12 Chòm Sao... Xuyên Không!!!

chương 10-1

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

bạn sao của chúng ta bị dẫn về đại lao mà không qua một phiên xử nào, SONG TỬ định thắc mắc thì bị THIÊN BÌNH đá vào chân liền câm miệng. Tới nay đã ba ngày mà vẫn chưa thấy tên huyện lệnh thăng đường xét án. bạn sao cũng chặng vội gì, vũ khí vẫn còn trong tay muốn vượt ngục lúc nào chả được. Thật ra, lúc bị bắt, đám nha sai đã tịch thu vũ khí của các bạn. Tuy nhiên, toàn bộ vũ khí được giấu trong cây đàn của XỬ NỮ, mà XỬ NỮ thì dùng “mỹ nhân kế” xin giữ lại cây đàn (lúc đó mà có kiếm trong tay tên nha sai kia đã tan xác với MA KẾT rùi) đám nha sai xiêu lòng cho TIỂU XỬ qua. Thế là bạn sao của chúng ta thoát.

- Haizzz…chán quá, đói quá, muốn ra ngoài quá… – KIM NGƯU than thở lần thứ n từ hôm bị bắt.

- NGƯU à, làm ơn đi, đừng hành hạ lỗ tai mọi người nữa – BẠCH DƯƠNG

- Phải đấy NGƯU, cậu càng than càng đói thôi, tốt nhất là im lặng dưỡng sức đi – SONG TỬ

- Mà tên quan chết tiệt đó nhốt chúng ta ở đây chẳng hỏi lấy một câu, gru..SƯ TỬ ta nhất định báo thù.

- SƯ à cậu đợi ra khỏi đây được rồi hãy nói câu đó – THIÊN YẾT nhìn SƯ TỬ đang nổi khùng chán nản nói.

- Nè, bên đó có ai bị đói không? – giọng XỬ NỮ vọng sang (nam nữ hai phòng giam khác nhau nằm ở hai dãy đối diện nhau)

- Có, có, có – KIM NGƯU ríu rít như chim hót

- Thật là, SONG NGƯ biết cậu sẽ đói nên bảo tôi chia bánh cho các cậu đấy – XỬ NỮ vừa nói vừa liếc nhìn NGƯ NGƯ đầy ẩn ý. TIỂU NGƯ gặp ánh mắt của XỬ NỮ vội quay mặt đi, bên này, KIM NGƯU mặt đã giống y như cà chua chín.

- Mà mấy cậu lấy đâu ra bánh thế? - SƯ TỬ hỏi

- Mỹ nhân kế - THIÊN BÌNH

- WHAT? MỸ NHÂN KẾ, AI? – cả bạn nam cùng hỏi

- Tất nhiên là bé NGƯ, XỬ tỉ, GIẢI GIẢI và tớ rồi. Cậu nghĩ còn ai nữa, con ngựa điên kia có chút nữ tính nào đâu mà mỹ với chả nhân, còn BẢO BẢO, kêu câu ta dùng mỹ nhân kế thà kêu cậu ta giết người dễ hơn – THIÊN BÌNH đáp vô tư còn lũ con trai nghe mà mặt ngày càng tối. Chỉ có anh em nhà DƯƠNG SƯ là vẫn bình thường.

- Có người đến – MA KẾT đột ngột ngồi dậy nói

Cửa nhà lao mở ra, hai tên nha sai đi vào, mở khóa cho bạn sao, KIM NGƯU hớn hở:

- Đổi ý quyết định thả tụi tui ra hả?

- Đừng có mơ, hôm nay huyện lệnh sẽ xét xử các ngươi.

bạn sao theo hai tên nha sai lên công đường. Tới nơi thì đã nghe một cái “Rầm” rồi những tiếng ù ù như ai đang đọc kinh. NHÂN MÃ nói nhỏ:

- Lũ này động kinh hết rồi, tội nghiệp.

“Rầm” tiếng cầu kinh kết thúc thay vào đó là giọng nói của người nào đó:

- Mấy tên kia, thấy bổn quan sao không hành lễ

- Phụt…hahahahahahahahahaha….- bạn sao đứng cười ngặt nghẽo

- Các ngươi câm miệng, lý nào lại có chuyện phạm nhân không hành đại lễ mà còn dám cưới trước mặt bổn quan. Quân đâu, lôi mỗi tên ra đánh đại bản (cây gậy lớn) cho ta.

- Dạ.

Một đám nha sai xông lên, lập tức bị BẠCH DƯƠNG tung cho vài cước, mấy tên tới gần nhóm nữ bị SƯ TỬ cho vài chưởng nằm thẳng cẳng. SONG TỬ nhìn tên quan huyện chế giễu:

- Đại thúc, thúc làm ơn về soi lại mặt mình đi, nhìn thúc muốn không cười cũng khó đó hahaha…

Vâng, đó là lý do bạn sao đứng cười như điên vừa rồi (không phải điên thật nhá). Quan huyện của chúng ta có khuôn mặt hết sức “khả ái”, miệng hô, mắt híp, mũi bè, nói chung là lấy con ếch vẽ thêm hai cái ria là ra (“handsome” không?)

- Các ngươi…các ngươi…mang bọn chúng ra chém đầu – tên huyện lệnh mặt đỏ tía tai đập bàn hét.

- KHOAN ĐÃ – SONG TỬ la lên

- Sao hối hận rồi hả? – “mặt ếch” cười đểu nhìn SONG TỬ.

- Còn lâu, tôi hỏi ông? Tại sao ông chém chúng tôi?

- Các ngươi là loài quái vật, quấy phá dân lành, chém các ngươi là “thế thiên hành đạo”

- Được, tôi hỏi ông chúng tôi quấy phá ở chỗ nào?

- Các ngươi cướp của dân chúng ăn không trả tiền còn già mồm

- Vậy sao? Sao tôi nhớ là họ nói: “Cậu cứ việc lấy, tôi không cần tiền đâu” đúng không bác?

SONG TỬ chỉ tay vào một ông già gầy gò, đứng chen lấn trong đám người xem xử án. Ông bác thấy SONG TỬ chỉ mình thì giật nảy người, run run bước tới nói:

- Ph…phải…cậu ấy…cậu ấy nói không sai

- Đó ông thấy chưa, đó là do họ tự làm tự chịu, có thể trách ai đây. Mọi người nói đúng không?

SONG TỬ hướng về phía dân chúng hỏi, đám dân quay đầu nhìn nhau, gật đầu nói phải. Tên “mặt ếch” đập bàn la lớn:

- Yêu nghiệt to gan dám buôn lời lừa đảo, công đường không phải nơi cho ngươi khua môi múa mép. Các ngươi là yêu quái, là giống hại người, trước sau cũng phải chém.

- Tên “mặt ếch” chết bầm, câm mõm cho ta. Ngươi chán sống hả, dám nói bọn này là yêu nghiệt – SƯ TỬ bay lên đập quan án quát lớn. BẠCH DƯƠNG vội kéo tay em trai nói nhỏ:

- Cứ để SONG TỬ lo liệu, cậu ấy giỏi mấy vụ này hơn chúng ta.

- Ngươi gọi ai là “mặt ếch” hả, dám sỉ nhục bổn quan, lôi ra vả miệng cho ta. – tên huyện lệnh sợ xanh cả mặt nhưng vẫn ráng la lên

- Biến – THIÊN YẾT trừng mắt, sát khí lởn vởn xung quanh làm đám sai nha không dám nhúc nhích (YẾT cool quá)

- Thưa đại nhân, người bạn này của tôi không biết ăn nói, mong ngài lượng thứ.

- Nói như ngươi còn được.

- Vậy đại nhân, lúc nãy ngài nói chúng tôi là quái vật, phải chăng do vẻ ngoài của chúng tôi hơi khác thường?

- Đúng, các ngươi không giống người thường, nhất định là loài yêu nghiệt.

