12 Giờ Nhớ Về Em

chương 39: chương 39:

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tới Châu Nam, hai người cũng không trực tiếp tới tiệm mỳ vằn thắn.

Phó Lâm đã bị Chu Hựu Hựu ép cho ăn no, bây giờ cũng không có khẩu vị ăn mỳ.

Thời gian còn sớm, Phó Lâm hỏi Chu Hựu Hựu xem có muốn tới nhà ông bà ngoại anh không.

Trong lòng Chu Hựu Hựu ngừng lại một lúc rồi vội gật đầu.

Trời biết cô nghĩ nhiều thế nào.

Vì thế, Phó Lâm mang theo cô ngồi tàu điện ngầm tới trạm cuối cùng.

Càng lâu, tàu điện ngầm càng ít người, không khí bên trong ngày càng lạnh hơn, Chu Hựu Hựu cảm giác đùi mình cũng thật lạnh.

Phó Lâm cũng nhìn ra, nhưng không có biện pháp nào cả.

“Mau đi thôi.” Anh nói.

Chu Hựu Hựu gật đầu, lại nghe anh nói tiếp, “Lần sau đi ra ngoài thì mặc quần dài vào.”

“Nhưng mà quá nóng.” Cô nhìn anh, “Cậu không phải cũng mặc quần đùi sao?!”

Anh cười, “Da thịt cậu mềm mại có thể so sánh với tớ sao?”

Châu Nam là điển hình tiêu biểu của sông nước Giang Nam, từ bến tàu đi xuống, càng ngày càng cách xa khỏi nơi náo nhiệt ồn ào, cuối cùng dừng lại ở một trấn nhỏ.

“Mẹ cậu ở đây sao?”

“Không phải, bởi vì bố và mẹ tớ bận rộn, chỉ có thể gửi tớ qua nhà ông bà sinh sống.”

Từ khi Phó Lâm có ký ức đã bắt đầu sinh sống ở đây cùng ông bà ngoại, ông bà nội anh đã định cư ở nước ngoài, số lần trở về cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Ánh nắng mặt trời không tốt, Phó Lâm thay cô che oo.

Chu Hựu Hựu tò mò đánh giá xung quanh, khắp nơi đều là tường trắng ngói đen, dáng vẻ tình thơ ý họa.

Rất nhanh đã tới nhà ông bà ngoại anh, vừa vào cửa là một cái giếng nhỏ, trên đỉnh đầu là một giàn nho, lá cây rậm rạp che đi ánh nắng ngày hè oi bức.

Phó Lâm dùng giọng địa phương gọi một tiếng nhưng không có ai trả lời.

“Hẳn là đi đánh bài rồi.” Anh nói.

Nói xong quay đầu lại lập tức nhìn thấy Chu Hựu Hựu ghé vào miệng giếng nhìn xuống.

“Chưa thấy bao giờ sao?” Anh lại gần hỏi.

Chu Hựu Hựu ngẩng đầu nói, “Vở Lương Chúc của đoàn Việt Kịch có một đoạn: Người nhìn giếng này thấy hai thân ảnh, một nam một nữ cười tủm tỉm.”

Phó Lâm đưa mắt nhìn, cười nói, “Vậy cậu từng nghe nói, một người không vào miếu, hai người không nhìn giếng, ba người không ôm cây chưa?”

“Hả? Vì sao hai người không nhìn giếng?”

Phó Lâm đến bên cạnh Chu Hựu Hựu nói, “Thật ra là điều tối kì, nếu như một người không cẩn thận rớt xuống giếng, như vậy người còn lại có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.”

Chu Hựu Hựu còn đang nghi hoặc, Phó Lâm ở phía sau để đẩy nhẹ lưng cô.

Cô sợ vô cùng, theo bản năng cầm chặt tay anh, Phó Lâm đương nhiên chỉ hù dọa cô, thuận thế ôm cô vào trong lòng, cười nói, “Đấy, giống như vừa rồi vậy, nếu tớ có ý nghĩ mưu sát, chỉ cần đẩy nhẹ cậu một cái thôi là cậu có thể đi tìm Diêm Vương ăn bánh uống trà.”

“Đáng ghét.” Cô khẽ đẩy anh một cái.

Phó Lâm càng ôm càng chăt, giống như đùa giai.

Cái ôm vừa rồi trên tàu bảo hộ cô chu toàn, cái ôm ấm áp lúc này lại giống như có ý xấu bất lương.

Bình thường cô đã rất nhỏ bé, cứ như vậy được ôm trong ngực anh càng lộ vẻ nhỏ xinh. Anh tuyệt đối không thích chiếm tiện nghi của người khác, nhưng nếu đổi lại là cô, mọi nguyên tắc của anh đều bị phá vỡ.

Đây là lần đầu tiên bọn họ ôm nhau.

