Tại dinh thự họ Dương.
Gia Guy với bác quản gia Sò ngồi nhìn Bella ung dung tự tại uống cà phê, ăn bánh ngọt như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
Cảm thấy lạ, Gia Guy quay sang nhìn bác Sò nói nhỏ đủ để ông ý nghe:
“Chị gái con có bị sao đâu? Đâu có tự tử hay đau khổ gì? Con tưởng chị ấy đòi sống chết vì tên nào đó nên con mới đặt vé máy bay về nước ngay trong đêm đấy…”
“Ừ thì… chuyện này… bác cũng không rõ nữa…”
Bác Sò lắp ba lắp bắp đáp, cười trừ khi nghe Gia Guy nói vậy. Thật tình ông cũng chẳng hiểu đã có chuyện gì xảy ra với tiểu thư Bella nữa, hôm qua còn thấy khóc lóc đòi tự sát, hôm nay lại mang vẻ mặt thản nhiên như thế kia.
Ông nhíu mày thắc mắc nhìn Bella hỏi: “Này, tiểu thư vẫn có thể ung dung và vui vẻ như thế này à? Hôm qua còn đòi cắt cổ tay tự tử, khóc lóc tỉ tê cơ mà… Bác sò quá mới gọi cho thiếu gia về đấy… Lúc sáng nay nghe nói, bạn trai tiểu thư xém chút nữa mất mạng rồi, vì bị người chúng đánh cho tơi tả? Tiểu thư biết không?”
Khẽ nhấp vài ngụm cà phê rồi đặt xuống bàn, Bella bình thản đáp:
“Bạn trai nào? Con bây giờ không có bạn trai nào cả. Cái tên làm con đau khổ đã bị con cho người dạy một bài học rồi.”
Bác Sò thốt lên ngỡ ngàng: “Này, hôm trước còn quàng tay nhau, mà hôm nay coi như kẻ địch, dạy cho cậu ta một bài học?”
“Tên đó điên rồi. Con đã nói là con không muốn kết hôn lúc này, mới hẹn hò nhau được ba tháng mà đã đòi cầu hôn? Làm con sợ chết luôn! Nên con không đồng ý, thế là hắn chia tay con… cùng lắm hắn chỉ nhắm vào cái tài sản kết sù kia thôi…”
“Có người cầu hôn là tốt rồi, nhanh mà kết hôn đi. Tiểu thư có bao giờ nghĩ tiểu thư bao nhiêu tuổi rồi không? Tiểu thư nghĩ tiểu thư vẫn còn có giá à?”
Nghe câu nói có phần châm chọc của bác quản gia Sò, Bella ngay lập tức phản pháo:
“Dù con không còn, nhưng con vẫn hơn một số người đấy.
“Thôi đủ rồi, hai người làm tôi nhức đầu quá rồi đấy.”
Lúc này Gia Guy mới lên tiếng, khẽ vụt ra tiếng thở dài ngao ngán. Lúc nào gặp lại hai người, anh cũng là người đứng giữa nghe cuộc đấu khẩu không hồi kết của cả hai.
Anh trầm giọng nghiêm túc nhìn chị gái của mình đáp:
“Chị Bella, bác Sò nói vậy cũng chỉ muốn tốt cho chị thôi.”
“Đúng vậy. Việc có một người chồng rất quan trong đối với người phụ nữ.”
Bác Sò đáp lại, ánh mắt nhìn Bella như sự hối thúc.
“Thôi xin hai người đừng thuyết giáo tôi. Tôi chỉ muốn được tự do hẹn hò, không thể sao?”
Bella gân cổ lên cãi lại.
“Nhưng chị không thể đùa giỡn với cảm giác của người khác. Kết hôn là tiền đề cho mối quan hệ.”
“Vậy sao em không kết hôn đi?”
Bella đáp trả lại một cách đanh thép khiến Gia Guy cứng họng đành lặng thinh. Chỉ có chị gái anh, là anh không thể đáp lại câu nào cho ra hồi cả, còn đôi với người ngoài thì anh toàn khiến người ta chịu thua với câu nói chất như nước cất của anh.
Gia Guy đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng như tảng băng đáp nhanh:
“Thôi đừng nói đến chuyện này nữa, em mệt rồi, em lên phòng nghỉ ngơi trước đây.”
Nói rồi, Gia Guy quay người đi một mạch làm Bella với bác quản gia Sò không kịp lên tiếng mở miệng nói thêm câu nào.
