[u]
Một buổi sáng đẹp trời, trong một quán cà phê vắng ngắt (bị SƯ TỬ bao trọn rồi) có hai cô gái…không phải, hai chàng trai đang ngồi đợi ai đó. Người đang đọc sách mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần tây. Nếu không phải anh đang mặc áo sơ mi nam chắc chắn không ai nhận ra anh là nam. Người còn lại đang nhâm nhi cà phê có khuôn mặt giống người kia như tạc, chỉ khác đôi mắt nâu, anh mặc áo sơ mi xanh biển, lâu lâu lại nhìn người kia cười một mình.
- THIÊN YẾT, sáng nay bị đập đầu à, cười mãi thế.
- Em đang nghĩ nếu anh là con gái thì thế nào.
- Em chán sống rồi à.
- Chưa, em còn yêu đời lắm. Anh đợi tí, em đi WC đây.
THIÊN YẾT vừa đi, cửa quán mở ra, một anh chàng tóc lai bước vào, nhìn thấy một người dáng nhỏ nhắn đang đọc sách, SONG TỬ nghĩ ngay đến một cô bé đáng yêu mà bỏ qua cái sự thật rằng quán hôm nay đã được SƯ TỬ bao trọn. Anh tiến đến gần, chạm vào vai “cô bé” nói bằng giọng “ngọt ngào”
- Hello beautifull girl, can…
- Can I have your phone number? SONG TỬ cậu nói câu này với tôi hai lần rồi đó. – MA KẾT lên tiếng, trong lòng bực bội nhớ về lần đầu gặp SONG TỬ lúc tuổi (What? tuổi đã cua gái)
- Oái, MA...MA KẾT đấy à. Sorry, sorry tớ không để ý.
MA KẾT ngẩng đầu lên nhìn SONG TỬ, phút sau, cậu phán một câu làm SONG TỬ chết đứng:
- Đừng nói với tôi, nói với người phía sau cậu ấy.
SONG TỬ chợt cảm thấy rợn người, run run cầu nguyện: “Không phải hắn, không phải hắn”, nhưng cậu lập tức cảm thấy lạnh sống lưng: “Sát khí này…không phải linh thế chứ”, TIỂU SONG quay người lại, cố nở một nụ cười cầu hòa:
- YẾT đại ca, hahaha…hiểu lầm, hiểu lầm thôi mà
SONG TỬ thừa biết, THIÊN YẾT sẽ băm vằm thằng nào đụng tới MA KẾT (nghĩa đen đấy), năm trước cậu đã từng lĩnh giáo một lần rồi, nhớ lại vẫn cảm thấy sợ.
- Cậu đã biết hậu quả mà vẫn làm à, có vẻ năm trước cậu không học được gì nhỉ - YẾT cười (WHAT?)
“Mẹ ơi, nụ cười của thần chết đấy ư, mình tàn đời rồi”
- SONG TỬ, cậu muốn chết cách nào đây
TIỂU YẾT bẻ tay răng rắc khiến SONG TỬ càng ớn lạnh.
- KẾT KẾT ơi, cứu tớ với, chúng ta là bạn nhiều năm, cậu sẽ không để tớ chết lãng xẹt vậy phải không?
Nếu là bình thường, KẾT chắc sẽ cứu TIỂU SONG. Nhưng rất tiếc, hiện tại cậu vẫn đang ghi hận vụ năm trước (t.g: thù dai thế. MK: có tin ta chém ngươi không. T.g: hixhix, sao lúc nào cũng bị ăn hiếp a). MA KẾT nói một cách bình thản:
- Đừng để lại dấu vết nhé YẾT.
THIÊN YẾT mỉm cười, cậu biết rõ anh cậu sẽ chẳng dễ dàng tha thứ cho SONG TỬ. Còn bạn SONG đang chuẩn bị bỏ chạy thì nghe tiếng BẠCH DƯƠNG:
- Chuyện gì mà căng thẳng thế?
- THIÊN YẾT, cậu làm gì mà sát khí ghế thế, SONG SONG cậu chọc MA KẾT à? – SƯ TỬ (sao đoán đúng thế)
- BẠCH DƯƠNG, SƯ TỬ, hai cậu đến sớm thế, đổi tính rồi à? – NHÂN MÃ vừa đến đã chọc bạn BẠCH và bạn SƯ
- MÃ MÃ, cậu muốn chết kiểu gì đây. – SƯ TỬ nhe răng gầm gừ với MÃ (đúng là SƯ)
- Này, tới đây để cãi nhau đấy à – XỬ NỮ vào thấy tình hình trước mặt lên tiếng
- XỬ NỮ ơi, cứu – NHÂN MÃ và SONG TỬ nãy giờ bị lãng quên cùng lên tiếng
- Hello, mọi người, tớ có bỏ lỡ gì không? Á, XỬ NỮ cậu đến rồi hả – KIM NGƯU nhìn thấy XỬ NỮ thì sợ run (sợ nghe bài ca của nàng vì tới trễ đấy)
- NGƯU NGƯU, bây giờ mới đến à – XỬ NỮ cười nhẹ khiến cho KIM NGƯU càng sợ hơn
- Oa mọi người tới cả rồi à – THIÊN BÌNH đi cùng CỰ GIẢI, SONG NGƯ và BẢO BÌNH vừa bước vào đã thấy không khí căng thẳng thì lên tiếng.
- Giờ mới đến à – bạn XỬ đang nổi cơn gặp một đám đi trễ càng tức, định ca cho một bài thì
- Chị XỬ yêu quý của em ơiiiiiiiiii, sáng này có một chút xíu chuyện nên bọn em mới đi trễ, chị XỬ đừng giận nha nha nhaaaa…
SONG NGƯ giỡ tuyệt chiêu ra khiến XỬ NỮ không nỡ la nữa, bạn XỬ dịu giọng nói:
- Uhm, vậy thôi, lần này chị cho qua bé NGƯ dễ thương lắm cơ. (t.g: kinh. XN: sao đây, muốn nghe chị hát hả em cười mỉm . T.g: dạ, em không muốn à chạy )
- Được rồi, mọi người đông đủ thì bắt đầu buổi tiệc đi – KIM NGƯU
(Mình cho qua phần tả chòm sao nhé, mình ngán tả lắm)
- Mà các cậu có nhớ mang theo vật quý nhất không đấy? – XỬ NỮ