Trong phòng có hai người “tình chàng ý thiếp” nồng ấm, ngoài phòng là một đám người xem cảnh nồng ấm. SONG TỬ kéo áo BẠCH DƯƠNG:
- Cậu dạy em trai kiểu gì thế?
- Cái này không phải tớ dạy nó tự nói đó – BẠCH DƯƠNG nghe đứa em trai tỏ tình mà thầm mắng: “Thằng ngu, bí kíp anh mày dạy cho vứt sọt rác hết à, tỏ tình kiểu gì đấy”
- Chị MÃ đồng ý rồi kìa – SONG NGƯ
- Coi bộ sau này, SƯ TỬ sẽ khổ dài dài nha – KIM NGƯU
- Hắn khổ thì được, MÃ mà khổ tớ cho hắn biết tay – BẢO BÌNH nhìn đứa bạn thân “hoa nhận chủ” nói
“Cạch…”, có người đột ngột mở cửa khiến bạn sao ngã nhào vào phòng. THIÊN YẾT ngước đôi mắt sát khí nhìn đám người ngã lăn trước mắt, không tới giây sau, cậu nhìn đôi nam nữ trong phòng nói:
- Xong chưa? Xong rồi sang phòng mình ngay
Cánh cửa đóng rầm một cái bỏ lại con người ngơ ngác. SONG TỬ cười nói:
- Hahaha…SƯ TỬ, NHÂN MÃ, bọn tớ là vô tình đi ngang qua thôi
- Vô tình hả - SƯ TỬ mắt trợn ngược lên, nghiến răng nói
- A…anh SƯ TỬ, chúng tam au qua phòng anh THIÊN YẾT đi, nếu không chị XỬ NỮ lại ca cho coi – SONG NGƯ vội cứu bồ, ngăn cuộc chiến xảy ra.
Liếc một cái, SƯ TỬ đỡ NHÂN MÃ ngồi dậy rồi cùng mọi người qua phòng THIẾN YẾT. Nhìn thấy XỬ NỮ ngồi trong phòng, chân bắt chéo trên ghế, khoanh tay nhìn cả đám. Mọi người cùng nhau rùng mình, mồ hôi lấm tấm
- XỬ…XỬ NỮ, cậu sang trước rồi à – SONG TỬ
- Bây giờ mới tới hả?
- XỬ NỮ à, bình tĩnh, bọn tớ trễ một chút thôi mà. – THIÊN BÌNH mỉm cười nói, lưng toát mồ hôi lạnh
- Được rồi, XỬ NỮ tha cho họ đi. Còn các cậu, mau vào đây – MA KẾT
bạn sao tập trung đầy đủ trong phòng THIÊN YẾT, trên ghế là một nữ nhân áo đỏ bị trói chặt. Đôi mắt cụp xuống, môi mím chặt. THIÊN YẾT lại gần nói:
- Chu Tước, cô có gì để nói không?
- Không có – giọng nói phát ra thật nhỏ, thoạt nghe rất cương quyết nhưng sâu bên trong lại có chút bối rối
- Nói dối, hôm đó cô ra tay với SONG TỬ rõ ràng là có mục đích, nói là ai bảo cô đến giết bọn tôi? – THIÊN YẾT giọng ngày càng lạnh, sát khí ngày càng nhiều khiến căn phòng đầy người mà vẫn lạnh.
- Chuyện đó, chỉ là do tôi quá tức giận, không có gì hết – Chu Tước vẫn cố chối
- Vậy đây là cái gì?
XỬ NỮ lấy trong người cô ra một tấm giấy lớn. Lúc Chu Tước hôn mê, XỬ NỮ đã phát hiện ra nó. Trên giấy là khuôn mặt và ghi chú đặc điểm của bạn sao, bên dưới tên của mỗi người là một chữ “SÁT”. Chu Tước tái mặt, mảnh giấy đó là mama cho cô để nhận diện mục tiêu, phòng khi họ cải trang. Không ngờ bây giớ lại thành tội chứng chỉ tội cô. MA KẾT thấy vẻ mặt Chu Tước chuyển biến nói:
- Cô không nói thật sao?
- Khô…không – lời nói ngập ngừng như một cách thú tội, Chu Tước cúi mặt xuống, tránh ánh mắt của những người trong phòng.
- Vậy xem ra phải thả cô về rồi
MA KẾT nói một câu khiến ai cũng bàng hoàng, THIÊN YẾT nhíu mày khó hiểu, Chu Tước thì tròn mắt nhìn anh, XỬ NỮ chợt cảm thấy khó chịu. SONG TỬ nói:
- Cậu có bệnh không? Sao lại thả
- Tớ nói thật
- MA KẾT, tốt nhất anh nhanh chóng giải thích – mùi dấm chua theo câu nói của XỬ NỮ lan ra khắp phòng.
“Tiêu rồi, XỬ NỮ lên cơn ghen thì tiêu thật rồi” – suy nghĩ của đám còn lại.
MA KẾT nghe ra chất “chua” trong giọng XỬ NỮ thì biết, không ai hiểu ý mình. Cậu thờ dài nhìn Chu Tước đang mở to mắt ngắm mình nói:
- Cô không nói chúng tôi giữ cô cũng vô ích, chỉ có điều chúng tôi có thể thả cô nhưng cô có thể sống hay không lại là chuyện khác.
Chu Tước hiểu ra mắt xanh xám, nhớ lại tiếng hét của cô tì nữ hôm trước mà lòng thập phần sợ hãi. Tội của cô là không hoàn thành nhiệm vụ e là… Những người khác cũng đã hiểu ý của MA KẾT, cậu muốn dùng cách này dọa cô ta, buộc Chu Tước nói ra sự thật. XỬ NỮ cúi mặt xuống giấu đi một nụ cười.
- Nhìn mặt cô xem ra dù chúng tôi có thả cô cũng cầm chắc án tử - BẠCH DƯƠNG nói
- Chuyện này, tôi…
- Chu Tước cô nương, cô không nên chấp mê bất ngộ như vậy. Biết bản thân sẽ chết nếu về sao cô cứ phải làm khổ mình chứ, chẳng thà cô cứ nói ra, chúng tôi sẽ tìm cách bảo vệ cho cô – SONG NGƯ
- Các người…thật sự….có khả năng…? – câu hỏi ngập ngừng cho thấy cách này đã thành công được một nữa
- Cô cứ tin tưởng chúng tôi – KIM NGƯU
- Vậy…. – Chu Tước ngập ngừng, đây là cơ hội để cô thoát khỏi nỗi sợ hãi suốt năm trời. Là con đường mới cho cô.
BẢO BÌNH tiến tới, mở dây cho Chu Tước, CỰ GIẢI đỡ cô ngồi lên ghế. Khoảng hai phút sau, Chu Tước bắt đầu nói:
- Tôi là do Lục mama của Bách Hoa Lâu phái đến
- Bách Hoa Lâu? Coi bộ, kĩ viện này không tầm thường rồi – THIÊN BÌNH
- Đúng, Bách HL bên ngoài là kĩ viện, thực chất là một tổ chức sát thủ nuôi dạy những đứa trẻ mồ côi hoặc nhưng người ăn xin, những người không còn gì để mất
- Cũng tốt nhỉ - NHÂN MÃ
- Không, không tốt chút nào, Lục mama cho chúng tôi chỗ ăn chỗ ở, còn nuôi dạy chúng tôi thực chất là muốn phục vụ cho tham vọng của bà ta.
- Cô nói rõ hơn đi – XỬ NỮ
- Lục mama tên thật là Lục Nhạn, là hậu duệ của Ngọc quốc. Khi xưa, Ngọc quốc vì tham vọng bá quyền mà xâm chiếm Caidoz, bị tiên vương là Xà Thần đánh lùi, còn vì chiến tranh mà vong quốc. Lục Nhạn vì muốn phục quốc mà cố công xây dựng Bách Hoa Lâu, nhưng thực chất là bà ta nhắm tới ngôi thiên tử, không ngại vì tham vọng bản thân mà giết hại nhiều người vô tội. Có những người trung thành với bà ta nhưng không muốn y mãi mê với tham vọng liền lên tiếng can ngăn, bà ta ra tay không thương tiếc.
- Chính vì vậy mà cô sợ?
- Đúng, tôi được nhận nuôi lúc tuổi, là một trong “Tứ linh” của Bách Hoa Lâu
- Khoan, cô nói “Tứ linh” là còn người nữa sao? – KIM NGƯU
- Phải, họ là Thanh Long, Bạch Hổ và Huyền Vũ. Lần này tôi làm nhiệm vụ thất bại, họ chắc chắn sẽ ra tay. người đó một lòng theo Lục mama phục quốc, ra tay vô cùng nhẫn tâm. Các người nên cẩn thận.
- Đa tạ cô đã nhắc nhở - CỰ GIẢI nhẹ nhàng mỉm cười với Chu Tước.
- Được rồi, vậy tối nay Chu Tước ngủ với ai đây? – SONG TỬ
- Để tớ cho, tớ biết võ có gì cũng có thể giúp cô ấy – NHÂN MÃ hắng hái giơ tay, những ân oán với Chu Tước đã trôi sạch từ bao giờ
- NHÂN MÃ cô nương, lúc trước tôi….
- Không sao, cô cứ yên tâm, tôi quên cả rồi
Chu Tước mỉm cười, nhìn nam nhân bên cạnh NHÂN MÃ, cô chợt cảm thấy mình khi trước thật sai lầm. Nhưng tình vẫn còn, cô cười chính mình giết người tàn bạo lại không thể buông bỏ một mối tơ lòng. Không sao, cô tin rồi cũng có ngày nỗi đau này sẽ không còn đau nữa. Nhất định có ngày đó.
Đêm dài, mỗi người chìm trong suy nghĩ của riêng mình. Trên mái quán trọ, thân ảnh màu đen tan vào đêm. Một thân ảnh khác màu lục xuất hiện, từ trong quán trọ thẳng hướng Bách Hoa Lâu.
Trong mật thất ở BÁCH HOA LÂU…
- Ngươi nói sao? Chu Tước phản bội ta? – Lục Nhạn ngồi trên tràng kỉ, tay phải mân mê chung trà hỏi lục y nữ tử đang quỳ phía dưới
- Thưa vâng, thuộc hạ nghe rõ, cô ta đã nói mọi chuyện của người cho đám người kia.
“Tách”, chung trà trên tay nữ nhân vỡ tung. Giọng nói lạnh giá đậm sát khí cất lên:
- Kẻ phản bội và kẻ cản đường. Thanh Long, ta nghĩ ngươi biết phải làm gì
- Thuộc hạ sẽ hoàn thành, xin người yên tâm
- Tốt, nếu thất bại thì đừng để ta nhìn thấy ngươi – lời nói nhẹ nhàng mà uy lực, nữ nhân kia phát ra sức ép kinh người, Thanh Long thoái lui một bước:
- Tuân mệnh
Trong hoàng cung….
Bóng hắc y nhân đứng trước nam nhân mặc long bào. XÀ PHU hất tay, lệnh cho người kia lui xuống, miệng lẩm bẩm:
- Lục Nhạn và đám người kia long hổ tranh nhau. Hay, ta sẽ ngồi ngoài làm ngư ông đắc lợi. Hahaha…