- Đại nhân, để tôi kể ngài nghe một câu chuyện nhé. Có một con vịt nọ, nó đẻ ra sáu trứng. Năm trứng nở đầu tiên là năm chú vịt con lông trắng mượt y như mẹ. Riêng trứng cuối cùng lại nở ra một chú vịt đen xấu xí. Sau đó, vì màu lông khác hẳn mà chú vịt thứ sáu bị cả đàn xa lánh, kể cả mẹ vịt cũng không quan tâm gì đến chú. Cho đến một hôm, chú vịt xấu xí quá cô đơn mà bỏ ra đi. Trên đường đi, chú luôn bị khinh thường. Cho tới một hôm, chú vịt xấu xí lột xác trở thành một con thiên nga tuyệt đẹp. Thì ra vịt con vốn là thiên nga nhưng không hiểu sao lại lạc đến chỗ bầy vịt. Đại nhân, ngài thấy câu chuyện này có hay không?

- Uhm câu chuyện này quả thật rất hay, rất có ý nghĩa, nếu chỉ vì vẻ ngoài khác người mà xa lánh, khinh thường một ai đó thì thật không thỏa đáng.

“Coi như ngươi còn chút đạo đức, vẫn chưa bị chó gặm hết” – SONG TỬ nghĩ thầm nhưng ngoài mặt vẫn duy trì nụ cười tươi rói (giả nai ghê thật). Cậu vỗ tay nói:

- Vậy là đúng rồi, đại nhân, chúng tôi cũng như chú vịt con xấu xí đó, chẳng qua là bề ngoài khác người mà thôi, ngài đã biết nói đạo lý như vậy hà cớ gì lại cho bọn tôi là yêu nghiệt.

SONG TỬ vừa nói xong, tên huyện lệnh đơ tại chỗ. Dân chúng bên ngoài cũng hưởng ứng theo cậu. Một cụ già có vẻ từng trải bước ra nói:

- Huyện lệnh đại nhân, vị công tử đây nói không sai, không thể vì bề ngoài khác thường mà khinh thường một người được, xin đại nhân phán họ vô tội.

- Xin đại nhân phán họ vô tội – dân chúng cùng đồng thanh.

bạn sao thì thở phào vì qua được cơn sóng gió, THIÊN BÌNH nhìn SONG TỬ cười tươi như hoa: “SONG TỬ cậu giỏi lắm” rồi “nàng” tặng cho “chàng” một nụ hôn lên má. SONG TỬ đơ tại chỗ, mặt từ từ đỏ lên, tim không hiểu sao đập mạnh đột ngột, may mà không ai để ý.

- Được rồi, xem như các ngươi vô tội. Bãi đường.

- YEAH…. – bạn sao đập tay nhau vui vẻ, chỉ có MA KẾT thì thầm gì đó với THIÊN YẾT, THIÊN YẾT nghe xong kéo BẠCH DƯƠNG, SƯ TỬ, SONG TỬ ra nói gì đó. Thấy mặt của họ khá nghiêm trọng. XỬ NỮ hỏi MA KẾT:

- KẾT chuyện gì thế?

- Không có gì! Tối nay cậu sẽ biết.

Tối hôm ấy, họ ở lại trong một quán trọ. Bà chủ quán tiếp đãi vô cùng niềm nở, lâu lâu lại nháy mắt với SONG TỬ khiến cậu nổi da gà. THIÊN BÌNH thì không biết sao mặt mày vô cùng hình sự, sát khí bắn ra tứ phía. Ăn tối xong, họ rủ nhau đi dạo phố, lúc đi vào một con đường vắng thì:

- ĐỨNG LẠI

- Tên chết tiệt nào dám ra lệnh cho bổn đại gia thế hả? – SƯ TỬ la lớn

Bỗng nhiên từ trên nóc nhà, hơn hai chục bóng đen nhảy xuống. THIÊN YẾT cười lạnh nói:

- Huyện lệnh đại nhân quả hiếu khách, đã thả bọn ta rồi còn cho người đến tiễn.

- Nhiều lời, chuẩn bị chết đi.

- WHAT? Tên mặt ếch đó á? – NHÂN MÃ há hốc miệng.

- Lúc hắn thả bọn mình, KẾT đã đoán được sẽ có màn này nên báo cho bọn mình biết trước cả rồi – BẠCH DƯƠNG

- KẾT á? – XỬ NỮ

- Ừ, lúc hắn rời khỏi quan án, tớ để ý thấy hắn nói gì đó với tên hộ vệ kế bên. Suy nghĩ một chút là đoán được thôi

“Pằng”, tiếng súng làm các sao giật mình, SONG TỬ quay lại nói:

- Tâm tình sau đi, giúp mình với.

BẠCH DƯƠNG dùng côn đập thẳng vào tên nào dám sấn tới trong bán kính m. SƯ TỬ dụng nhị khúc côn quay như chong chóng, em nào ngu ngu chọt kiếm vào đều bị dây xích giữa khúc côn quấn lấy kiếm, đồng thời bị ăn nguyên khúc côn vào mặt (thế mà vẫn có nhiều thằng “liều” ấy nhỉ). MA KẾT, THIÊN YẾT dùng song kiếm, song đao lướt vùn vụt qua mấy tên sát thủ, bọn này đưa kiếm lên đỡ. Đỡ được không? Không. Hai bạn lướt ngang qua em nào là em ấy nằm vật ra với một vết cứa ngay động mạch cổ. SONG TỬ đứng từ xa bắn chết hết mấy tên. Cây súng của SONG TỬ đáng lẽ không có đạn, nhưng khi đến đây, để đảm bảo an toàn, cậu đã nhờ BẢO BẢO chế cho vài viên đạn, quả nhiên là có lúc cần dùng. Có mấy tên đến gần nhóm nữ thì:

“Phập, phập, phập”

NHÂN MÃ ném phi tiêu tới tấp, nhắm vào các bộ phận như mắt, miệng, yết hầu, nói chung là các điểm yếu của cơ thể. Các bạn nữ (ngoài NHÂN MÃ) thì làm cổ động viên cho không khí thêm “sôi động”.

- Đánh đi, đánh đi. Giết hết chúng nó đi.

Chém đi, chém đi. Chém chết hết nó đi.

Cố lên, cố lên, cố lên. (người ta đang giết người đấy các bạn)

Đột nhiên, một tên dùng kiếm chém TIỂU NGƯ, bạn KIM NGƯU nãy giờ im lặng nhìn thấy chợt nóng máu, rút dao phay ra, bạn chặt một phát hết sức ngọt chém bay luôn cái đầu của tên xấu số. SONG NGƯ nhìn KIM NGƯU nói:

- NGƯU NGƯU giỏi quá, cố lên.

Câu này đã kích thích máu “trâu điên” của bạn NGƯU, bạn xông ra chiến trường làm thêm vài tên nữa…bay đầu (nghĩa đen á). CỰ GIẢI thậm chí còn hát một bài để “động viên tinh thần chiến sĩ”. Chưa tới phút, hai mươi mấy tên sát thủ nằm rạp xuống đất. BẢO BẢO lại chỗ mấy cái xác, nhoi nhoi như em bé được kẹo:

- Woa BẠCH BẠCH, TIỂU SƯ hai cậu vẫn giữ được mạng cho chúng sao, woa vật thí nghiệm sống. Oa THIÊN YẾT, MA KẾT hai cậu chém không có máu chảy luôn, MÃ MÃ xác còn rất tốt, NGƯU cậu chém rất hay, mấy cái đầu này thật tuyệt.

BẢO BẢO cẩm mấy cái đầu lâu, cười như điên. người nhìn cô như thấy quỷ, đứng đơ cả người. Lát sau, MA KẾT nắm đầu một tên nãy giờ núp phía sao chồng rơm lôi ra. SONG TỬ chợt kêu lớn:

- Ê cái tên nha sai lúc trước bắt bọn mình đây mà.

- Vậy là chuyện này có liên quan tới tên “mặt ếch” đáng ghét đó.

- Chúng ta về hỏi tội gã. ĐI – SƯ TỬ lần đầu tiên nói một câu được toàn tập thể hưởng ứng. Cả nhóm kéo nhau về quan phủ.

Chuyện gì xảy ra phần sau biết. Phần sau chúng ta sẽ tìm hiểu thêm về “mỹ nhân kế” của THIÊN BÌNH nhé.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio