đâu."

"Ơ, mà mày lấy trà đâu ra thế?!" Cao Tử Phong (Song Tử) dè chừng hỏi. Khuôn mặt hiện rõ chữ ngu.

"Uống không?!"

Tử Phong (Song Tử) lắc đầu nguầy nguậy. Cho anh xin kiếu nga. Anh không thể uống cái thứ đắng ngắt này.

"Aha, ngu chưa?! Phong, tao chưa thấy ai ngu như mày!" cái giọng oanh vàng đặc trưng thực không lẫn vào đâu. Tự bao giờ, Trần Sư Tử đã quay xuống hóng chuyện. Tai cô cũng thính thật, Tử Phong (Song Tử) ngồi bàn cuối, cô ngồi bàn đầu và cái lớp rất ồn nữa, mà cô vẫn nghe được. Ngay tức khắc, một cục u "an tọa" trên trán cô. Xứng Nhi (Thiên Bình) nhanh tay giật lại quyển vở.

"Tao chưa có cột điểm á, để tao học."

Không khí lớp học bỗng lắng xuống.

Trần Sư Tử lập tức đứng phắt dậy, Xứng Nhi (Thiên Bình) luống cuống nhìn ra cửa rồi đứng theo. Trời, ông thầy thần thánh.

Thầy Y đảo mắt một lượt rồi phất tay cho học sinh ngồi. Ông chậm chạp mở miệng, lộ ra hàm răng đã ố vàng.

"Hôm nay lớp ta có học sinh mới!"

Mọi người "ồ" lên. Có một vài thành phần đã biết rồi chỉ đắc chí ưỡn ngực, ra vẻ điềm tĩnh như không có gì.

Huỳnh Song Ngư phỗng mũi, cố ý nói to: "Đấy, tao nói mà!" Bản thân thông minh, anh đã biết đây là một câu nói thừa. Nhưng Song Ngư không thể dừng. Không một ai tin anh cả, đây chính là sự hoang tưởng của anh, một con người thèm khát muốn được mọi người công nhận. Anh muốn có người tin tưởng mình, một cách thực sự.

Thầy X gõ mạnh bàn nhằm thu hút sự chú ý. Ônh vuốt vuốt bộ ria mép, giọng nói khản đặc cùng tiếng địa phương làm cho ít ai hiểu. Tất cả học sinh ở đây đều sinh ra và lớn lên ở thành phố Hồ Chí Minh mà.

"Im lặng. Em học sinh mới vời đi."

Vào, thầy đọc là vời. Rõ khó hiểu còn gì.

Thân ảnh nhỏ bước vào, mái tóc nâu phấp phới bay. Cả mười lăm đứa học sinh trố mắt nhìn, nhất thời không nói thành tiếng.

Bạn học sinh mới mỉm cười duyên, nhưng nụ cười liền tắt ngúm và khuôn mặt trở nên khả ố.

"Chào mấy đứa, chụy đã trở lại!"

Câu nói vừa dứt, một khoảng lặng đầy u ám liền bao quanh mỗi đứa.

Bỏ mịa rồi!

Vài đứa nằm la liệt trên bàn, bàn tay loạng choạng nói với bạn cùng bàn. "Ực, tao chết đây. Nhớ đến thăm đám tang tao, có đi hãy đi tiền, mày biết mà, tao yêu tiền lắm.....ục ục, chết!"

Ngày tháng năm ,

Oh mai gót, thảm họa đã trở lại. Con nhỏ đó đã quay lại. Đời chúng tôi còn gì tươi sáng nữa. Mẹ nó, chuyển trường thì chuyển luôn, quay lại làm mèo gì?! Nhỏ Dương đáng chết.

-Huỳnh Song Ngư-

Anh ngẩng đầu lên, liền nhận mấy cái gật đầu đầy đồng cảm. Song Ngư rưng rưng nước mắt, đây là lần đầu mọi người nhìn anh như thế nga.

"Tao yêu bọn mày quá!"

"Tránh ra thằng điên, tởm!"

"Mày đến tháng à?!!"

Định mệnh!

Thằng Ngư lên cơn rồi tụi bây.

Vở kịch nhỏ:

Bạch Dương: (⊙o⊙) Bọn mày làm cái gì vậy?! Ngư, mày viết gì vậy, cho tao xem với.

Song Ngư: Ơ, đâu có, tao đâu có viết gì đâu!

Bạch Dương: Nó viết gì?!

Mấy đứa kia: phắn từ lâu rồiˋε ˊ

To be continued...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio