- Mời nhị vị cô nương, đề thi đầu tiên là thi câu đối – lão gia lúc nãy giờ đã kiêm luôn chức MC
- Lệ Nguyệt cô nương, mời cô
Lệ Nguyệt liếc mắt nhìn SONG NGƯ, thân hình mảnh mai yếu đuối, khuôn mặt ngờ nghệch, chỉ có đôi mắt như có thần, khiến người ta sinh lòng che chở. Một cô nương thế này, có thể đấu bại cô?
“Đồ họa lý, long bất ngâm, hổ bất khiếu, tiểu tiểu nữ tử khả tiếu khả tiếu. “
(Trong tranh, rồng không ngâm, hổ không gầm, nữ tử nhỏ bé đứng tè trông buồn cười)
SONG NGƯ chợt nhíu mày, câu này rõ ràng là chửi cô mà. Lúc nãy nhường cô ta chỉ là do cô ta lớn tuổi hơn, đâu có nghĩa cô ta có thể mắng cô vậy chứ. Khó chịu dâng cao, SONG NGƯ kìm nén đối lại:
“Thi thư lý, ngôn bất thông ngữ bất thuận, khiếu thanh tỉ tỉ đình đốn đình đốn”
(Trong sách vở, lời không thông, câu không thuận, cười tỉ tỉ dừng lại dừng lại)
Câu đối không quá hay nhưng chuẩn về nghĩa lẫn cú pháp, ý nghĩa không có ý mắng mà chỉ mong người kia dừng cười chê. SONG NGƯ đối câu này, bên dưới đã có người tán thưởng:
- Hay lắm, SONG NGƯ cô nương quả tài cao
- SONG NGƯ cô nương quả là có tài, tiểu nữ xin tiếp tục
- Mời
“Vong thiên không, không vong thiên, thiên thiên hữu không vọng thiên không.”
(Quên trời đất, không quên ngày tháng, ngày ngày rảnh rỗi ngắm trời đất)
SONG NGƯ chợt lo lắng, câu này thật không dễ nga, học thức của người xưa về thơ từ đúng là không thể xem thường. Những người bên dưới cũng thấy lo cho cô nương trẻ tuổi, tài nữ Lệ Nguyệt nổi danh chính là nhờ câu này, không biết cô nương kia sẽ đối thế nào. Bỗng, một ý tưởng lóe lên, NGƯ nói ngay:
“Cầu nhân nan, nan cầu nhân, nhân nhân phùng nan cầu nhân nan”
(Cầu người khó, khó cầu người, mỗi người đều khó gặp người khó cầu)
- Hay, hay, rất hay
Tiếng tán thưởng càng lớn, Lệ Nguyệt lo lắng, câu này của cô tới nay chưa ai đối được, bao nhiêu nho sinh đã thử nhưng cũng bó tay. Hôm nay, lại bị một tiểu cô nương, miệng còn hôi sữa đánh bại, thật quá mất mặt.
“Kim tiêu niên vĩ, minh triều niên đầu, niên niên niên vĩ tiếp niên đầu”
(Hôm nay cuối năm, ngày mai đầu năm, cuối năm này là tới đầu năm sau)
Lệ Nguyệt nói ta, trong giọng nói chứa rõ vẻ tức giận, liếc mắt nhìn SONG NGƯ nở một nụ cười khinh thường. SONG NGƯ chỉ cười nhẹ, đối lại, giọng lạnh như băng:
“Thiên thượng nguyệt viên, Địa thượng nguyệt bán, Nguyệt nguyệt nguyệt viên phùng Nguyệt bán”
(Trăng tròn trên trời, dưới đất bán nguyệt, mỗi tháng trăng tròn rồi lại khuyết)
Lệ Nguyệt tròn mắt nhìn, sao có thể chứ, cô tức giận:
“Thủy lục châu, châu đình chu, chu hành châu bất hành”
(Thủy bộ châu, thuyền dừng ở châu lục, thuyền đi châu lục không đi được)
Chữ “châu” và chữ “chu” ở đây có cách phát âm khá giống nhau, không phải dễ đối. SONG NGƯ nghĩ ngợi rồi đáp:
“Thiên tâm các, các lạc cáp, cáp phi các vị phi”
(Lầu Thiên Tâm, bồ câu đậu trên lầu, bồ câu bay, lầu không bay được)
SONG NGƯ mỉm cười, cô ta chơi chữ, cô cũng chơi lại, chữ “các” và “cáp” cũng có cách đọc giống nhau, hẳn là không sai chứ?
“Thường như tác khách, hà vấn khang trữ. Đãn sử nang hữu dư tiễn, úng hữu dư nhưỡng, phủ hữu dư lương, thủ sổ hiệt thưởng tâm cựu chỉ, phóng lãng ngâm nga. Hưng yếu khoát, bì yếu ngoan, ngũ quan linh động thắng thiên quan, quá đáo lục tuần do thiếu.”
(Thường như làm khách, sao phải hỏi an khang. Nhưng chỉ cần túi có thừa tiền, bình có thừa rượu, nhà có thừa lương thực, thỉnh thoảng lại thả mình vào trang giấy, phóng đãng ngâm nga. Hứng lên thì rộng rãi, chán thì nghỉ chơi, ngũ quan linh động thắng thiên quan, qua tuổi sáu mươi vẫn như còn trẻ)
“Lần này xem cô làm sao” – Lệ Nguyệt cười nhẹ, vế đối này vừa dài lại vừa khó, xem ra cô đã nắm được phần thắng.
SONG NGƯ vẻ mặt lộ hoang mang, vế đối này quả không dễ, phải làm sao đây.
- SONG NGƯ CỐ LÊN – KIM NGƯU nhìn thấy nét mặt lo lắng thì biết, cô đang mất lòng tin. Cậu cố hét thật to cổ vũ NGƯ NGƯ. Các bạn khác cũng la lên, cổ vũ tinh thần cho NGƯ. Lời động viên rõ ràng bên tai, bao lo lắng như mây gió tan đi mất. SONG NGƯ vững vàng đáp:
“Định dục thành tiên, không sanh phiền não. Chích lệnh nhĩ vô tục thanh, nhãn vô tục vật, hung vô tục sự, tương kỷ chi tùy ý tân hoa, túng hoành xuyên sáp. Thụy đắc trì, khởi đắc tảo, nhất nhật thanh nhàn tự lưỡng nhật, toán lai bách tuế dĩ đa.”
(Ham muốn thành tiên, không sinh phiền não, chỉ cần tai không tục thanh, mắt không tục vật, lòng không tục sự, thoải mái cầm mấy bông hoa, sắp xếp với nhau. Ngủ được muộn, thức dậy sớm, một ngày thanh nhàn như hai ngày, tính ra đã hơn trăm tuổi)
”Rào, rào, rào…” – tiếng vỗ tay như chấn động Vọng Nguyệt Các, SONG NGƯ quả thật đã đánh bại danh tiếng tài nữ của Lệ Nguyệt. Lão gia lúc trước lại bước lên, tiếng vỗ tay vừa dứt đã nói:
- Phần một đối câu, SONG NGƯ cô nương thắng. Mời nhị vị cô nương tiến hành phần thi kế tiếp chính là làm từ (một loại văn vần thời Đường, Tống ở Trung Quốc không phải thơ nhé m.n)
- Ta trước – Lệ Nguyệt không đợi lão gia kia nói xong đã bước lên một bước
“Ám đạm khinh hoàng thể tính nhu
Tình sơ tích viễn chích hương lưu
Hà tu thiển bích thâm hồng sắc, tự thị hoa trung đệ nhất lưu
Mai định đố, cúc ứng tu. Họa lan khai xử quan trung thu
Tao nhân khả sát vô tình tư, hà sự đương niên bất kiến thu.”
(Thân màu vàng quang mang ảm đạm
Hương thơm mát lưu lại xa xa
Hoa tự nhiên chen trên lá đỏ,
Mận ghen tuông
Cúc thêm xấu hổ
Tranh trung thu trải rộng
Nhưng nhà thơ vô tình tương tư
Không thấy được mùa thu năm đó.)
- Hay, quả là từ hay – một nam tử nói lớn, lập tức, những người xung quanh hưởng ứng.
Thủ từ này của Lệ Nguyệt phong cách động đáo, dùng nghị luận để nhập từ, dùng vật trữ tình, miêu tả hoa quế màu nhàn nhạt, nhưng ôn nhã dịu dàng, ôm ấp tình cảm đơn sơ, đem hương thơm nồng đậm gửi tới con người. SONG NGƯ nhẹ cười, từ sao, đây là sở trường của cô nga, muốn đánh bại cô bằng một bài từ thế này thôi sao.
“Nhu phá hoàng kim vạn điểm khinh, tiễn thành bích ngọc diệp tằng tằng.
Phong độ tinh thần như ngạn phụ, đại tiên minh
Mai nhị trọng trọng hà tục thậm,đinh hương thiên kết khổ thô xanh
Huân thấu sầu nhân thiên lý mộng, khước vô tình”
( Thân mềm mại, vạn điểm nhẹ nhàng
Dệt bích ngọc tầng tầng lớp lớp
Tinh thần thư thái, si mê
Mai thua kém sắc, đinh kém hương
Nỗi buồn thấp thoáng, ngàn dặm một giấc mơ, khách vô tình)
Thủ từ lấy cảnh nhập tình, vịnh hoa mà không phải tả hoa, mượn hoa hình, hoa thái, hóa tính phát ra sự cảm khái trong lòng, nhìn như vô hình mà lại hữu tình, ý vị sâu xa, có thể nói là cực phẩm trong thủ từ, so với Lệ Nguyệt còn cao hơn một bậc. Lời vừa dứt, Vọng Nguyệt Các im lặng, ai ai cũng kinh ngạc tài năng của vị cô nương dáng người bé nhỏ kia. Cả lão gia MC cũng xúc động, hào hứng tuyên bố:
- Trận này, SONG NGƯ cô nương lại thắng
Tiếng vỗ tay vang dội, Lệ Nguyệt biết đã thua. Thi thơ văn chỉ có trận là thi đối, từ và thơ. Nay SONG NGƯ thắng đã hai trận, trận cuối cô còn đấu làm gì. SONG NGƯ thì không biết điều này, cô ngây thơ hỏi:
- Tỉ tỉ, chúng ta tiếp tục chứ?
“Nha đầu chết tiệt, ngươi rõ ràng đã thắng lại còn bức ta phải thi tiếp, được hôm nay ta quyết chơi với ngươi đến cùng”
- Được – Lệ Nguyệt dứt lời, sát khí đã tỏa ra lạnh buốt. Lão gia kia đứng ra nói:
- Vậy nhị vị cô nương xin tiếp tục, trận này là thi làm thơ
- SONG NGƯ cô nương, lần này mời cô thi trước
SONG NGƯ cười nhẹ, thơ sao. Cô nhìn ra bầu trời rộng lớn, nơi xa lạ này có phần giống với Trung Quốc cổ đại, SONG NGƯ liền lấy đó làm đề, ngâm một bài thơ:
“Bắc quốc phong quang,
Thiên lý băng phong,
Vạn lý tuyết phiêu.
Vọng Trường thành nội ngoại,
Duy dư mãng mãng;
Đại hà thượng hạ,
Đốn thất thao thao.
Sơn vũ ngân xà,
Nguyên trì lạp tượng,
Dục dữ thiên công thí tỷ cao.
Tu tình nhật,
Khán hồng trang tố lý,
Phân ngoại yêu nhiêu.
Giang sơn như thử đa kiều,
Dẫn vô số anh hùng cạnh chiết yêu.
Tích Tần Hoàng Hán Võ,
Lược thâu văn thái;
Đường Tông Tống Tổ,
Tiêu tốn phong tao.
Nhất đại thiên kiêu,
Thành Cát Tư Hãn,
Chỉ thức loan cung xạ đại điêu.
Câu vãng hĩ,
Sổ phong lưu nhân vật,
Hoàn khán kim triêu.
(Bắc quốc phong quang,
Nghìn dặm băng ngưng,
Vạn dặm tuyết rơi.
Ngắm Trường thành sau trước,
Duy màu trắng xoá,
Trên dưới sông lớn,
Ngừng bặt dòng khơi.
Non uốn phau phau,
Đồng vươn bàng bạc,
Tựa muốn đua cao tới lớp trời.
Xem ngày tạnh,
Ngắm muôn hồng ngàn tía,
Lộng lẫy nơi nơi.
Giang sơn biết mấy xinh tươi,
Kẻ hào kiệt tranh hươu kể bao người.
Nhớ Tần Hoàng Hán Võ,
Thanh tao kém vẻ;
Đường Tông Tống Tổ,
Nho nhã vài mươi.
Nức tiếng một thời,
Thành Cát Tư Hãn,
Chỉ biết giương cung bắn điêu chơi.
Qua hết cả,
Những phong lưu nhân vật,
Lại ngắm sớm ngời.)
Đám văn sinh dưới đài nghe xong không kìm nổi xúc động, vỗ tay khen ngợi:
- Hay lắm, nói rất đúng,
“Sổ phong lưu nhân vật,
Hoàn khán kim triều”.
Lệ Nguyệt cứng họng, cô biết rõ mình không thể làm được bài thơ hay hơn thế này. Cúi đầu, từng chữ một thốt ra khó nhọc:
- SONG NGƯ cô nương…ta…ta chịu thua
- Trận này người thắng vẫn là SONG NGƯ cô nương.
- Chúc mừng, chúc mừng – những tràng pháo tay như phá tan cả Vọng Nguyệt Các. Lão gia cúi đầu với SONG NGƯ:
- SONG NGƯ cô nương, chúc mừng cô. Xin cho lão phu hỏi nhưng nhân vật trong thơ là ở đâu vậy?
- À, họ là những anh hung trong lịch sử ở đất nước của tôi
- Ra vậy, lão phu đã hiểu, đa tạ SONG NGƯ cô nương chỉ dạy
- Không dám
- SONG NGƯ – tiếng gọi quen thuộc, SONG NGƯ ngẩn đầu nhìn lên thấy bạn sao chạy tới chúc mừng liền tiến tới ôm lấy KIM NGƯU khẽ nói:
- NGƯU cảm ơn cậu nhé.
Bạn NGƯU vì lý do quá hạnh phúc nên hồn bay phách tán, cứng đơ tại chỗ. Những người khác thì bụm miệng cười, cả nhóm nhìn nhau vui vẻ.
Trong khi đó, bốn “tài nữ” của chúng ta hết sức bực bội. Danh tiếng đột nhiên bị hủy bởi một đám không ra gì. Lâm Nguyệt cất giọng:
- Về thôi, về trình lại để mama định liệu
Bốn người đi rồi, từ xa, một bóng áo nam nhân áo vàng cười nhẹ:
- Thú vị, thú vị, phải báo lại cho hoàng huynh mới được
- Nhị vương gia, xin ngài mau chóng hồi cung, kẻo không hoàng thượng lại trách phạt – giọng eo éo của một công công vang lên.
Nam nhân quay bước về phía chiếc kiệu màu lam. Lòng thầm nghĩ:" sắp có truyện vui để xem rồi".