Phòng khách, không khí căng thẳng.
- Được rồi, Triệu tướng quân, ngươi mau giải thích rõ ràng đi? – XÀ PHU nâng chung trà lên uống.
Triệu Lam xoa bóp hai bên thái dương từ từ cất giọng:
- Thật ra không có chuyện mang thai gì hết, các người nghĩ sao mà nam nhân có thể mang thai hả. Nhìn thịt cá muốn ói chẳng qua là do trước đó ta ăn quá nhiều thôi, ăn đồ chua là ta muốn giảm cân. Các ngươi nghĩ sao mà dám lan truyền bổn đại tướng quân nam nhân bảy thước MANG THAI HẢ!!!
Triệu Lam càng nói càng nặng, nắm đấm đập mạnh lên bàn làm mọi người giật mình.
- Đại tướng quân, chuyện là do ta lan truyền, ngươi muốn xử phạt ta sao? – Thu Hương nghiêng đầu nhìn Triệu Lam, đặt chúng trà xuống, môi nở nụ cười sáng chói.
- Ách…ta…ta…Hương Nhi, ngươi…đừng có cười… - Triệu Lam đổ mồ hôi lạnh. Thu Hương…ách…tuyệt đối không thể chọc vào.
- Đại bá, con có ý kiến – SONG NGƯ giơ tay.
- Con nói đi.
- Tại sao người lại sợ Thu Hương?
- Ai sợ hả, ta…ách…Hương Nhi, ngươi đừng liếc…ta…ta không có ý gì nha.
người nhíu mày, rõ ràng là rất sợ mà.
- Để ta nói cho.
XÀ PHU mở quạt, bắt đầu nói:
- Thu Hương vốn là con gái của Miêu Cương cổ vương, hắn ta…
- Khoan, Miêu Cương cổ vương là gì? – KIM NGƯU.
- Nơi giáp ranh giữa Kim Quốc và Caidoz là một vùng sa mạc, nơi đây có bộ tộc người Miêu sinh sống. Bọn họ không những tinh thông độc thật, còn nuôi dưỡng mấy con sâu nhỏ gọi là cổ, nuôi bằng máu của cổ chủ. Bị mấy con đó chui vào người không chết thì cũng thê thảm. Cổ vương là một người nuôi dưỡng nhiểu cổ độc nhất. Lúc trước, hắn từng cứu với phụ hoàng ta một mạng. Người đã hứa sẽ làm cho hắn một việc. Trước lúc chết, hắn để lại di ngôn mong người cho con gái hắn ở Caidoz có cuộc sống an lành. Thu Hương vốn được phụ hoàng phong là công chúa, ai ngờ cô gái này cá tính cương liệt, cảm thấy hứng thú với Triệu Lam nên xin ta cho vào phủ tướng quân làm việc. Xem ra Triệu Lam cũng ăn không ít khổ nên mới sợ tới mức đó. Hắn vốn không biết Thu Hương là ai.
XÀ PHU nói một hơi dài sau đó liếc Triệu Lam một cái. Mọi người nghe tới đoạn nuôi mấy con sâu trong người, không nhịn được liếc nhìn Thu Hương:
- Nhìn cái gì, bổn cô nương không ngu tới mức nuôi mấy con trùng đó làm phá hủy nhan sắc đâu. Ta chỉ dùng độc thôi.
- Dùng độc cũng đủ rồi. Hoàng thượng, ngài không có nghĩa khí, sao không nói cho ta biết trước? – Triệu Lam dùng ánh mắt “oán phụ” nhìn XÀ PHU.
- Là ta không cho hắn nói, ngươi có ý kiến? – Thu Hương liếc Triệu Lam, khóe môi câu lên một vòng cung nhỏ.
- Ta không dám, ta mà dám có ý kiến sao? Còn không bị ngươi độc cho thê thảm – Triệu Lam cúi đầu, bộ dáng hệt như con dâu đứng trước mẹ chồng.
- Ngươi dám nói thêm một câu tối nay liền ra mao phòng ngủ.
Mọi người nhìn Triệu Lam rồi lại nhìn Thu Hương, cuối cùng kết luận: trong nhà này, Triệu Lam là người đứng đầu trên danh nghĩa, Thu Hương mới là quyền lực cao nhất.
- Được rồi, đại bá, người nói rõ chuyện mang thai đi – MA KẾT
- Ừm, thật ra mấy hôm trước ta nhặt được một con mèo. Con mèo này rất kì lạ, cho nó ăn cái gì cũng ói hết ra, bụng nó lại to giống như có cái gì ở trong đó vậy.
