Gà đã gáy. Người người đã dậy. Sương mù dần tan hẳn. Riêng mặt trời vẫn lười biếng vùi mình dưới chân núi.
Hôm nay là một ngày thích hợp cho việc cuộn tròn trong chăn. Nhưng không, người nào đó đã dậy từ sớm.
Nhìn từ xa, hình ảnh một cô gái đứng trên ban công đang mông lung nhìn khoảng không vô định cư nhiên lại trở thành tâm điểm. Người ta nhìn cô không vì lý do gì cả. Nghĩ xem, ai rỗi đến mức để ngắm một con nhóc đầu óc như tổ quạ và còn dính nước bọt trên mép? Và hình tượng cô ta chả đâu vào đâu. Họ nhìn cô do họ hiếu kỳ, người này thấy người kia ngẩng đầu, bắt chước ngẩng theo.
Kim Ngưu nhận thấy nhiều người tụ tập chỗ mình lập tức dẫu môi. Cô liếc sang chiếc đồng hồ bên tay trái. Ồ, đã sáu giờ. Cô bước vào nhà, đóng cửa một cái rầm.
Bùi Kim Ngưu lăn qua lăn lại trên giường, khẽ khịt khịt chiếc mũi đỏ ửng. Hôm nay là ngày lễ a. Hôm nọ sao cô háo hức mà chẳng đúng như cô mong đợi. Không có ma nào mời cô đi chơi cả.:))
Nằm hoài cô đâm ra chán, Kim Ngưu vớ ngay lấy chiếc điện thoại. Cô liền tá hỏa hét toáng lên khi thấy khuôn mặt dị cmn hợm của mình. Mẹ cô ở dưới bếp nói lên:
"Ngưu, dậy rồi thì xuống ăn sáng nào."
Bụng cô kêu lên. Cô uể oải đáp vâng.
Bùi Kim Ngưu hí hửng tự hào với thành tích vượt bậc của bản thân. Cô đã kết thúc bữa sáng trong vòng ba mươi phút a. Thường ngày những một tiếng.
Cô bước vào phòng. Điện thoại Kim Ngưu sáng trưng. Cô nuốt nước bọt thầm ca thán, nhanh chóng mở Facebook.
Bạn có tin nhắn mới từ Nhóm A.
Bùi Kim Ngưu nhăn mặt, không để ý đoạn hội thoại, xông vào phán một câu rồi cười hắc hắc.
Công chúa mít ướt: Uây, mới sáng sớm mà bọn bây định khủng bố nhà người khác à? Nhắn gì dữ thế?
Sư tử cái: Mắm, biến. icon cười gian
Xử Phan: Mắm, đi chơi không? Drinks hay Cot? Bọn tao đang bàn vụ đó.
Công chúa mít ướt: Đừng có một chữ "mắm" hai chữ cũng "mắm" chứ?
Sư tử cái: Cho trất!
Công chúa mít ướt:(p_q) mà Thy đâu? Nó không onl.
Song Song: Đi chơi với bạn trai gồi.
Trần Sư Tử nhìn màn hình máy tính mà tức nổ đom đóm. Cô hận không thể băm nát con Song Song ngốc kia. Cô lo sợ đảo mắt về cái tên nick "Xử Phan". Thấy nó vẫn sáng, cô khẽ thở phào như trút đi gánh nặng. Song, cái tên ấy không còn sáng.
Xử Phan đã rời nhóm.
Sư Tử chửi thề một câu. Trong cái lớp A ai mà không biết Phan Xử Nữ đã thích thầm thanh mai trúc mã Cự Mạn Huy, chỉ có đứa mù mới không nhận ra thôi. Nhưng Cự Mạn Huy lại chẳng đoái hoài đến Xử Nữ, nên đã tỏ tình và thành một đôi với Lạc Thy (Cự Giải).
Trần Sư Tử tức giận gõ vào bàn phím.
Sư tử cái: Má nó, mày ăn nhầm phân lợn rồi ư? icon giận dữ
Song Song đã xem.
Trần Sư Tử xoa cằm, ngã người ra sau.
Song Song đã rời nhóm.
Sư Tử khó chịu tắt máy, trầm tư xuống nhà bếp. Tình rõ khổ! Cô nằm dài xuống bàn ăn, khép hờ mắt. Chậc, may mà crush của cô ở xa, chứ ở trong tình huống xủa Xử Nữ chắc cô chết.
Và họ vô tình bỏ rơi một bạn nhỏ đáng thương.
Bùi Kim Ngưu ngẩn ngơ nhìn dòng chữ: Sư tử cái đã rời nhóm. Lòng cô oán thán, chẳng biết trách cứ ai. CLGT? Tụi nó chả ai quan tâm đến cô hết. Xùy, FA như cô có phải là sướng không?
Kim Ngưu tiếp tục lăn lăn trên chiếc giường king size. Cô giơ bàn tay năm ngón của mình săm soi.
Ahi, tay ai mà đẹp thế? (T/g: Ặc, đỉnh cao của sự ảo tưởng là đây 。_。)
Bùi Kim Ngưu hơi khựng người lại, mệt mỏi rướn người tới, đưa mắt nhìn ra cửa theo phản xạ. Cô nghe tiếng bước chân của mẹ cô.
Bà Bùi nhìn con gái cưng lười nhác như một con sâu thì đâm ra bực bội. Bà đá vào mông nó, đoạn đi đến tủ quần áo lấy một chiếc váy.
"Nhanh nào, Thiên Yết đang đợi con đấy! Đi với thằng bé ngay cho mẹ. Đây là mệnh lệnh."
Bà biết cô sẽ từ chối nên nói luôn một hơi.
Kim Ngưu há hốc sững người, bả vai đã run lên.
Ngoài trời, cuối cùng cũng có chút nắng. Con đường tràn ngập những cái bóng ngắn dài khác nhau.
... am...
Căn nhà với dây thường xuân ở đầu con hẻm đầy tiếng cười. Hàng xóm bên cạnh cũng phải tò mò nhìn sang. Đó là một đám nhóc tụm ba tụm bảy trước nhà cô giáo. Các bà hàng xóm cười trừ, cảm thấy cô giáo này thật có phước.
"Chào cô ạ, chúng em về" - Vũ Mặc Bảo Bình cười hì hì nắm lấy tay cô giáo "Cô nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, cũng đã trưa lắm rồi. Hôm nay là Quốc Khánh nên tụi em ghé qua thăm cô."
"Cô cảm ơn các em, mấy đứa còn nhớ cô là cô vui lắm rồi. Bảo Bình, em càng lớn càng xinh nga." bà trìu mến nói, ánh mắt quyến luyến không muốn rời mấy trò nhỏ.
Tạm biệt cô giáo xong, mỗi người một hướng về nhà. Tâm trạng đang vui nên Bảo Bình không ngừng ríu rít bên tai Song Ngư.
Song Ngư ậm ừ cho qua những gì nàng lớp trưởng nói. Anh chỉ im lặng chú tâm đạp xe chở con heo mập phía sau.
Sự thật là anh và lớp trưởng Vũ không thân lắm, chỉ học chung với nhau từ năm cấp hai cho đến giờ. Thế quái nào, cô rủ anh đi thăm cô giáo cũ, rồi nhảy phốc lên xe bảo anh đèo cô về. Ơ, vậy ai chở cô đến?
Chiếc xe đạp lộc cộc trên con đường dát nắng vàng. Song Ngư khẽ nheo mắt nhìn phía trước, không chần chừ rẽ sang bên phải.
Hồn vía Bảo Bình đang trên mây, nhận thấy đường về nhà khác với trước thì thắc mắc.
Song Ngư không buồn trả lời, trỏ tay về phía trước. Anh bắt đầu đạp nhanh. Mồ hôi nhễ nhại ướt một khoảng lưng.
Vũ Mặc Bảo Bình nhìn theo bàn tay anh, đôi đồng tử lam khẽ lóe sáng rồi trầm xuống. Là một đám côn đồ. Bọn chúng đang vây một vài đứa.
"Aha, sao cậu không giúp họ nhỉ?" Bảo Bình bỡn cợt trêu đùa.
"Xin lỗi đi, tôi đẹp trai, thông minh, học giỏi, chỉ tiếc là không biết đánh nhau."
Bảo Bình cười khúc khích, Song Ngư cậu đúng là rất soái. Cô vỗ vỗ lưng anh, chậc lưỡi ra vẻ cụ non.
"Mà, tiếc nhỉ, Nhi không đi được........"
Không có câu trả lời.
Nhanh chóng sau đó, Bảo Bình lại hồn nhiên như con điên, vô tư hát vài điệu vui. Cô sắp về nhà rồi. Song Ngư, tôi sẽ đãi cậu một chầu kem.
"Ây, ây, Ngư,......"
"Gì? Đừng lay tôi nữa!"
"No, bên kia đường kìa, bên kia kìa, chẳng phải là Kim Ngưu lớp mình và......"
Song Ngư khẽ liếc sang, dừng tốc độ ban đầu, khóe môi chợt nhếch lên thành hình vòng cung.
Hai người, một nam một nữ, đang hôn nhau. Vì chàng trai quay lưng nên không thấy mặt, còn cô gái chắc chắn là Kim Ngưu. Cô gái mặt đỏ ửng, tay đấm vào ngực anh ta, muốn vùng vẫy nhưng không được. Sức mạnh của một chàng trai tuổi mới lớn đương nhiên phải hơn một cô gái yếu đuối. Anh ôm lấy eo cô, ép sát người cô vào người anh, nhìn thế nào cũng thật ám muội. Nếu để ý kĩ, bàn tay anh chàng đang bóp chặt eo cô.
Bảo Bình bên đường mặt đỏ như gấc. Cô đã ngần tuổi này mà chưa nắm tay con trai bao giờ nói gì là hôn. Kim Ngưu thật là bá.
Cô bỗng thốt lên: "Nồng nhiệt và nóng bỏng!"
Song Ngư nhún vai. Bất quá, lớp trưởng lại quá ngây thơ. Anh nhanh chóng không ở đó lâu, tiếp tục đạp xe. "Đừng quản chuyện bao đồng. Cậu còn non lắm."
"Cậu không tò mò đó là ai ư?"
Song Ngư trả lời ngay là không. Vì bản thân anh, đã nhận ra người đó.
Cậu chủ kế thừa tập đoàn Trình thị.
Là cậu ta.
Ngày tháng năm ,
Hôm nay là lễ Quốc khánh a. Lớp hồi cấp hai rủ nhau đi thăm cô giáo cũ. Song Ngư cũng đi nữa đó. Tiếc là Xứng Nhi không thể đi. Mà vui lắm nhé, Song Ngư cực ngầu luôn. Tớ cứ tưởng cậu ta là một đứa thù dai ích kỉ chớ, ai ngờ khi tiếp xúc thấy cậu ấy đáng yêu nhắm >_