“Có vẻ như thằng Guy không muốn kết hôn, là vì thời đi học, nó bị mối tình đầu làm tổn thương, nên nó mới bỏ đi sang Mỹ du học rồi ở bên đó luôn suốt mấy năm trời. Nếu để con bắt gặp được con sẽ không để yên cho con nhỏ đó đâu. Bác nhìn đi, thằng Guy của chúng ta, một người con trai tốt như vậy tuy có hơi xã hội đen một tí…”
“Vốn dĩ dòng họ nhà Dương của tiểu thư là xã hội đen mà…”
Đang nơi luyên thuyên trôi theo dòng cảm xúc thì bị bác Sò phán một câu làm Bella tụt cả hứng, lườm ánh mắt hình viên đạn nhìn ông khiến ông giật mình.
“Noi chung là giờ nhìn nó thay đổi dữ lắm luôn, tính tình lạnh lùng hẳn đi, càng lại ít nói hơn, lúc cần nói thì im re còn không đá động tới thì im luôn, vô tâm vô đối… Còn phải vô nói chuyện với nó một lát đã…”
Dứt lời, Bella đứng dậy đi thẳng tới phòng của Gia Guy. Vừa bước vào trong căn phòng không bật điện, chỉ có thứ ánh sáng xanh mờ của chiếc đèn tường, cô nhìn thấy Gia Guy đang ngồi bệt dưới nền gạch, tựa lưng vào thành giường, ánh mắt nhìn ra phía bầu trời ngoài kia một cách vô định không chứa đựng một tia cảm xúc nào.
Có vẻ như căn phòng này lạnh lẽo cũng do chủ nhân của nó như vậy.
Bella đi đến bên ngồi xuống giường, cũng hướng mắt nhìn ra ngoài kia, khẽ nhẹ giọng:
“Hồi nãy toàn nói chuyện của chị, bây giờ chị muốn nói chuyện về em.”
“Em đã ở bên Mỹ gần năm rồi, thì có chuyện gì để nó.”
Gia Guy đáp với giọng trầm ổn, vẻ mặt lãnh đạm.
“Vậy… được thôi… Từ hôm nay trở đi, chị muốn em không để cho người con gái đã bỏ em, làm em đau lòng nữa.”
“Em từ lâu đã quên cô ta rồi! Đừng nhắc lại nữa!” Guy lạnh lùng đáp.
“Chị chẳng hiểu sao, một người lạnh lùng khó gần như em cứ ngỡ sẽ ế lâu bền không ngờ lại si tình cô bé thời thanh xuân của mình đến như vậy, cũng không ngờ nó lại có gan làm em đau lòng đến thế… năm trước, trông em không nói không rằng, ngồi một mình trong phòng tắm, nhốt mình trong đấy uống rượu, chị rất sợ em sẽ lại rơi vào trầm cảm, cắt mạch tay tự tử như lần ba gửi em về nước cho chị chăm sóc vậy… Nhưng lúc đó không chỉ bị cô gái đó làm cho đau khổ, mà em còn biết một sự thật khiến mẹ bỏ đi… Thấy em như vậy chị cũng đau lòng lắm chứ…”
Nghe những lời Bella nói mà lòng Gia Guy bỗng chợt đau quặn thắt nhất thời, cái chuyện anh không muốn nhớ đến, muốn quên đi những không được, nó cứ dằn vặt anh từng ngày, vừa hận bản thân mình tột độ.
Bella đặt tay lên vai Gia Guy an ủi, tiếp lời:
“Từ đó tới giờ vì cô ta mà em không yêu ai nữa, em có biết chị lo lắng thế nào không?... Gia Guy, đã năm rồi. Đủ rồi! Dù em có làm thế này để trừng phạt bản thân mình hay để trừng phạt cô ta, đều đã đủ rồi. Gia Guy, chị muốn em thật sự chân thành yêu một cô gái lần nữa. Thật sự chân thành đối với tình yêu một lần nữa… Không phải tất cả những đứa con gái hay phụ nữ trên thế giới này đều là xấu, vẫn còn nhiều người tốt mà… Ủa mà hình như mình đang tự kỉ hay sao í… Sao không thấy nó phản ứng gì cả…”
Nãy giờ Bella chỉ mãi trôi theo dòng cảm xúc của mình mà không biết rằng Guy đã nhắm mắt thiếp đi lúc nào không hay, chắc tại do chuyến bay dài hơn mười mấy tiếng đồng hồ nên anh cảm thấy mệt.
Bella đành thở dài lắc đầu, thật sự cô đang rất lo lắng cho Gia Guy, không biết nó đang nghĩ gì và muốn gì, vẻ mặt cứ lạnh lùng thế kia, không nói không rằng, cũng không thể hiện cảm xúc gì. Cô đứng dậy nhẹ nhàng bước ra khỏi đây, không làm phiền nó nữa.
Lúc này, anh mở mắt nhìn bóng dáng chị gái mình bước đi mà cảm thấy có lỗi, khi để chị ấy lo lắng cho mình đến vậy, làm anh thấy khó xử vô cùng.
…
Tại quán “The Lucky”
Anh Phương đang mải mê pha chế một loại nước uống mới, bận rộn xay nhuyễn đá, bỏ một ít rượu volka thoang thoảng mùi thơm ngọt ngào và thêm vài miếng hoa táo với cam cắt mỏng. Cô vừa làm vừa trang trí sao cho đẹp, thế là cho ra một loại cocktail ngon lành cành đào.
Nhớ lại khoảng thời gian năm trước, Phương với anh trai cô – Bách Du và anh Hoàng đã từng suýt chết trong đám cháy năm đó.
Lúc đó, Bách Du mặc cho người đầy rẫy vết thương nhưng vẫn cố lết tới chỗ Phương và Hoàng để cởi trói cho hai người. Khói với lửa thi nhau lan tỏa khắp căn nhà hoang cháy rụi, vừa cắt đứt dây thừng cũng là lúc Bách Du gục ngã bất tỉnh không còn ý thức. Phương với Hoàng nhanh chóng đưa anh ra khỏi biển lửa năm đó.
Đó là những gì anh em Phương đã trải qua, cô không bao giờ muốn nhớ lại cái quá khứ tàn khốc đó, đau khổ và bi thương.
“Hi, Girl!”
Bất giác Phương ngừng mọi động tác khi nghe thấy giọng nói của ai đó. Đôi mắt Phương mở tròn ngạc nhiên khi nhìn thấy sự xuất hiện của Bảo Châu ở đây, cô chạy ra khỏi quầy pha chế, ôm chầm lấy cô bạn đã lâu không gặp mà cảm động thốt lên:
“Bảo Châu! Lâu quá không gặp rồi, kể từ năm về mừng khai trương cửa hàng cái là biệt tăm ở bên Thái ba năm trời không về thăm bạn gì hết trơn…”
“Xin lỗi… tại bận công việc với đi show thời trang nên không về được… Nhưng lần này là về nước ở luôn này…”
Phương vội buông Bảo Châu ra khi nghe cô nói vậy, Phương vui mừng bất ngờ:
“Thật vậy sao?”
Bảo Châu nở nụ cười tươi đáp: “Tại tớ mới mở thương hiệu thời trang Ice do tớ thành lập, nên ở đây làm việc luôn, không qua Thái nữa…”
“Ngồi đây đi, để tớ vô lấy nước cho cậu uống!”
Phương hào hứng đi vào quầy pha chế lấy ly cocktail cô vừa mới làm đưa cho Châu. Cô bạn vui vẻ đưa tay nhận lấy uống vài ngụm. Cái vị cay cay ngọt ngọt, thơm mát ở cổ họng khiến cô bạn mê mẩn mà thốt lên:
“Cái này vị gì ngon thế hả Phương?”
“À… táo với cam đó…” Phương mỉm cười đáp.
Châu tiếp tục sự nghiệp thưởng thức thứ nước uống ngon lành này, mắt khẽ đảo một vòng không gian của quán, với tông màu nâu gỗ và cây xanh ngay bên trong với những chậu sen đá, hoa hồng leo khiến quán trở nên thanh bình đến lạ, không khí trong lành dễ chịu.
“Này, lúc trước nghe cậu nói, cậu không phải chủ quán này mà chỉ quản lý. Không phải cậu, cũng không phải anh trai cậu? Vậy ai là chủ?”
Bảo Châu thắc mắc nhìn Phương hỏi khi sự nhớ ra, khoảng độ cách hai năm trước đó khi quán “The lucky” khai trương, cô chưa gặp mặt chủ nhân của quán này , mà chỉ có hai anh em Phương thôi.
“Thì là một người bạn thân của anh Bách Du, nhưng lúc khai trương thì anh ấy đang công tác bên Tokyo nên cậu không gặp là đúng rồi. Anh ấy là giám đốc tiếp thị, đồng thời là người đi kí kết hợp đồng làm ăn cho công ty Lucky, còn anh mình làm tổng giám đốc điều hành, quản lý công ty… Nhưng mà hai con người này hiếm khi lên công ty làm việc lắm, toàn ở quán ăn bánh, thưởng thức trà một cách an nhiên vậy đó…”
Bảo Châu khẽ sát mặt lại, thủ thỉ:
“Này, cái anh Hoàng gì đấy, là người như thế nào, đẹp trai không vậy?”
“Đẹp trai, lạnh lùng, ga lăng… Nhưng thôi đi cô nương, không cưa được đâu.”
Phương nói giọng đùa, cười lắc đầu khi thấy vẻ mê trai của cô bạn.