- Nghĩa là nó có con thôi, có gì lạ đâu – THIÊN BÌNH.
- Nó là mèo đực.
Mọi người im lặng.
- Khụ…sau đó, ta nhớ lại quyển sách của Bảo Nhi có từng đề cập tới việc này. A, BẢO BÌNH, con có gì muốn hỏi?
BẢO BÌNH thu hồi cánh tay giơ cao:
- Mẹ con viết sách sao?
- Ách…cái này…khụ…khụ, thật ra trước khi đi Bảo Nhi có để lại cho ta một quyển sách, nói là tiểu thuyết do muội ấy viết. Lúc trước ta có đọc qua, nội dung…khụ…có hơi…
- Đại bá, mẹ con viết đam mỹ đúng không?
- Đam mỹ là cái gì?
- Là chuyện tình của hai nam nhân đó.
Triệu Lam im lặng, gật đầu coi như xác nhận.
- Oa, mẹ con thật vĩ đại, theo tính khí của người bảo đảm sẽ lấy đại bá làm hình mẫu nha. Đại bá, trong truyện của mẹ con, người là công hay thụ? Nằm trên hay dưới vậy? Là nhất thụ nhất công hay là nhất thụ đa công nha? Còn có…
Khuôn mặt Triệu Lam ngày càng đen. BẠCH DƯƠNG thấy người sắp nổi bão liền nhanh chóng ngăn cản cái miệng đang liến thoắng của BẢO BÌNH, ôm người lên ghế dỗ:
- Từ từ, sau này mượn cuốn sách đó về xem không phải được rồi sao. Bây giờ nghe đại bá nói rõ ràng đã.
BẢO BÌNH tạm thời im lặng nhưng đôi mắt vẫn hướng về phía Triệu Lam phát sáng. XÀ PHU ngồi một bên thấy vậy cười nhẹ, hai mắt phát sáng, trong đầu bắt đầu suy tính kế hoạch chôm cuốn sách kia về.
- Khụ…chúng ta tiếp tục chuyện vừa rồi. Con mèo ta nhặt được đích thực kì lạ. Nên ta định xem sách của Bảo Nhi xem có lý giải gì cho việc này không. Vừa lúc bị Thu Hương nhìn thấy nên…
- Ngươi giữ sách của cô nương người ta cũng kĩ quá nha~ Mười mấy năm vẫn còn nguyên vẹn – Thu Hương lườm Triệu Lam một cái. Vị chua nồng nặc khắp phòng.
- Hương…Hương nhi…ngươi… - Triệu Lam đột nhiên cảm thấy run rẩy
- Chẳng bù cho ta, tặng ngươi vài cái túi hương được vài ngày ngươi liền không vô tình để rơi vào nước thì làm mất, thật sự phụ tấm lòng của ta mà.
- Hương nhi, ngươi đừng nói kiểu đó…ta…ta không có cố ý làm mất đâu…ngươi…
Nhìn một cảnh trước mắt, người bắt đầu nhỏ giọng bàn luận.
- Có cảm giác đại bá thật sự sợ Thu Hương tỉ - SONG NGƯ.
- Cái này không giống sợ, biểu hiện giống như mấy tên thê nô vậy – SONG TỬ.
- Không lẽ đại bá thích Thu Hương? – CỰ GIẢI cùng KIM NGƯU đồng thanh.
- Rõ ràng quá rồi, nhìn biểu hiện của tên đó đi. Có ai lại đối xử với nha hoàn nhà mình kiểu đó chứ - THIÊN BÌNH.
- Nhưng mà xem ra ông ta còn chưa nhận ra, biểu hiện tuy có hơi quá nhưng vẫn không thể gọi là “tình nồng ý mật” được – BẠCH DƯƠNG.
- Hay là chúng ta động tay động chân một chút, tạo cơ hội cho bọn họ? – SƯ TỬ.
- Các cậu định làm gì? – XỬ NỮ nhíu mày, có cảm giác bất an.
- Chúng ta thử giả làm cường đạo hay cướp giật đi, tạo cơ hội cho đại bá “anh hùng cứu mĩ nhân” – NHÂN MÃ.
Mọi người nhíu mày, nhìn Thu Hương lại nhìn MÃ MÃ:
- Cậu nhắm được mấy phần? – THIÊN BÌNH đột nhiên hỏi.
- Ách…chắc là ,% đi – NHÂN MÃ cúi đầu. Người cả tướng quân như Triệu Lam còn phải sợ, ai dám đụng vào chứ?