Lồng ngực thiếu niên vừa cứng vừa rắn chắc. Gò má Chu Hựu Hựu dán sát trên ngực anh, nghe được tiếng trái tim anh đập thình thịch. Trên người anh vẫn là mùi hương nhàn nhạt như cũ, còn có mùi hương thuốc lá.

Phó Lâm ý thức được, nếu anh không nhanh chóng buông ra sẽ tạo thành một sai lầm lớn. Thời điểm anh ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào từ tóc cô, anh cuối cùng cũng buông tay, xoay người vào phòng uống một cốc nước lạnh, sau đó lấy ghế trúc ra ngoài ngồi.

“Ngồi đi.” Phó Lâm nói.

Ai cũng không nhắc tới chuyện vừa rồi.

Hai má Chu Hựu Hựu vẫn đỏ bừng, vội chuyển đề tài, “Khi còn nhỏ cậu sống ở đây sao?”

“Ừm.” Anh gật đầu, quay lại nhìn một vòng xung quanh, “Ở đây đã hơn mười năm.”

Cả một buổi chiều, bọn họ ngồi ngoài sân, trò chuyện đông tây nam bắc.

Chu Hựu Hựu cuối cùng cũng biết, mẹ Phó Lâm thực sự bị ung thư vú qua đời như mọi người nói. Mà cậu đối với việc này cũng sớm đã buông xuống, không như trong tưởng tượng của cô, chịu đả kích lớn.

Kế hoạch của bọn họ là tám giờ tối ngồi tàu cao tốc quay về, bây giờ mới hơn ba giờ chiều, vẫn còn quá sớm.

Từ trước tới nay Chu Hựu Hựu có thói quen ngủ trưa, lúc này không nhịn được ngáp một cái.

Phó Lâm thấy thế hỏi cô, “Tới phòng tớ ngủ đi?”

Chu Hựu Hựu nghe thấy, hai mắt tỏa sáng.

Phòng anh ở tầng hai, bên trong quét tước sạch sẽ, dây thường xuân trên tường lan tới tận tầng hai, giống như bao bọc lấy cả ngôi nhà xanh um tươi tốt.

Dây thường xuân thì càng không phải nói, vừa đẹp vừa mát mẻ, nhưng tới mùa hè cũng dễ dàng thu hút muỗi. Ông ngoại Phó Lâm rất thích chăm sóc cây cỏ, cho nên hàng năm thường xuyên chăm sóc, tu sửa dàn cây thường xuân, cũng không xuất hiện vấn đề gì quá lớn, thời gian dài đã trở thành thói quen.

Chu Hựu Hựu theo Phó Lâm lên tầng, giống như vừa vào nhà đã có thể nhìn thấy phòng anh.

Cửa phòng mở ra, phòng anh không lớn, nhưng rất sạch sẽ, bên trong có một cái giường và một cái bàn. Nhìn một chút thôi, Chu Hựu Hựu giống như đã nhìn thấy anh từ nhỏ đến lớn.

“Ngủ đi.” Phó Lâm nói.

Chu Hựu Hựu thật sự chỉ nghĩ tới xem phòng anh một chút, bây giờ bảo cô ngủ trên giường anh, cô thực sự không dám.

Phó Lâm đóng cửa sổ mở điều hòa, vừa quay đầu đã thấy Chu Hựu Hựu vẫn đứng ngơ ngác trước cửa phòng. Khuôn mặt cô vừa xấu hổ, muốn nói lại thôi, Phó Lâm cười cười, “Cậu vào đi, tớ cũng không ăn thịt cậu.”

Anh cũng không có đam mê lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn đâu.

Rất nhanh trong phòng đã mát mẻ, Chu Hựu Hựu đóng cửa đi vào.

Trong phòng nhỏ chỉ còn lại hai người bọn họ, vừa mập mờ vừa khẩn trương.

Phó Lâm ho nhẹ, “Tớ xuống dưới tưới hoa, đợi cậu ngủ đủ thì tớ gọi cậu dậy.”

“Ừm.” Chu Hựu Hựu mím môi, chớp mắt nhìn anh, khuôn mặt vô tội đáng yêu vô cùng.

Phó Lâm xoay người ra ngoài, tiện tay đóng cửa.

Chu Hựu Hựu ngồi trên giường nhìn chằm chằm cánh cửa, trong lòng không hiểu sao cảm thấy lạc lõng. So với đi ngủ, cô càng muốn ngồi nói chuyện với anh hơn.

Đang suy nghĩ, cửa phòng đột nhiên bật mở.

Chu Hựu Hựu kinh ngạc ngẩng đầu mờ mịt nhìn Phó Lâm.

Anh tiến vào, bước vài bước rồi đẩy ngã cô xuống giường, cắn răng thấp giọng nói, “Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tớ, ông đây sắp nhịn không được rồi.”

Cô còn chưa kịp phản ứng, trên môi đã mềm nhũn, nụ hôn của anh bất ngờ ập tới.

Vì thế, lạc lõng cô đơn cái gì cũng đã bị thổi bay toàn bộ sạch sẽ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio