- Aaaaaaaaaaaa….. maaaaaaa… cứu mình với – SONG NGƯ bay lại ôm KIM NGƯU
người còn lại cùng quay lại và họ thấy …một cô gái.
Đó là một người bình thường có thấy đủ các giác quan và tay chân, nhưng có điều cô ấy đang mặc một bộ đồ hết sức “kì dị”.
- XỬ này, chúng ta lọt vào phim trường rồi à – THIÊN BÌNH tiến lại XỬ NỮ thì thầm
- Hình…hình như là vậy – XỬ NỮ trả lời, đầu cô đang quay mòng mòng vì tình huống bất ngờ này.
- Này cô bé, em đang đóng phim à, xin lỗi đã làm gián đoạn nhé, em làm ơn cho chúng tôi gặp đạo diễn được không – SONG TỬ lại gần cô gái nở một nụ cười hết sức “lừa tình”. Cô bé ngơ ngác nhìn anh đắm đuối rồi nói:
- Anh là quái vật à. (chuẩn, em nói rất hay)
“Bịch” bạn SONG của chúng ta sau khi nghe xong câu đó thì bất tỉnh nhân sự, bạn XỬ vừa đỡ bạn SONG vừa kìm chế để không cười, các bạn khác cũng phải cố gắng lắm mới không bò ra cười. BẠCH DƯƠNG lại chỗ cô bé nói:
- Em đừng đùa nữa, cho bọn anh gặp đạo diễn đi, hay người quản lý cũng được.
Em ấy lại nhìn bạn BẠCH đắm đuối rồi phán:
- Anh là ma ạ.
“Rầm”, có thêm một người nữa xỉu, lần này bạn SƯ đỡ bạn BẠCH rồi nhìn cô gái nói:
- Cô đùa vừa phải nhá, chán sống rồi hả.
- Á, bớ người ta quái thú.
- HAHAHAHA……. – tất cả những người còn lại (bao gồm cả SONG TỬ đã hồi tỉnh sau cú shok vừa rồi) đều nằm lăn ra cười.
Cô bé nhìn cả bọn thầm nghĩ: “Mấy người này nói toàn những lời kì lạ, tóc thì đủ màu. Không lẽ mình gặp quái vật thật sao”
- Này em, không đùa nữa đâu cho chị hỏi đây là đâu thế? – XỬ NỮ nói bonus thêm một nụ cười tươi như hoa.
“Thịch, thịch, thịch…”, nụ cười của bạn NỮ đã khiến ai đó bị đau tim rồi.
- MA KẾT anh sao thế, khó thở à – THIÊN YẾT thấy anh hô hấp không bình thường quan tâm hỏi
- Không có gì, anh ổn. (t.g: thế mà là ổn á. MK: ngươi có ý kiến à cầm kiếm lên . T.g: dạ em không dám ạ)
- Đây là khu rừng ở phía tây núi Hải Thạch (cái tên này mình nghĩ ra, các bạn đừng tìm hiểu cho mất công), các anh chị sao lại ở đây, mà sao lại mặc những bộ y phục kì lạ như vậy, còn nữa, sao tóc của mọi người lại có nhiều màu thế?
Đột nhiên, THIÊN YẾT hỏi:
- Hôm nay là ngày mấy, tháng mấy, năm nào vậy?
- Hôm nay là ngày xx tháng yy năm zzz (mình không giỏi lịch sử, thông cảm)
Câu nói có sức tác động mãnh liệt đến dây thần kinh của chòm sao, ai cũng đứng đơ ra trong đầu hiện lên một cụm từ: “XUYÊN KHÔNG”
- WHAT’S THE HELL? Chúng ta sao tự nhiên lại xuyên về đây chứ? – SONG TỬ nói như muốn khóc. (tội nghiệp)
- Tia sét chết tiệt, dám đem ta về đây, ta sẽ trừng trị ngươi – SƯ TỬ (tên này giận quá hóa khùng rồi)
- Ôi mình đã xuyên không, tuyệt quá, yahoooo…. – BẢO BÌNH hét lên, nhảy loi choi tại chỗ như con điên.
- Ba ơi, mẹ ơi, mình không được gặp ba mẹ nữa ư, không chịu đâu – Cua và Cá ôm nhau khóc như mưa (mít ướt quá)
- Hai cậu bình tĩnh đi, rối lên chẳng làm được gì đâu – THIÊN BÌNH an ủi GIẢI và NGƯ nhưng chính bạn cũng đang rối cả lên
- Bây giờ thế này đi, chúng ta xin cô be đó cho ở nhờ vài hôm, để tìm hiểu thêm về chỗ này cái đã. Trời sắp tối rồi, không thể ngủ ngoài trời được. – MA KẾT im lặng giờ mới lên tiếng.
- KẾT nói đúng đó, mình đói rồi, kiếm gì ăn hãy tính sau – KIM NGƯU ôm bụng than thở
- WHAT? SƯ TỬ ta mà phải xin một con bé cho ở nhờ ư, never – SƯ TỬ phản đối và ngay lập tức bị cụ u trên đầu vì cái tội “phát ngôn bừa bãi”.
- Này bé em tên gì? – XỬ NỮ nhẹ nhàng hỏi
- Em tên Tử Y – Cô bé đáp
- Uhm, chuyện là vầy, anh chị đến từ một nơi rất xa, hiện tại bọn chị không có cách để về, em có thể cho bọn chị ở nhờ được không? – XỬ NỮ nói và nở một nụ cười tươi nhất có thể => có người lại đau tim.
- Dạ cũng được, ca ca của em dạy phải biết giúp đỡ người khác, các anh chị cứ đến nhà em, ở ngay dưới chân núi thôi.
- Uhm, tiện thể em cho bọn chị mượn đồ thay được không? – THIÊN BÌNH
- Dạ được, để em đến nhà Thiết tỉ tỉ mượn, tỉ ấy là thợ may, có nhiều đồ lắm.
- Cám ơn Tử Y nhé.
Thế là người cùng nhau đến nhà Tử Y. Lúc đi, các bạn sao phát hiện những “vật quý” của mình đã cùng xuyên đến đây, ai nấy đều thấy vui hơn một chút.
Nhà Tử Y là một ngôi nhà nhỏ, nằm phía sau núi. Tử Y cho các bạn sao mượn đồ, còn giúp các bạn cột lại tóc. Tuy nhiên, đối với cặp song sinh của chúng ta thì có một tí rắc rối. Sau khi mọi người đã thay đồ xong, KẾT YẾT người mang bộ đồ ra đưa cho Tử Y nói:
- Tử Y em đưa nhầm đồ rồi.
- Đâu có, đúng mà.
- Nhưng đây là đồ con gái – THIÊN YẾT
- Thế hai “chị” không phải con gái à? – Tử Y ngây thơ trả lời.
bạn YẾT KẾT đơ ra tại chỗ còn bạn còn lại ôm bụng cười như điên, THIÊN YẾT trừng mắt làm tất cả nín ngay, anh nhẹ nhàng nói:
- Tử Y, bọn anh là con trai.
- Hả, thật sao. Nhưng mà hiện giờ Thiết tỉ tỉ ngủ rồi, hai anh cứ mặc tạm đi, em bảo đảm nhìn đẹp lắm a.
THIÊN YẾT cố gắng kìm chế để không một nhát chém cô bé ra làm hai và xé nát bộ đồ đang cầm trên tay. CỰ GIẢI lại gần YẾT nói:
- Thôi thì cứ mặc tạm đi, một ngày thôi mà. Chúng ta đã ở nhờ thì đừng làm phiền người ta quá.
- Ừ hai cậu chịu khó đi, chỉ hôm nay thôi, mai tớ sẽ tìm đồ khác cho – XỬ NỮ.
Hai bạn KẾT YẾT đành ngậm ngùi thay đồ. Sau khi thay đồ và được Tử Y bới tóc xong, hai bạn bước ra làm cho mọi người đồng loạt “đứng hình”
- KẾT YẾT, hai cậu có thất là con trai không vậy – NHÂN MÃ
- NHÂN MÃ cậu muốn bị chặt làm mấy khúc – MA KẾT
- A ha ha tớ lỡ miệng, sorry – NHÂN MÃ vừa nói vừa lùi ra sau lưng XỬ NỮ.
Ngay lúc đó, cánh cửa mở ra và…