- Hay là dùng dược đi – THIÊN YẾT.
- Ừ, hạ xuân dược cả hai, nhốt chúng một chỗ. Gạo nấu thành cơm rồi tính – MA KẾT.
Mọi người lại nhìn chăm chú hai tên vừa phát ngôn.
- Theo mình nhớ thì Thu Hương tỉ chuyên dùng độc – KIM NGƯU
- Xuân dược không phải độc – MA KẾT mặt không đổi sắc giải thích
- Cách này cũng quá thất đức đi – BẢO BÌNH
Mọi người chuyển tầm nhìn sang BẢO BẢO, đôi mắt như muốn hỏi: “Cậu còn biết hai chữ ‘thất đức’ hả?”
- Ta cảm thấy cách này được đó… – giọng nói của XÀ PHU đột ngột chen vào - …chúng ta tối nay hành động đi.
Liếc nhìn con rắn vừa xen vào, tất cả cùng lựa chọn – làm lơ.
Đúng lúc đó, một gia nô chạy vào:
- Tướng quân, có Lan phi từ trong cung tới.
Đôi mày của XÀ PHU nâng lên, liếc qua Triệu Lam như muốn hỏi: “Phi tử của ta đến tìm ngươi làm quái gì?”
- Ta trước giờ cùng Lan phi không hề quen biết, sao đột nhiên lại có người tìm tới tận cửa nhỉ? – Triệu Lam vuốt cằm tự hỏi.
- Là bọn con mới đến – XỬ NỮ
- Hả? Mấy đứa quen biết với Lan phi sao?
- Ừ, là một người bạn cũ. Mau gọi Lan phi vào đi – CỰ GIẢI
Gia nô chạy nhanh ra ngoài. Tầm nhìn của XÀ PHU lại chuyển lên người đang uống trà:
- Bạn của các ngươi sao? Ta chưa từng biết đó.
- Cái loại vừa cưới về đã quăng người ta vào lãnh cung như ngươi không có tư cách thắc mắc – SONG TỬ trả lời, không quan tâm đến gương mặt của XÀ PHU ngày càng khó coi.
XÀ PHU mở miệng ra định cãi lại, đã thấy một bóng người lướt nhẹ vào phòng. Trường bào hồng sắc tôn lên làn da trắng mịn, gương mặt thanh tú có vẻ nhu nhược nhưng đôi mắt lại cực kì linh động. Giai nhân không tô son phấn lộ ra hương vị tự nhiên thuần khiết, tựa như trích tiên du lãm chốn nhân gian.
Chỉ có điều…
- Oa, mọi người đông đủ qua nha. Lâu rồi không gặp, nhớ quá đi à~
Giai nhân một phút trước còn nhã nhặn xinh đẹp, tiếp theo đã không màng hình tượng bay tới ôm người ta tới tấp. Gân xanh trên trán XÀ PHU nổi lên. Được rồi, hắn là điên mới nhìn người này ra tiên nữ. Nhưng mà ai dạy cô ta cái kiểu gặp người là bay tới ôm như vậy chứ, không có lễ giáo không biết liêm sỉ, rốt cuộc tên Thượng Thư đó dạy con kiểu gì vậy?
Ôm hết một lượt xong, Y Lan mới để ý một cặp mắt hiện rõ hai chữ “bất mãn” đang chiếu thẳng vào mình. Cô bước tới đi vòng quanh XÀ PHU, đá đá mấy cái vào người hắn, nhíu mày sau đó phất tay áo nói:
- Tự nhiên để nguyên đống rác trên ghế, đúng là làm hỏng mĩ quan tướng phủ.
“Khục…khụ…”
Triệu Lam bị sắc trà, đôi vai run run khả nghi. Trong lòng chiêng trống khua reo: “Thật quá giải hận a~”
- Nữ nhân không biết sống chết, nhìn thấy ta không quỳ, còn dám xuất ngôn phạm thượng.
XÀ PHU nổi giận, không khí ấm áp phút chốc hạ nhiệt. Có điều Y Lan vẫn không cảm nhận được, nâng mặt nói:
- Ngươi chính là tên hoàng đế quăng lão nương vào lãnh cung. Lão nương chưa đánh cho ngươi kêu cha gọi mẹ thì thôi, bảo ta quỳ hả? Nằm mơ cũng không có đâu.
XÀ PHU sắc mặt cực kỳ tồi tệ, định phát tác mang nữ nhân này ra chém đầu. Nhưng nghĩ lại, chắc chắn sẽ bị đám người kia xử đẹp. Quân tử không chấp nữ nhi, ta nhịn.
Y Lan không thèm nhìn mặt XÀ PHU, xoay sang nói chuyện cùng đám bạn:
- Có chuyện gì mà tập hợp ở đây hết vậy?
- Cũng không phải chuyện gì lớn, từ một con mèo mà ra hết thôi – SƯ TỬ
- Hửm, mèo. Tớ nhớ là các cậu nói có người mang thai mà?
Triệu Lam trên đầu xuất hiện một chữ thập đỏ. (biểu tượng nổi giận đó mọi người)
- Không phải, Lin…Lan à. Cậu qua đây tớ nói cho nghe – THIÊN BÌNH kéo Y Lan ngồi xuống, bắt đầu giải thích từ con mèo tới cuốn sách, kể cả mấy tin đồn cùng tiền căn hậu quả đều lôi ra nói hết một lượt làm cho mặt Triệu Lam càng lúc càng đen.
- Là vậy đó – THIÊN BÌNH cầm ly trà SONG TỬ đưa tới thỏa mãn uống sạch.
- Vậy thì dễ, đem con mèo đó mổ bụng ra là xong.
XÀ PHU mí mắt phải giật giật (t.g: ai da, mắt trái có tài mắt phải có tai, coi chừng đó. XP: ngươi biến đạp. t.g: thành chấm đen bay lên trời người tốt mệnh khổ a~). Tay trái vội đè xuống mí mặt đang giật liên hồi, trong lòng niệm Tĩnh tâm kinh liên tục.
- Vậy bắt đầu luôn đi, Linh nhi, lấy bộ đồ của ta tới đây. Còn có… - Y Lan quét mắt qua đám người, chỉ vào KIM NGƯU - …cậu vào giúp tớ.
XÀ PHU đột nhiên thấy khó chịu. Sủng hay không sủng cũng là vợ hắn nga. Vội chạy lại nói ;
- Tại sao lại là hắn giúp ngươi mà không phải ta?
Hỏi xong câu này, vị hoàng đế từ trước tới nay tự tin vô bờ đột nhiên có xung động muốn đập đầu vào tường. Chết tiệt, sao hắn giống như mấy tên ngốc đang ghen thế này.
Y Lan liếc XÀ PHU, sau đó từ trong túi đồ lấy ra hai vật:
- Cái nào là kẹp, cái nào là nhíp?
XÀ PHU sững người, sau đó sờ cằm, ngón tay xoay xoay lọn tóc dài. Tiếp theo lại mở quạt ra, lại gấp vào, mở ra, gấp vào. Cuối cùng, KIM NGƯU không chịu được lên tiếng:
- Cái lớn là kẹp, cài nhỏ là nhíp.
XÀ PHU gấp quạt, mỉm cười xoay sang Thu Hương hỏi:
- Hương nhi, ngươi nói xem. Tại sao hắn biết mà ta không biết?
- Hoàng thượng, người muốn nghe nói thật hay nói dối?
- Đương nhiên là nói thật.
- Cái này người bình thường ai cũng biết.
XÀ PHU để tay lên ngực, hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra. Sau đó lại hỏi:
- Còn nói dối?
- Hoàng thượng cửu ngũ chí tôn, hằng ngày đều bận trăm công nghìn việc không có thời gian để ý những việc lặt vặt như lông gà vỏ tỏi thế này.
XÀ PHU xoa xoa ngực, sau đó nói:
- Sau này nói dối cho ta, nói thật ta chém đầu.
Mọi người câm lặng.
- Hôn quân – Y Lan phun ra hai từ phá vỡ im lặng, nhanh chóng quay lưng đi mổ mèo.
- Thu Hương, tại sao nàng ấy bảo ta hôn quân?
- Hoàng thượng, nữ nhân thẹn thùng luôn không nói lời thật lòng. Nàng chính là hàm ý hoàng thượng là minh quân yêu dân như con.
Ý cười trên mặt XÀ PHU nở rộ. Lát sau, hắn nhìn Thu Hương:
- Ngươi vừa nói thật hay nói dối?
- Nô tỳ vừa nói dối.
- Vậy còn nói thật?
- Trong mắt người ngoài, người căn bản là một hôn quân.
XÀ PHU nhíu máy, giật giật khóe miệng:
- Vẫn là nói dối dễ nghe hơn.
Mọi người im lặng, trán hạ xuống ba đường hắc tuyến.